Trường đua này là nơi tư nhân nên tính bảo mật rất tốt, mọi chuyện Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Thiên Sinh trải qua sẽ được bảo mật tuyệt đối. Bởi vì lúc ở khu giải trí đám đàn em của hắn đã biết người đi cùng là vợ của Diệp Quân Vũ nên cũng không dám tỏ ra cợt nhã, ai mà không sợ chồng của Ngôn Cảnh Huyên chứ? Không chỉ có vậy, bọn họ còn tốt bụng đánh tiếng trước với chủ trường đua về thân phận của người đi cùng Diệp Thiên Sinh, để tránh việc phát sinh những chuyện phiền phức không đáng có.
Điều duy nhất làm đám đàn em của Diệp Thiên Sinh tò mò là suốt lúc đi cùng, Ngôn Cảnh Huyên vẫn mang khẩu trang, che đi khuôn mặt. Họ biết cô ấy là diễn viên, nhưng chỉ ở tuyến mười tám, lẽ nào cũng có paparazzi đi theo săn trộm hình ảnh, nên mới manh khẩu trang suốt hay sao?
Chiếc xe đua cuối cùng cũng dừng lại. Ngôn Cảnh Huyên xuống xe, tháo mũ bảo hiểm thoải mái thở phù một cái. Cảm giác kích thích vẫn còn quanh quẩn trong đầu của cô, thật ra Ngôn Cảnh Huyên muốn tự lái nhiều hơn là ngồi nhìn Diệp Thiên Sinh điều khiển. Đáng tiếc là cô nhát gan nên không dám giành lái với hắn. Dù sao xảy ra tai nạn ngoài đời sẽ không thể khởi động lại giống như trong game.
"Chị dâu thấy thế nào? Có vui không?"
Diệp Thiên Sinh quăng cho Ngôn Cảnh Huyên một chai nước suối cười hỏi.
"Rất vui, tôi không ngờ tay lái của cậu giỏi thế đấy!"
Ngôn Cảnh Huyên vừa nắp chai nước vừa đáp.
Gương mặt của cô đã phai dấu bàn tay nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy nên Ngôn Cảnh Huyên vẫn luôn mang khẩu trang, chỉ mở ra lúc ăn uống. Diệp Thiên Sinh cũng phát hiện điểm này, tuy nhiên hắn lại không tiện mở miệng hỏi thăm.
Mặc dù không biết Ngôn Cảnh Huyên bị ai đánh, nhưng chắc chắn người đó không thể nào là Diệp Quân Vũ, dù có ác độc đến đâu người anh trai này cũng chưa từng động tay với phụ nữ.
"Dĩ nhiên rồi, sau này tôi còn muốn trở thành tay đua chuyên nghiệp nữa cơ. Nhưng bố tôi lại phản đối."
Diệp Thiên Sinh chán nản nói.
"Sản nghiệp của nhà họ Diệp rất nhiều, bố muốn cậu quản lý một trong các sản nghiệp đó phải không?"
"Đúng đấy, nhưng tôi không thích. Mấy chuyện làm ăn đau đầu lắm. Nhìn chồng chị, chị cả, anh cả và chị tư xem, ngày nào họ cũng vật lộn với một đống việc, ký một đống hồ sơ. Chỉ nghĩ tới việc ngày nào cũng chôn chân ở văn phòng là tôi lạnh hết cả người."
"Ý nghĩ này của cậu, má Tư có biết không?"
Ngôn Cảnh Huyên tò mò.
"Biết, mẹ tôi không phản đối. Mẹ tôi sinh nhiều con gái, chỉ có mình tôi là con trai nên bà rất sợ tôi bị người ta hãm hại mất mạng."
Diệp Thiên Sinh đáp.
Hắn cũng dò xét thái độ của Ngôn Cảnh Huyên dành cho mình, hắn không rõ cô sẽ nghĩ gì khi biết hắn không có ý tranh giành với Diệp Quân Vũ.
"Hào môn đều là vậy mà, nếu tôi là mẹ cậu thì tôi cũng không muốn con mình quá nổi bật. Má lớn và mẹ chồng tôi đấu đá cũng đủ mệt rồi." Ngôn Cảnh Huyên dừng lại một chút, nhìn thẳng Diệp Thiên Sinh nói tiếp: "Cậu không cần phải thăm dò tôi, tôi chẳng có ý đối địch hay đứng về phía ai. Chỉ cần đừng đụng đến tôi, tôi sẽ không gây chuyện với ai cả!"
"Chị đã gả cho Diệp Quân Vũ còn nghĩ mình có thể đứng ngoài cuộc sao?"
"Chỉ cần tôi không muốn, cho dù gả cho ai cũng không phải là vấn đề."
"Chị khác xa những gì tôi nghĩ đấy. Hôm gặp chị ở hoa viên nhà cũ, tôi còn cho rằng chị đang suy tính làm sao giúp chồng chị tranh giành nhiều hơn ở nhà họ Diệp."
Diệp Thiên Sinh phì cười nhớ lại lúc hắn bắt gặp Ngôn Cảnh Huyên trầm tư ở hoa viên.
"Tại sao tôi phải làm chuyện thừa thãi đó?"
Ngôn Cảnh Huyên không hiểu hỏi.
"Vì chị muốn kiếm thêm lợi ích cho nhà họ Ngôn chẳng hạn."
Diệp Thiên Sinh lại thăm dò.
"Tôi sẽ không bao giờ vì nhà họ Ngôn kiếm lợi từ nhà họ Diệp." Ngôn Cảnh Huyên nói nhỏ, âm thanh đủ để một mình mình nghe thấy: "Căn bản là họ không xứng!"
"Chị nói gì vậy?"
Diệp Thiên Sinh nghe không rõ hỏi lại.
"Không có gì. Cậu đừng bận tâm. Đúng rồi, gần đây có quán ăn nào không? Tôi đói bụng quá!"
Ngôn Cảnh Huyên chuyển chủ đề.
Bận rộn cả buổi sáng, quả thực là cô chưa có gì vào bụng. Vốn dĩ định quay xong quảng cáo sẽ ăn sáng nhưng chưa gì đã đối chọi gay gắt với người phụ trách, sau đó còn gặp ông Ngôn khiến Ngôn Cảnh Huyên quên việc mình vẫn chưa ăn gì suốt sáng nay.
Bụng cô hình như đang sôi lên rồi thì phải.
"Gần đây không có quán ăn, chỉ có căn tin của trường đua thôi. Đồ ăn cũng không tệ lắm!"
Diệp Thiên Sinh suy nghĩ đáp.
"Vậy thì đến đó đi!"
Ngôn Cảnh Huyên hào hứng.
"Được, chúng ta đi."
Diệp Thiên Sinh nói rồi cùng Ngôn Cảnh Huyên rời khỏi sân đua. Cách đó không xa lắm, trên một chiếc xe đua khác, một cô gái ăn mặc sành điệu ngồi ở ghế lái phụ nhìn chằm chằm hai người vừa mới rời đi.
"Em gái tốt của tôi. Mới kết hôn đã tìm trai trẻ, tin này nếu để Diệp Quân Vũ biết chắc là sẽ vui lắm!"