• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói văng vẳng khiến Ngôn Cảnh Vân giật mình quay mặt xung quanh tìm kiếm, tuy nhiên, ở gần cô ta lúc này chỉ có Ngôn Cảnh Huyên, Nhan Hồng Quang, Diệp Quân Vũ và mấy người cảnh sát đang cố gắng khuyên nhủ, Ngôn Cảnh Vân không thấy người nào đang nói mấy câu kỳ lạ đó.

"Nhanh lên, mau nhảy đi!"

"Nhảy mau lên để bọn ta còn về phục mệnh!"

Hai câu nói đó cứ lặp lại, âm sắc ngày càng ghê rợn hơn khiến Ngôn Cảnh Vân nổi da gà, cánh tay đang bám lan can của cô ta run rẩy.

"Chị à, sao vậy? Chị không muốn nhảy nữa hả? Đầu trâu mặt ngựa và một trăm hai mươi ba mạng người đang chờ đón chị kìa. Chị thấy không?"

Ngôn Cảnh Huyên tiếp tục hù doạ.

"Mợ hai Diệp, cô đừng nói bừa nữa, đừng doạ dẫm Tiểu Vân."



Nhan Hồng Quang gắt gỏng.

Hắn mất hết kiên nhẫn trước thái độ dửng dưng của Ngôn Cảnh Huyên, dù không có tình cảm thân thiết, nhưng ít nhất cũng nên có tình người, nên khuyên nhủ Ngôn Cảnh Vân chứ không phải là ở đây hù doạ.

"Tôi đâu có nói bừa, bộ anh không nhìn thấy hả? Kia kìa, một trong các oan hồn của cô nhi viện đứng cạnh anh đó."

Ngôn Cảnh Huyên chắc chắn nói.

"Cô đừng hù doạ tôi. Tôi không tin chuyện ma quỷ đâu!" Nhan Hồng Quang nổi cáu: "Tiểu Vân, em không được nghe lời nói nhản của cô ta. Em không làm gì sai thì sao lại sợ ma quỷ tìm đến? Cô ta chỉ muốn em sợ rồi nhảy xuống thôi."

"Em..."

Ngôn Cảnh Vân định nói gì đó thì bất chợt nhìn thấy ở phía đối diện một bóng trắng, tóc tai rũ rượi, gương mặt cháy đen nhìn chằm chằm cô ta cười nham nhở.

Không chỉ có một mà đến hai ba bóng trắng, tiếp đó lại xuất thêm hai ba mươi cái bóng nữa, mấy chục cái bóng trắng này có lớn có nhỏ, bọn họ đều cháy đen khuôn mặt và tóc tai thì loà xoà hệt như mấy con ma trong phim kinh dị khiến Ngôn Cảnh Vân mất tự chủ hét lớn rồi nhảy vào bên trong sân thượng quỳ sụp váy lạy.

"Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, đúng là tôi thuê người cố ý phóng hoả, nhưng mà đó là do có người xúi giục, tôi nhất thời mê muội mới nghe theo, các người muốn đòi mạng thì tìm người đó đòi đi!"

Ngôn Cảnh Vân hoảng sợ nói ra hết trước sự chứng kiến của cảnh sát, Nhan Hồng Quang trợn mắt kinh ngạc, hắn không thể ngờ cô ta lại làm ra chuyện ác độc đến vậy. Trong ấn tượng của Nhan Hồng Quang, Ngôn Cảnh Vân luôn là một cô gái tốt, biết trắng đen phải trái, hiền lành trong sáng. Mỗi lần ở cạnh nhau, cô ta đều thể hiện bản thân tốt bụng, mấy lần gặp kẻ ăn xin cơ nhỡ, cô ta đều cho họ rất nhiều tiền, hắn còn tưởng Ngôn Cảnh Vân thật sự là người tốt, ấy vậy mà...

Nhan Hồng Quang chết lặng.



