Ngôn Cảnh Vân giả vờ kinh ngạc hỏi.
"Ý trên mặt chữ." Ngôn Cảnh Huyên nhìn Lục Sương Mai lạnh nhạt: "Bây giờ tất cả mọi người đều đang ở đây, cô nói rõ xem tôi cướp chồng chưa cưới của cô ta như thế nào mà đến bản thân tôi cũng không biết vậy?"
Câu hỏi của Ngôn Cảnh Huyên khiến mọi người phải bàn tán. Diệp Quân Vũ im lặng đứng một bên chờ xem kịch, hắn rất thích những lúc người khác bị xé rách lớp mặt nạ, đặc biệt là loại người như Ngôn Cảnh Vân. Lúc trước là cô ta một mực đẩy cuộc hôn nhân này cho em gái nuôi, giờ lại thành em gái nuôi dụ dỗ hôn phu của chị gái.
"Chuyện cô làm cô còn không biết nữa sao? Chị cô nói hôn ước vốn là của cô ấy, nhưng cô vì si mê tổng giám đốc Diệp, nên đã ly gián bằng việc nói xấu anh ta cùng nhà họ Diệp. Không chỉ có vậy, cô còn chuốc say Cảnh Vân để chị ta ngủ với người khác, sau đó dẫn tổng giám đốc Diệp đến bất gian. Mấy việc này cô đã nhớ chưa?"
Lục Sương Mai ngạo nghễ hỏi.
Phản ứng của Ngôn Cảnh Huyên sau khi nghe xong không hề thay đổi, trái lại, cô còn bật cười hỏi lại:
"Chị gái tốt của tôi, tôi từng làm mấy việc này với chị thật à? Chị có dám đứng trước mặt mọi người thề rằng đây là sự thật không?"
"Huyên Huyên, chị... chị..."
Ngôn Cảnh Vân ngân ngấn nước mắt nghẹn giọng.
"Chị làm sao?
"Chị..."
"Cảnh Vân, cô cứ nói thật đi, không có gì phải sợ cả."
Lục Sương Mai thúc giúc.
Bộ dạng cùa cô ta lúc này khiến Ngôn Cảnh Vân rất muốn tát cô ta mấy cái vì quá ngu xuẩn.
Những điều bịa đặt này cô ta làm sao dám thừa nhận trước mặt Diệp, vốn dĩ định kích động co nhỏ ngu ngốc họ Lục kia gây rối với Ngôn Cảnh Huyên, ai ngờ lại bị cô ta chơi một vố.
Đúng là đồng đội heo.
"Chị nói gì đi chứ? Không thấy đồng đội của chị đang nóng ruột à?"
Ngôn Cảnh Huyên tỏ ý cười nhạo.
"Chị..."
Ngôn Cảnh Vân cắn môi.
"Đừng có chị chị nữa, cô mau nói cho cô ta nghe đi!"
Lục Sương Mai mất hết kiên nhẫn.
"Cô không dám thừa nhận phải không? Lần sau có nói dối thì nên bàn trước với đồng đội và tìm ai đó thông minh hơn cô ta đi." Ngôn Cảnh Huyên mìa mai nói tiếp: " Cô cũng không cần thúc giục cô ta nữa, cô ta nói dối thì sao lại dám nhận."
"Cô ấy không nói dối!"
Lục Sương Mai khẳng định.
"Vì cô ghét tôi nên cô tin cô ta hả? Suy nghĩ này buồn cười thật đấy!" Ngôn Cảnh Huyên thôi không cười nữa: "Để tôi nói cho cô hay, hôn ước lúc đầu đúng là của chị ta, nhưng chính bản thân chị ta và ông Ngôn sợ gả vào nhà họ Diệp sẽ chết yểu, vì vậy mà năm tuôi mười lăm tuổi được ông Ngôn nhận nuôi từ cô nhi viện để làm người gả thay đó!"
