Mấy ngày hôm nay Ngôn Cảnh Huyên luôn buồn rầu ủ rũ, cô vẫn chưa thể nào chấp nhận được chuyện những người thân thiết ở cô nhi viện đã ra đi. Sau khi hoàn tất thủ tục nhận thi thể, Diệp Quân Vũ đã thay cô tổ chức tang lễ, rồi mang hài cốt đi hoả táng. Dưới sự hậu thuẫn tài chính, tro cốt của một trăm hai mươi người được an táng tại nghĩa trang dành cho những người hoả táng. Càng nhìn mấy bức hình của họ, lòng của Ngôn Cảnh Huyên càng quặn thắt. Cô thề nhất định sẽ để tên thủ phạm trả giá, dù đó có là ai đi nữa.
Chuyến bay đáp xuống thủ đô nước A. Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên bắt taxi về khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi, sau đó mới cùng nhau đi chơi giải trí.
"Huyên Huyên, ở đây có nhiều di tích, thắng cảnh. Em muốn đi đâu trước?"
Diệp Quân Vũ vừa treo quần áo vào tủ, vừa dịu giọng hỏi.
Suốt mấy ngày này, hắn đối xử với cô vô cùng ôn hoà nhã nhặn, cũng rất kiên nhẫn dỗ dành cô. Ngôn Cảnh Huyên biết kiểu người như hắn không phải dạng người sẽ dành nhiều thời gian cho người khác.
"Anh cứ quyết định đi. Tôi như thế nào cũng được cả!"
Ngôn Cảnh Huyên mệt mỏi đáp.
Cô nằm dài ra giường mặc cho Diệp Quân Vũ tùy ý sắp đặt.
"Vậy chúng ta đến Hoàng Thành A trước nhé! Đây từng là nơi ở của vua chúa nước này, sau đó thì đến bờ Hồ B nổi tiếng, rồi đền C, chùa D... có được không?"
Diệp Quân Vũ liệt kê một loạt địa điểm hắn tìm hiểu được với Ngôn Cảnh Huyên, hắn hu vọng cô đến nhiều nơi, thấy nhiều cảnh vật, con người thì sẽ không còn buồn bã nữa.
Thật ra đây cũng là gợi ý của Kỳ Nam, sau vụ tặng hoa thất bại lần trước, Diệp Quân Vũ luôn muốn tìm cơ hội khác để bày tỏ với Ngôn Cảnh Huyên, tuy lần này hắn không có ý định đó và đây cũng không phải thời điểm thích hợp, nhưng chỉ cần cô vui thì hắn có thể làm thêm nhiều chuyện nữa.
"Cũng được..."
Ngôn Cảnh Huyên trả lời qua loa lấy lệ.
"Huyên Huyên, tôi biết em không có tâm trạng, nhưng cứ ủ rũ mãi cũng không có lợi ích gì đâu. Em phải vui lên thì họ mới bớt được một phần lo lắng."
Diệp Quân Vũ ôm vai Ngôn Cảnh Huyên nhẹ giọng.
"... Tôi cũng muốn lắm nhưng mà..."
Ngôn Cảnh Huyên cắn môi.
"Tôi không bắt em phải quên đi nỗi đau mất mát, tôi chỉ muốn em phấn chấn lại thôi. Đúng rồi em có đói bụng không? Tôi gọi đồ ăn cho em nhé?"
Diệp Quân Vũ chuyển chủ đề.
"Tôi chưa đói... Tôi muốn chợp mắt một lúc."
"Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi sắp xếp đồ đạc xong thì ra ngoài một lát."
Ngôn Cảnh Huyên gật đầu rồi kéo chăn nằm xuống, Diệp Quân Vũ giúp cô chỉnh nhiệt độ trong phòng cho thoáng mát hơn.
Nhiều ngày không thể ngủ yên giấc, lúc này vừa nằm xuống, không hiểu cơn buồn ngủ ở đâu kéo đến khiến Ngôn Cảnh Huyên không thể nào kháng cự lại.
Diệp Quân Vũ dọn đồ xong thì ra ngoài, hắn xuống quầy lễ tân để hỏi nhân viên về các món ngon và đặc sản ở đất nước này. Hắn dùng tiếng anh để giao tiếp vì đây là thứ tiếng chuyên dụng, hỏi một lúc hắn đúc kết được những hàng quán ngon và nổi tiếng ở đây.
(...)
Lúc Ngôn Cảnh Huyên thức dậy đã là buổi tối, mùi thơm đang lan toả trong phòng khiến bụng cô đói cồn cào. Bởi vì không biết kho nào Ngôn Cảnh Huyên mới thức nên Diệp Quân Vũ đã ăn trước, hắn đang thưởng thức món phở thơm ngon nổi tiếng thì cô tỉnh giấc.
"Dậy rồi à? Em đã đói chưa? Tôi nhờ người ở khách sạn hâm đồ ăn cho em nhé?"
"Anh đang ăn gì vậy? Có vẻ ngon quá!"
Ngôn Cảnh Huyên nhìn vào tô đồ ăn của Diệp Quân Vũ tò mò hỏi. Hắn đang ăn một món nước, có sợi dài giống mì nhưng to hơn và có mùi hương thơm lừng.
"Đây là món ngon nổi tiếng đấy! Nó được gọi là phở, lúc em ngủ tôi đã hỏi nhân viên về các món ăn ngon và đặc sản. Muốn em vui thì không phải chỉ có đi chơi là đủ đâu."
Diệp Quân Vũ vui vẻ trả lời.
Lúc hỏi lễ tân về món ăn đặc sane, hắn đã đi ăn thử và chọn nơi ngon nhất mua về cho Ngôn Cảnh Huyên.
"Anh... tốt với tôi quá... Quân Vũ, cảm ơn anh luôn bên cạnh tôi từ khi xảy ra chuyện đến giờ, nếu không có anh, chắc tôi đã gục ngã."
Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười, dịu giọng.
"Tôi là chồng em, đây là chuyện tôi nên làm mà!"
"... Nhưng chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng, thực ra anh cũng không cần phí tâm với tôi như vậy."
"Vợ chồng hợp đồng à? Vậy hủy bỏ hợp đồng và đơn ly hôn tôi từng đưa em ký là được rồi." Diệp Quân Vũ dừng lại một chút: "Em có muốn chúng ta trở thành vợ chồng thực sự không?"
Ngôn Cảnh Huyên ngây người trước câu hỏi của Diệp Quân Vũ, cô nhìn hắn chầm chầm như vật thể lạ một lúc thật lâu mới mở miệng:
"Anh từng nói làm vợ anh phải yêu anh mà. Tôi... Tôi chưa có tình cảm gì với anh... làm sao có thể..."
- ---------------
Bối cảnh truyện là giả tưởng nên các nơi được nhắc đến tôi chỉ để A B C... không nêu tên cụ thể, chỉ có đồ ăn là tui để nguyên tên gọi cho thân quen 🤣