"Huyên Huyên, cô nể tình chúng ta là chị em hãy bảo họ tha cho tôi đi. Tôi biết sai rồi, tôi biết sao rồi. Chỉ cần bảo họ đừng đeo bám tôi, tôi sẽ nói cho cô biết những gì cô muốn biết." Ngôn Cảnh Vân nói năng lộn xộn: "Đúng rồi, kẻ xúi giục họ Diệp đó. Tôi nghĩ đó là Diệp Thanh Y, cô ta mới là đầu sỏ, cô ta mới đáng bị bọn họ đeo bám!"

Nghe nhắc đến Diệp Thanh Y, sắc mặt của Diệp Quân Vũ trầm xuống, chuyện nhà bà lớn luôn có âm mưu thủ đoạn vốn không xa lạ gì, tuy nhiên, việc chủ mưu giết người không liên quan thì chưa bao giờ xảy ra, hơn nữa, với đầu óc bã đậu của Diệp Thanh Y thì chắc gì đã nghĩ ra được chuyện phóng hoả giết người khiến Ngôn Cảnh Huyên đau khổ?

"Cô có bằng chứng gì chứng minh là Diệp Thanh Y làm không?"

Diệp Quân Vũ thấp giọng hỏi.

"Tôi không có, nhưng lúc nhắn tin cô ta nói mình họ Diệp, người nhà họ Diệp căm hận Huyên Huyên chỉ có Diệp Thanh Y và bà lớn thôi. Chẳng phải vụ việc khách sạn lần trước cũng do Diệp Thanh Y bày ra sao? Cô ta còn liên thủ với Thái Mộc Tư để đá anh ra khỏi Diệp Thị nữa đó!"

Ngôn Cảnh Vân sợ sệt khai hết những chuyện xấu. Thật ra hôm nay không phải lần đầu tiên cô ta nhìn thấy bóng ma và nghe thấy âm thanh kỳ lạ. Bắt đầu từ vài ngày trước, cô ta thường xuyên nằm mơ thấy oan hồn đòi mạng mình, sau khi tỉnh giấc cả người ướt đẫm mồ hôi. Bản thân Ngôn Cảnh Vân vẫn luôn giữ nổi sợ này vì cô ta biết, chuyện phóng hoả không thể nào tiết lộ với ai được.

Vậy mà hôm nay...

Ngôn Cảnh Vân bừng tỉnh, cô ta ngẩng đầu nhìn Ngôn Cảnh Huyên đang đắc ý, thái độ này đã nói rõ ràng là cô ta đã rơi vào cái bẫy do em gái nuôi sắp xếp.

Ngôn Cảnh Huyên là người thông minh, việc đoán ra cô ta đứng sau không phải là chuyện khó.

"Cô, là cô gài bẫy tôi phải không?"

Ngôn Cảnh Vân toang lao đến muốn bóp chết Ngôn Cảnh Huyên nhưng lại bị Diệp Quân Vũ chặn lại, mạnh tay hất ngã cô ta.

"Tôi gài bẫy cô khi nào chứ? Đừng vu khống tôi nha!"

Ngôn Cảnh Huyên cười cợt hỏi.

"Cô còn chối?" Ngôn Cảnh Vân phát rồ: "Những gì nãy giờ tôi thấy, tôi nghe không phải do cô khơi gợi trước sao? Nếu cô không ám thị nói thì làm sao tôi lại tưởng tượng ra được? Cô cho rằng bắt tôi khai nhận thì sẽ khiến Diệp Thanh Y bó tay sao? Không có đâu, cô ta nguy hiểm hơn cô tưởng nhiều đó!"

Cô ta nói xong liền cười lớn.

Giọng cười của Ngôn Cảnh Vân lúc này rất bi ai, buồn tủi cũng vừa sảng khoái khi biết sắp tới Ngôn Cảnh Huyên sẽ gặp nạn.

"Diệp Thanh Y không đủ trình độ làm ra chuyện này đâu. Cô đừng già điên nữa, nói thật đi, ai mới là kẻ đứng sau xúi giục cô?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK