Bộ sưu tập này lấy màu trắng thuần khiết làm chủ đạo, khiến người ta có cảm giác thư thái, đây là trang phục những người đẹp trí thức yêu thích.
Quan trọng nhất là nó nhận được sự ưu ái của Lão phật gia, chỉ cần là người của giới thời trang thì không ai là không biết đến danh tiếng của Lão phật gia, anh không chỉ là nhà thiết kế nổi tiếng với những mẫu thiết kế đẳng cấp, anh còn có vô số người theo đuổi, anh là người tạo nên một trào lưu mới ở nước Pháp lãng mạn.
Một nhân vật lợi hại như vậy lại cực kì quan tâm đến Papaverrhoeas, không ít lần thể hiện sự yêu thích của mình với Papaverrhoeas ở trước công chúng và phương tiện truyền thông.
“Chu Mịch Phong”, Mạnh Thiếu Đình liều mạng chạy đến trợn mắt nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt, đáy mắt ẩn chứa sự đau lòng: “Không phải anh đến Nam Giang công tác sao? Sao lại ở đây nói chuyện với người phụ nữ khác? Anh quên mình đã có vợ rồi sao?”
Từ rất lâu trước kia cô ta đã rất ngưỡng mộ Chu Mịch Phong, khi biết tin anh đã lấy vợ sinh con cô cũng cảm thấy hơi mất mát, vợ anh ở nước Pháp là người Do Thái, nghe nói rất đẹp, nhưng cô ta không có duyên được gặp.
Ở trong mắt cô ta, người đàn ông này thỏa mãn mọi yêu cầu tuyển chồng của mình, chỉ tiếc là anh đã sớm kết hôn, đứa bé cũng được ba tuổi rồi.
Nhưng bây giờ anh lại thân mật với một người phụ nữ khác, đây là ngoại tình...sao?
Khi cô ta còn đang suy nghĩ lung tung, Chu Mịch Phong đã quay người lại, nhìn thấy người đến là Mạnh Thiếu Đình, theo bản năng anh kéo Ngu Vô Song ra đằng sau lưng bảo vệ, nhíu lông mày, đáy mắt tràn đầy sự bài xích: “Cô Mạnh có ý gì vậy? Tại sao cô lại đi theo tôi? Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng với cô! Còn nữa, chuyện của tôi hình như không liên quan gì đến cô cả!”
Cha mẹ anh đã di dân sang Pháp từ rất lâu, hai người đều là giáo sư đại học cho nên trên phương diện giáo dục anh rất nghiêm khắc, đối đãi với người khác càng thêm tao nhã lễ độ, người đàn ông ôn hòa tao nhã có thể nói bằng giọng điệu lạnh lùng này hiển nhiên chỉ có người phụ nữ nào mà anh cực lỳ ghét.
Biểu hiện của anh quá rõ ràng, Mạnh Thiếu Đình từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy!
Lúc này cô ta rầm rầm chạy lên đi trước, lông mày kẻ đen đậm, sắc mặt âm lánh: “Chu Mịch Phong, anh đừng tưởng nhãn hiệu Papaverrhoeas của anh là xuất sắc lắm, tôi nói cho anh biết, Mạnh Thiếu Đình tôi chẳng lạ gì những thứ đấy cả ! Louis Vuitton, Gucci, Hennessy, những đồ xa xỉ nhất như thế tôi cũng đã từng dùng qua, thì một cãi nhãn hiệu Papaverrhoeas nho nhỏ sao có thể lọt vào mắt tôi chứ?
So sánh với những nhãn hiệu có lịch sử cả trăm năm này, Papaverrhoeas quả thực kém hơn rất nhiều, nhưng đây là tâm huyết của Chu Mịch Phong và Ngu Vô Song nhiều năm mới có đươc, sao có thể cho phép người ngoài nào chửi bới.
Sắc mặt Chu Mịch Phong trở nên khó coi, anh vốn không phải là người dễ nổi giận, hơn nữa anh là người Hoa quốc tịch Pháp, mọi hành động đều như người nước ngoài, rất ít khi cậy mình là con nhà giàu mà hất hàm sai khiến ai bao giờ.
“Cô Mạnh nếu như không vừa mắt với Papaverrhoeas, rất tốt, Papaverrhoeas chúng tôi cũng không còn ý định mời cô Mạnh làm người mẫu”.
“Anh....”, Mạnh Thiếu Đình nghe vậy, lửa giận càng tăng, mới 26 tuổi, gia thế ổn, về mặt sự nghiệp cũng phát triển tốt.
