Ngu Vô Song sợ đến ngây người, hoàn toàn không theo kịp tốc độ của anh, rõ ràng vừa rồi còn đang nói chuyện của bảo bảo, thế nào mà đảo mắt một cái đã nhảy sang chuyện kết hôn?
Đôi mắt trong suốt lóe ra một tia u ám. Hoắc Cố Chi nhìn thấy, càng thêm tiếng len, mắt anh khóa chặt vào cô, không muốn bỏ qua bất kì một thay đổi nào trên mặt cô, “Sao? Em định như nào?”
Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên, thật là dễ nghe, Lý Xương hiểu ý đã sớm chạy trước, chỉ để lại đôi nam nữ đứng ôm nhau.
Hoắc Cố Chi vốn chỉ muốn cho Lâm Vinh Gia nghe thấy nên mới nói vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của tiểu nha đầu, trong lòng anh dần lên men một suy nghĩ, bọn họ biết nhau cũng đã mười ba năm rồi, anh đã sớm từ một thằng nhóc trẻ tuổi thành ông chú “trung niên”.
Thời gian thật sự là không đợi ai, anh hy vọng có thể ở cùng cô qua nhiều năm nữa, nhưng trong lúc này, anh phải khiến cô danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của anh, khiến những tên đàn ông kia phải từ bỏ tâm địa xấu xa của mình.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hoắc Cố Chi thoáng qua một tia sáng, anh không kìm được mà vén một lọn tóc xòa xuống trán cô, chân mày khóe mắt đều lộ ra vẻ nhu tình, môi kéo lên, nói năng trơn chu: “Thừa lúc thời tiết gần đây rất tốt, trước tiên chúng ta có thể đính hôn, sau đó đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, về phần hôn lễ, anh phải chuẩn bị thật kĩ mới được”.
Anh suy tính chu đáo, nhưng lại hoàn toàn bỏ quên suy nghĩ của cô, Ngu Vô Song được anh dịu dàng ôm vào trong ngực cảm thấy không thoải mái.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông đang không ngừng nói, bất thình lình lên tiếng: “Hoắc Cố Chi, anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, em không nói là sẽ đồng ý sẽ kết hôn cùng anh”.
Có phải anh ấy đã quên quan hệ giữa hai người? Cô với anh mà nói, chỉ là người phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi!
Đúng, cô thừa nhận. hai người dây dưa nhiều năm như vậy, quả thật là có chút tình cảm ở đây, nhưng thứ tình cảm này còn chưa đủ để trở thành lý do cô gả cho anh!
“Em nói gì?” Hoắc Cố Chi nghe vậy, mắt phượng liền híp lại, ánh mắt sắc bén nhìn Ngu Vô Song, sắc mặt trở nên xám xịt: “Ngu Vô Song, nếu có gan thì nói lại một lần nữa!”
Một câu cuối cùng, cơ hồ như anh đang quát lên, sắc mặt âm trầm, nhìn qua cực kì khiếp người.
Nhưng Ngu Vô Song cũng không sợ, trong lúc này, cô cũng không lùi lại một bước: “Hoắc Cố Chi, có phải anh dã quên, em trở về đây là vì mục đích gì? Mỗi ngày em đều bận rộn như vậy, nào có thời gian nghĩ đến chuyện kết hôn với anh. Hơn nữa anh không cảm thấy chuyện hai chúng ta kết hôn rất không thực tế sao?”
Bị anh nắm chặt lấy cánh tay, cô đau đến trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Chuyện buồn cười như vậy, sao anh có thể nghĩ ra?”
Hoắc Cố Chi chỉ muốn trêu đùa cô, đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu hi vọng, nhưng thế nào cũng không ngờ cô sẽ lạnh lùng từ chối như vậy, còn nói: buồn cười?
Anh tức giận đến tái xanh cả mặt, lồng ngực phập phồng, nắm chặt lấy cổ tay cô, mắt phượng lạnh lùng nheo lại, âm trầm nói ra: “Không lấy anh thì em còn có thể lấy ai nào? Ngu Vô Song, em đừng quên, ai là người đã cứu em, ai là người đã cho em tất cả thứ này! Kể cả khi tất cả chuyện này đã kết thúc, em cũng chỉ có thể ở cùng Hoắc Cố Chi anh!”
Vì đang tức giận, nên anh nói năng mà không giữ lại chút phong độ nào, giọng nói như muốn gây sự, tức giận đến tim can đều đau, anh thể nào cũng không thể ngờ đến, lần đầu tiên cầu hôn với một người phụ nữ lại nhận được sự đáp trả thế này!
Chẳng lẽ Hoắc Cố Chi anh không tốt? Khiến cho cô chán ghét như vậy? Năm năm rồi, chẳng lẽ tình cảm năm năm sống chung kia chỉ là giả dối?
Nhìn người đàn ông trước mặt vì tức giậ mà quá phận, lửa giận hừng hực chỉ có thế khiến cô vô lực đối mặt, Ngu Vô Song rũ mắt, thu lại suy nghĩ, cười lạnh trong lòng.
Nhìn đi, đây mới chính là anh, lúc nào tốt thì cưng chiều thương yêu cô, nhưng khi tức giận lại chỉ hận không thể đem cô bóp chết.
Tựa như bây giờ, nói một câu là đã trở mặt, căn bản là không để cho cô có cơ hội suy nghĩ.
Anh ấy coi hôn nhân là cái gì? Trò đùa sao? Bây giờ cô chơi không nổi nữa rồi!
Sự im lặng của cô khiến trái tim của Hoắc Cố Chi như co lại, sự lạnh lẽo dần dâng lên, khiến tâm anh đau đớn lạnh buốt!
Anh tức giận đè cô xuống giường, đôi mắt hung dữ, quả quyết nói: “Ngu Vô Song, anh cho em thấy rõ, người đàn ông đứng trước mặt em là ai? Anh cho em biết, đời này em chỉ có thể ở cạnh anh! Có phải em vẫn còn nghĩ đến Mạnh Thiếu Văn? Đáng tiếc là anh ta đã kết hôn rồi, bên cạnh còn có người vợ so với em còn mềm mại hơn nhiều!”
Hoắc Cố Chi không phải người đàn ông lỗ mãng nhiều lời, anh thường xuyên ở căn cứ nhiều năm, sống chung với đám đàn ông thô lỗ, sao có thể hiều được suy nghĩ của một cô gái?
Cho nên năm đó, anh mới có thể làm ra những chuyện như thế kia. Nếu như nói năm đó thời gian hai người bên nhau không đủ dài, cô cự tuyệt anh, anh có thể hiều. Nhưng hiện tại, sau bao nhiêu chuyện như vậy, anh hoàn toàn không ngờ cô còn có lý do để cự tuyệt!
Sức lực của người đàn ông rất lớn, Ngu Vo Song bị anh ép chặt vào tường đau đến mức nước mắt muốn chảy ra, nhưng điều khiến tâm cô đau đớn nhất chính là câu nói “Có phải em vẫn còn nghĩ đến Mạnh Thiếu Văn?”
Cô kéo môi, trong lòng đau đớn đến khó chịu, nhưng cô vẫn nhịn xuống, quật cường nhìn anh, chợt cười thảm một tiếng: “Làm như thế này, anh có phải rất vui vẻ không? Hoắc Cố Chi, anh có từng vì em mà suy nghĩ hay không, tuần lễ thời trang Paris vừa mới kết thúc, em đang bắt tay vào chuẩn bị buổi trình diễn thời trang ngày hôm nay, Giản Uyển Linh còn sống rất tốt, trong lúc này, anh nghĩ em sẽ suy nghĩ chuyện kết hôn với anh?”
“Anh đã thay đổi rồi, anh khiến em cảm thấy xa lạ!”, Ngu Vô Song không biết vì sao quan hệ giữa hai người lại trở nên như vậy, khi ánh mắt tĩnh mịch của anh nhìn cô, cô thấy bóng dáng của mình trong đó, sao nó lại nhỏ bé đến vậy?
Cô biết, tất cả mọi thứ cô có hôm nay đều là anh cho, nếu như không có anh, cô đã sớm vùi xác trong biển sâu, sao có thể có được thành công như ngày hôm nay.
Nhưng cô không muốn cuộc sống mãi như vậy, anh thật sự có thể trợ giúp cô trong tất cả mọi việc, nhưng cô không muốn hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
“Công việc, lại là công việc!”, nụ cười lạnh trên mặt Hoắc Cố Chi càng sâu, anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, bàn tay nắm lấy cổ tay cô từ từ rơi xuống, sau đó cười nhạt một tiếng.
“Có phải chỉ một mình em bận không? Mỗi năm em đều có hai buổi trình diễn thời trang, lần này xong lại chuẩn bị cho lần sau! Là anh thay đổi hay em thay đổi? Ngu Vô Song, anh thật sự hối hận khi cùng em quay về, nếu anh biết chuyện thành ra như này thì anh nên sớm trói em ở bên anh, khiến em chỉ có thể phụ thuộc vào anh mà sống!”
Âm thanh trầm thấp vang lên, mơ hồ lộ ra sự ảo não hối hận, Hoắc Cố Chi từ trước đến giờ đều là vui buồn không lộ, nhưng hôm nay anh lại lộ ra vẻ tuyệt tình lạnh lùng, lời nói càng khiến người ta cảm thấy tổn thương.
Dứt lời xong, anh lạnh lùng rời mắt đi, trong lòng tràn đầy thất vọng, mỗi lời cô nói ra đều vì muốn cự tuyệt anh, căn bản không phải vì công việc, mà đơn thuần là từ chối anh mà thôi!
Ngu Vô Song nghe vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trong suốt thoáng qua sự giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn không giải thích gì.