Chính vì vậy mà Quý Khởi Phong vô cùng đau đầu trước chuyện tìm người thay thế Thẩm Nguyệt.
Những diễn viên được đề cử đều không hề hợp ý hắn, suốt mấy ngày liền, các cảnh quay không có sự xuất hiện của nữ phụ được chia ra quay trước, và mấy ngày này cũng không có mặt của Quý Khởi Phong để chỉ đạo. Cũng may là mọi người đều phối hợp ăn ý với nhau nên không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, vô cùng thích hợp với phân đoạn nữ thứ bị bạn thân là nữ chính phát hiện ra thân phận sát nhân của cô ta. Dưới ánh nắng chói chang của mùa hạ, trên cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, nữ phụ và nữ chính cùng nhau trò chuyện, nói về những chuyện đã trải qua từ nhỏ đến lớn của cả hai, nói về những vụ án giết người, và cũng nói về động cơ vì sao nữ phụ lại giết chết những nữ sinh ngây thơ vô tội.
Cũng trên cánh đồng hoa hướng dương đó, nữ phụ cầm dao đâm vào bụng nữ chính mà không một chút chần chừ, dòng máu đỏ thẵm chảy ra nhuộm đỏ mấy bông hoa đang cố hướng về phía ánh sáng, giống như nữ chính đang hy vọng nữ phụ sẽ tỉnh ngộ…
Mọi thứ đều đang nằm trong thiên thời địa lợi, vậy mà lại thiếu nhân hòa…
Phim trường tĩnh lặng đến đáng sợ, Ngôn Cảnh Huyên ngồi ở ghế chờ đợi quyết định của Quý Khởi Phong. Hắn vẫn đang nhìn chằm chằm danh sách và cố gắng đưa ra lựa chọn đúng đắn.
“… Cái đó… chị dâu, em có thể diễn thử vai diễn này với chị không? Lúc ở nước ngoài em từng có thời gian tham gia đoàn kịch biểu diễn trên sân khấu đó…”
Diệp Thiên Ý dè dặt hỏi.
“Em từng là diễn viên đoàn kịch hả? Sao trước giờ chị và anh trai em chưa nghe em đề cập đến vậy?”
Ngôn Cảnh Huyên tò mò nhìn Diệp Thiên Ý, ý định dò xét từ trên xuống dưới.
Vóc dáng và khí chất trên người cô ấy đúng là rất hợp với vai nữ phụ mà Quý Khởi Phong đang tìm kiếm.
“Ừm… thì… thật ra là em không có ý định sẽ làm diễn viên khi về nước nên trước giờ em mới chưa nói với anh ấy. Nếu hiện tại không phải lúc cấp bách, em cũng sẽ không nói ra chuyện này đâu.”
Diệp Thiên Ý khó xử đáp.
“… Thật sự em cho rằng mình có thể diễn được vai của Thẩm Nguyệt hả?”
“Em có lòng tin đến chín mươi phần trăm. Chị dâu, chị ngỏ lời với đạo diễn Quý thử xem sao… nếu anh ta không đồng ý thì thôi vậy…”
“… Để chị hỏi qua anh trai em đã. Tốt xấu gì anh ấy cũng phải biết chuyện trước tiên mà.”
Ngôn Cảnh Huyên dè chừng.
“Vâng, chị cứ nói với anh trai em đi, dù anh ấy ủng hộ hay không em cũng muốn giúp đạo diễn Quý.”
Diệp Thiên Ý phấn khởi.
Ngôn Cảnh Huyên nhìn chằm chằm em chồng của mình hai giây, rồi sau đó, cô lấy điện thoại gọi cho Diệp Quân Vũ, chưa đến hai hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Huyên Huyên, có chuyện gì thế?”
Diệp Quân Vũ ấm áp hỏi.
“… Ừm, Vũ… chuyện là thế này… Thiên Ý… con bé nói với em là muốn thử diễn vai diễn bị bỏ dở dang của Thẩm Nguyệt… con bé nói lúc ở nước ngoài từng làm diễn viên kịch nên có kinh nghiệm diễn xuất, con bé muốn em thông báo với anh một tiếng…”
Ngôn Cảnh Huyên lựa lời để nói.
Ở đâu dây bên kia, sau khi Diệp Quân Vũ nghe xong thì im lặng, hắn chưa từng nghe Diệp Thiên Ý đề cập bản thân là diễn viên kịch, hắn chỉ biết em gái mình từng làm rất nhiều nghề để mưu sinh thôi.
Bây giờ lại đột nhiên muốn đóng phim, chuyện này e là hắn khó lòng đồng ý.
“Quân Vũ, con bé cũng có nói, nó chỉ thông báo cho anh chứ không phải hỏi ý kiến của anh, dù anh đồng ý hay từ chối, con bé cũng sẽ tìm Quý Khởi Phong để xin diễn thử.”
Thấy Diệp Quân Vũ im lặng, Ngôn Cảnh Huyên nói tiếp.
Nghe xong, sắc mặt của hắn càng chùn xuống.
“Bây giờ Thiên Ý đủ lông đủ cánh nên muốn bay cao phải không? Nói với anh là để thông báo chứ không phải trưng cầu ý kiến à? Vậy thì hỏi anh làm gì nữa? Nó thích làm gì thì cứ làm đi. Anh cũng đâu dám ngăn cản.”
Diệp Quân Vũ cười lạnh đáp.
Ngôn Cảnh Huyên biết chồng mình đã nổi giận, cô vội vã nói: “Anh đừng giận, Thiên Ý không có ý gì đâu…”
“Nói ra được cái câu “chỉ thông báo chứ không phải hỏi ý kiến” mà em còn bảo là không có ý gì à? Huyên Huyên, em muốn bênh vực thì cũng nên tìm lý do khác đi. Chuyện này nếu đã không phải hỏi ý kiến của anh thì ai muốn sau cứ làm vậy đi. Anh còn có cuộc họp, anh cúp máy đây!”
Diệp Quân Vũ nói rồi cúp máy ngang không để Ngôn Cảnh Huyên kịp nói thêm điều gì nữa.
Cất điện thoại vào túi xách, cô áy ngại nhìn Diệp Thiên Ý đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa mình và Diệp Quân Vũ, mà không biết trả lời làm sao.
“Anh trai em nổi giận là chuyện em đoán trước rồi mà, chị dâu không cần khó xử. Đây là quyết định của riêng em, không liên quan gì đến chị hết. Anh hai có giận cũng không giận lây chị đâu.” Diệp Thiên Ý mỉm cười an ủi, sau đó, cô kiên quyết nói: “Em sẽ tự tìm đạo diễn Quý để tự tiến cử, chị dâu không cần ra mặt đâu, để tránh em lại gây thêm rắc rồi cho chị!”