Cô ta bốc đồng nán lại Paris một tháng, đã sớm khiến công ty đại diện không hài lòng, nhưng người đàn ông này cũng chẳng cảm kích chút nào.
Chẳng lẽ cô chằng có chút địa vị nào trong mắt anh, chẳng lẽ cô khiến anh ghét như vậy sao?
Ý thức được điều này, Mạnh Thiếu Đình càng không cam lòng, cô ta âm trầm chuyển mắt, chăm chú nhìn Ngu Vô Song được anh bảo hộ sau lưng, chợt cười một tiếng, bên môi nhếch lên một đường cong giễu cợt: “Có phải anh đến Pháp làm việc là giả, hẹn hò mới là thật đúng không? Vừa rồi tôi đều đã nhìn thấy, Chu Mịch Phong, không ngờ anh lại là loại người như vậy, nghe nói con trai của anh cũng đã ba tuổi rồi, vậy mà anh còn phụ lòng vợ mình sao?”
Thật đúng là càng nói càng cảm thấy khó nghe, có người nào không biết Chu Mịch Phong yêu thương vợ mình đến mức nào?
Làm trong cái nghề này, xung quanh không biết có bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp, nhưng Chu Mịch Phong chỉ một lòng yêu vợ của mình, mặc dù anh lớn lên ở Pháp, nhưng vẫn luôn dung hòa giữa nền giáo dục của phương Đông và phương Tây.
Hơn nữa anh còn là người Trung Quốc, rất yêu thích hôn nhân Trung Quốc. Một khi đã quyết định kết hôn, anh nhất định sẽ trung thành tuyệt đối với nửa kia của mình!
Ngu Vô Song quá hiểu những điều này, nhìn người đàn ông trước mặt muốn nổi giận, cô kéo tay anh lại, bước lên phía trước....
Cười híp mắt nhìn Mạnh Thiếu Đình còn đang mù mờ đứng đấy, trong mắt Ngu Vô Song thoáng qua sự u tối, cô khẽ mỉm cười, khuôn mặt kiều diễm sáng rỡ, so với người mẫu như Mạnh Thiếu Đình khí thế càng cường đại.
“Cô Mạnh quả thật hiểu lầm chúng tôi rồi, tôi và Kiếm Phong chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Là bạn, biết cậu ấy đến Nam Giang công tác, tất nhiên tôi phải đến sân bay đón cậu ấy rồi!”
Bộ dáng nói chuyện rôm rả của cô rất ưu nhã, nhưng trong mắt Mạnh Thiếu Đình lại cực kì chán ghét, cô ta hung tợn nhìn cô, sắc mặt không vui: “Cô là cái thá gì, tôi không nói chuyện với cô!”
Kiếm Phong! Cô ta có thể thân mật gọi Kiếm Phong như vậy sao?
Cô ta biết anh lâu như vậy, mà vẫn chỉ dám gọi tên, cô ta có tài đức gì mà có thể có quan hệ tốt với anh ấy như vậy?
“Đồ phụ nữ xấu xa!”, bảo bảo từ trước đến giờ luôn nghiêng về Ngu Vô Song, thấy mẹ bị người khác làm khó, lập tức đứng ra lạnh lùng trừng mắt nhìn cô xấu xa kia, khuôn mặt bánh bao tràn đầy căm phẫn: “Tôi không cho dì nói với mẹ tôi như vây, cô mới là cái thá gì í!”
Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng thằng bé có thể hiểu những điều bà cô kia nói chẳng phải tốt đẹp gì, nếu không thì sắc mặt của chú Chu cũng chẳng xấu như vậy.
“Được rồi, bảo bảo, con không thể nói với người khác như vậy!”, Ngu Vô Song tính tình cũng không phải tốt đẹp gì, nhưng hôm nay lại tỏ ra nhẫn nhịn mười phần: “Cô Mạnh, như cô cũng thấy đấy, con trai tôi cũng đã lớn như vậy, làm sao có thể có loại quan hệ như cô nói với Kiếm Phong chứ?”
Hôm nay là cái ngày gì vậy. không chỉ Kiếm Phong trở về, ngay cả cố nhân cũng gặp lại rồi.
Mạnh Thiếu Đình, Mạnh Thiếu Đình.....
Trong lòng gọi lại cái tên này hai lần, vui vẻ trên mặt Ngu Vô Song cảng trở nên hoàn mỹ.