Ngôn Cảnh Huyên không chờ Lục Sương Mai kịp phản ứng nói tiếp: "Tin đồn về nhà họ Diệp có ở khắp nơi, không cần tôi nói cũng có người đồn tới tai nhà họ Ngôn. Chị ta chưa từng tiếp xúc với Diệp Quân Vũ, cũng sợ hắn như sợ cọp nên mới yêu đương với người khác, cố ý chối bỏ hôn nhân sắp đặt từ lâu. Lúc tôi gả đi không một ai trong nhà họ Ngôn nghĩ rằng tôi sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Vì vậy mà khi thấy Quân Vũ đối tốt với tôi, chiều chuộng tôi nên chị ta đâm ra ghanh tị, muốn loại bỏ tôi để đoạt lấy vị trí mợ hai Diệp đó!"
"Không thể nào, cô nói dối." Lục Sương Mai thản thốt: "Cảnh Huyên, cô nói gì đi, lẽ nào cô muốn bị cô ta bôi nhọ?"
Sắc mặt của Ngôn Cảnh Vân bây giờ rất kém, cô ta cúi đầu không dám ngẩng mặt nhìn ai, nhất là Diệp Quân Vũ. Cô ta luôn cho rằng Ngôn Cảnh Huyên yêu quý thân phận thiên kim giả nên sẽ không thừa nhận mình được nhận nuôi trước mặt người khác.
Vậy mà...
Ngôn Cảnh Vân siết chặt tay lại thành nắm đấm, mấy móng tay được chăm chút kỹ lưỡng đâm vào trong thịt, đau rát.
Những người có mặt xì xầm, Diệp Quân Vũ quét mắt nhìn bọn họ một lượt cảnh cáo bọn họ nên ngậm miệng lại với bên ngoài về những gì đã nghe thấy hôm nay.
Thân phận của Ngôn Cảnh Huyên vẫn chưa thể tiết lộ.
"Em đã hết uất ức chưa? Nếu chưa thì tôi cho em nói tiếp đó, rồi sau đó chúng ta đi ngủ. Ngày mai còn về nhà nữa."
Diệp Quân Vũ ôm eo Ngôn Cảnh Huyên chiều chuộng.
"Cô ta không ngụy biện tới cùng, không còn gì vui nữa. Không nói!"
Ngôn Cảnh Huyên bĩu môi.
"Vậy thì chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi!"
Diệp Quân Vũ nói xong liền dẫn Ngôn Cảnh Huyên trở về phòng ngủ, tâm trạng muốn xem kịch hay cũng không còn vì phản diện diễn chán quá.
Mọi người có mặt cũng lần lượt tản ra, ai về phòng nấy, chỉ còn Ngôn Cảnh Vân và Lục Sương Mai ở lại phòng khách nhìn chằm chằm đối phương.
Chát!
Một cái tát giáng xuống mặt của Lục Sương Mai khiến cô ta không kịp phòng bị.
"Đồ ngu xuẩn như heo!"
(...)
Chơi mấy ngày ở đảo cuối cùng cũng về nhà. Quý Khởi Phong đã liên lạc với Hạ Ngữ Tâm từ trước, nên khi Ngôn Cảnh Huyên đến công ty gặp cô ấy đã nhận được kịch bản.
Ngôn Cảnh Huyên biết kịch bản trong tay Quý Khởi Phong sẽ rất chất lượng, nhưng khi tận mắt xem hết, cô không khỏi trầm trồ khen ngợi.
"Lần này là cơ hội tốt cho em đó. Cố nắm bắt nó nha. Chị sẽ tìm cho em trợ lý để phụ trách khi vào đoàn."
Hạ Ngữ Tâm phấn khích.
Có trời mới biết khi nhận được điện thoại của Quý Khởi Phong, cô đã vui đến mức mất ngủ cả đêm, hệt như bản thân vùa tìm được một lang quân như ý.
"Cảm ơn chị Tâm, em sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự kỳ vọng của chị."
Ngôn Cảnh Huyên tươi cười thả lỏng.
"Em làm cách nào để đạo diễn Quý nhìn trúng em vậy?"
"Do em may mắn thôi. Chuyện này kể ra dài dòng lắm."
"Kể vắn tắt cho chị biết đi!"
Hạ Ngữ Tâm háo hức.
"Bữa nào đi, bây giờ em có việc rồi, không thể ở lâu được!" Ngôn Cảnh Huyên gấp gáp: "Em phải đi đây!"