Người phụ nữ này cùng Giản Uyển Linh năm đó là bạn bè thân thiết, đến tối thường cùng nhau ngủ chung một giường, ngược lại cô là bạn gái của Mạnh Thiếu Văn thì cô ta tìm mọi cách để không gặp.
Thật ra cho đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao cô ta lại ghét cô như vậy, rốt cuộc cô đã làm gì sai sao?
Đã từng vì muốn cô ta vui, mà cô đã tiêu tiền tiêu vặt mấy tháng để mua một cái túi mà cô ta thích! Nhưng kết cục thì sao chứ? Kết cục chính là cô ta đưa nó cho Giản Uyển Linh, đem tấm lòng của cô giẫm nát dưới chân.
Cho đến bây giờ cô vẫn còn nghi hoặc, Giản Uyển Linh rốt cuộc đã dùng mê hồn gì, mà cho dù cô có dùng bao nhiêu cách cũng không thể lấy lòng cô ta?
“Vô Song....”,, Chu Mịch Phong cau mày, nói đến một nữa lại ngừng lại, thấy ám hiệu của cô, anh nắm tay đưa lên môi ho nhẹ một tiếng, trầm giòn nói: “Vô Song, em cần gì giải thích nhiều với cô ta như vậy? Quan hệ của chúng ta thế nào chỉ cần chúng ta hiểu là được!”
Mạnh Thiếu Đình rất hận dáng vẻ không quan tâm đó của anh, đứng ở đó, hàm răng trắng noãn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không biết làm thế nào với Chu Mịch Phong, cô ta đành trút hết tức giận lên người Ngu Vô Song: “Đừng có cợt nhả với tôi, loại tiểu tam như cô quả thật nên chém ra thành chăm mảnh! Ai biết được đứa bé này là của ai! Nói không chừng đây là con riêng của hai người cũng nên!”
Trong thành phố này rất nhiều người biết tính tình của Mạnh Thiếu Đình, từ trước đến giờ mắt vẫn luôn cao hơn đầu, người có thể khiến cô ta xem trọng lại càng ít.
Luôn sống trong ánh hào quang, Mạnh Thiếu Đình đã quen được người khác kính ngưỡng, người phụ nữ này chắc chắn quan hệ không cạn với Chu Mịch Phong, dáng người cũng đẹp hơn cô ta.
Phụ nữ luôn có sự bài xích với người phụ nữ có khuôn mặt đẹp hơn mình, dáng người quyến rũ hơn mình.
Hai chữ con riêng vừa nói ra, nụ cười dạt dào của Ngu Vô Song lập tức trầm xuống, hiện tại người trong nước rất ghét cái gọi là tiểu tam, không ít người đi ngang qua đều nhìn sang bên này.
Chỉ là Ngu Vô Song cũng không quan tâm, từ trước đến giờ cô đều hành động tùy tiện, căn bản là khinh thường những lời nói bên ngoài, nhìn Mạnh Thiếu Đình hùng hùng hổ hổ trước mặt, khí thế lạnh lùng giống nhau, nhưng cô lại hơn cô ta một bậc: “Tôi nghĩ cô Mạnh mới là người xằng bậy, bây giờ nhìn lại, thì ra là do vẫn đề nuôi dạy! Tôi đã giải thích rất rõ ràng với cô, vậy mà cô vẫn còn đi sỉ nhục một đứa bé, thật sự là quá trơ trẽn!”
“Cô nói tôi không có giáo dục?”, Mỗi lần đối mặt với Chu Mịch Phong, Mạnh Thiếu Đình đều ăn mặc rất xinh đẹp, chỉ là mỗi lần đầu bị chọc cho tức giận đến giương nanh múa vuốt, nhưng lần này điều khiến cô ta thật sự nổ giận chính là câu vấn đề nuôi dạy kia.
Đáy mắt cô ta phóng ra lửa nhìn Ngu Vô Song, trong mắt thoáng qua sự âm ú, tức giận không chút suy nghĩ giơ tay lên cao, bàn tay còn chưa có rơi xuống, đã bị một bàn tay vững chãi như thép ngăn cản.
Theo sau đó là gọng nói tức giận: “Đình Đình! Em dừng lại cho anh!:”
Người mới tới chính là Mạnh Thiếu Văn, anh khẩn trương nhìn về phía Ngu Vô Song, trong mắt không nén được sự quan tâm: “Cô không sao chứ?”
Thật ra không cần anh ngăn cản, Chu Mịch Phong đã kéo cô về phía sau rồi, Ngu Vô Song tất nhiên sẽ không có chuyện gì, chỉ là không ngờ sẽ nhìn thấy Mạnh Thiếu Văn ở đây.
Cô ngẩn ra, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
NGười đàn ông này không phải hận cô đến tận xương sao? Thấy cô bị đánh, anh nhẽ ra phải rất vui mừng chứ, sao lại ngăn cản?
Mạnh Thiếu Văn nhìn cô thật sâu, cái nhìn này có mùi vị rất sâu.
Anh cũng không biết vì sao khi nhìn thấy Đình Đình đánh cô, mình lại khẩn trương như thế, hành động vừa rồi như phát ra từ bản năng vậy
Chờ đến khi anh hoàn hồn, mới phát hiện mình vừa làm gì.
Mạnh Thiếu Đình tức giận, cánh tay bị nắm chặt, cô ta kêu đau một tiếng, giọng nói càng trở nên bén nhọn: “Anh hai, anh còn giúp người ngoài gây chuyện với em? Ngay cả chuyện em muốn giáo huẫn con tiện nữ lỗ mãng này, anh cũng muốn ngăn cản?”
Giọng nói sắc bén chói tai này truyền tới, Mạnh Thiếu Văn có muốn bỏ ngoài tai cũng không được, anh vội thu lại tầm mắt, nhíu mày, trong giọng nói lộ ra ý lạnh: “Đình Đình, em còn lời nào hay hơn không? Cần gì phải hung dữ như này? Em cũng không nhìn xem đây là ở đâu, em muốn mình lên trang nhất sao?”
Quả thật sự nghiệp của Mạnh Thiếu Đình mấy năm nay phát triển rất tốt, vốn là con gái nhà giàu, có rất nhiều nhãn hiệu muốn mời cô ta làm người phát ngôn. Nhũng năm gần đây, cô ta cũng phát triên bên lĩnh vực nghệ thuật, cũng nhận được mấy kịch bản phim truyền hình, nhận được đánh giá rất tốt, nháy mắt đã trở thành minh tinh nổi tiếng.
Cho nên phòng viên rất thích đưa tin về cô ta.
Vừa nghe được những lời này, Mạnh Thiếu Đình thoáng sợ hãi, Lăn lộn trong nghề mấy năm nay, cô ta quá hiểu nếu một khi chuyện này truyền ra ngoài, thì sự nghiệp của cô ta sẽ ảnh hưởng như thế nào.
Cô ta cũng chỉ con gái, tuy là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, nhưng không được ông thích.
Ông là người trọng nam khinh nữ không phải là chuyện ngày một ngày hai, ngay cả mẹ cô còn không có cổ phần trong Hẳng Viễn thì cô ta có là gì.
“Đúng vậy đấy Đình Đình, có gì chúng ta từ từ nói! Hình như em đã hiểu lầm cô Ngu đây rồi!”, Giản Uyển Linh đứng bên cạnh xem trò vui từ nãy đến giờ mới tiến lên, tình ý chân thật nhìn Mạnh Thiếu Đình, quả nhiên là dáng vẻ chị dâu mười phần: “THời gian trước em hay làm việc bên ngoài nên không biết! Anh Hoắc, cũng chính là cậu nhỏ đã đưa bạn gái và con trai về nước!”
Những lời này quả thật kích thích Mạnh Thiếu Đình không nhỏ, cô ta không để ý đến Ngu Vô Song nữa, mà ngẩng đầu lên nhìn Giản Uyển Linh, đáy mắt tràn đầy sự kinh ngạc: “Chị nói Hoắc Cố Chi đã về> Anh về đây làm gì? Chẳng phải trước đây anh từng nói mình không có hứng thú với Hằng Viễn sao?”
Mạnh Thiếu Đình sợ hãi Hoắc Cố Chi về đây đề cướp đoạt gia sản: “Anh hai, rốt cuộc anh về đây là gì? Sao anh lại để cho anh về đây, chẳng lẽ anh không biết anh là người lòng muông dạ thú sao?”
Nghe thế, Ngu Vô Song không nhịn được nữa, một lần nữa cô lại cảm thấy băng giá thay cho người đàn ông kia, những người này đều có quan hệ huyết thống với anh, nhưng bọn họ lại chỉ biết một mực hoài nghi kiêng kị, thậm chí có thể nói là chán ghét!
Cô nhếch đôi môi đỏ mọng, đáy mắt lộ ra ý lạnh, giễu cợt nói: “Cô Mạnh có thể yên tâm, những thứ nhà các cô có Cố Chi cũng chẳng hiếm!”