Diệp Quân Vũ giúp Ngôn Cảnh Huyên xoa bóp vai, công việc này hắn bắt đầu làm trong chuyến du lịch, mỗi ngày để giúp cô thư giãn, hắn không ngại hạ thấp bản thân xuống mấy bậc.
"Cũng không vất vả lắm, dù sao Thiên Ý cũng gọi tôi là chị dâu, tôi có thể nể mặt hai tiếng chị dâu này, tận sức giúp cô ấy."
Ngôn Cảnh Huyên cười đáp.
Tình cảm giữa cô và Diệp Quân Vũ tăng lên không ít, tuy rằng cô vẫn chưa chấp nhận việc ở bên hắn mãi mãi, nhưng đây chỉ còn là vấn đề thời gian. Khi kẻ chủ mưu phía sau lộ diện khép lại vụ hoả hoạn cô nhi viện, thì cô sẽ đồng ý với lời tỏ tình của hắn.
"Chúng ta là người một nhà, đừng nói nể mặt hay không. Thiên Ý cũng rất đáng thương."
"Đúng vậy, cô ấy vì tình yêu đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, sau đó lại mất đi tình yêu, mất hết tất cả. Đi làm còn bị Thẩm Nguyệt ức hiếp, anh không thấy bộ dạng của Thiên Ý lúc đó đâu, bị Thẩm Nguyệt ghì đầu xuống đất ăn cơm bị rơi đó!"
Nhờ lại chuyện này, Ngôn Cảnh Huyên rất phẫn nộ, đối với lời giải thích của Thẩm Nguyệt, cô vẫn không tin.
"Cô ta cho rằng tôi sẽ không dám đối đầu với nhà họ Lương. Nhưng cô ta lại quên mất làm sao tôi có thể leo lên vị trí như hôm nay. Ngoại trừ mẹ tôi và Thiên Ý chỉ cần khiến tôi chướng mắt thì tôi đều cho họ biến mất." Diệp Quân Vũ bổ sung: "Bây giờ giới hạn của tôi còn có em nữa."
"Được anh đánh giá cao như vậy, tôi có nên vui không đây?"
Ngôn Cảnh Huyên cười hỏi.
"Nên chứ, vì ít nhất em cũng là người quan trọng với tôi!" Diệp Quân Vũ dừng lại một chút: "Còn em thì sao? Em có cảm thấy tôi là người quan trọng với em không?"
"Có chứ! Bây giờ anh là người thân duy nhất của tôi mà, chồng yêu!"
Ngôn Cảnh Huyên không suy nghĩ trả lời.
"Gọi chồng ngọt như vậy, khi nào em mới mở lòng với tôi? Thật ra tôi có thể đợi, nhưng tôi già rồi, sợ mình không thể đợi đến lúc em chấp nhận, vậy thì khi xuống mồ tôi sẽ hối tiếc lắm!"
Diệp Quân Vũ nửa đùa nửa thật.
"Tôi nghĩ sẽ không lâu nữa đâu. Chồng ơi, đến lúc đó anh phải đối xử với tôi tử tế đó!"
"Tôi vẫn luôn đối xử tử tế với em mà?"
"Lúc trước không có nha. Chỉ là bây giờ mới có!"
Nói đến chuyện lúc trước, Ngôn Cảnh Huyên vẫn nhớ như in hình ảnh Diệp Quân Vũ ngạo nghễ ngồi chễm chệ trên sofa đưa cho cô hợp đồng hôn nhân và giấy thoả thuận ly hôn. Tuy chỉ mới qua mấy tháng mà Ngôn Cảnh Huyên ngẫm tưởng đã qua rất nhiều năm. Lúc đó có ai ngờ được Diệp Quân Vũ sẽ thật lòng với cô đâu chứ?
"Lúc trước em cũng đâu thật lòng muốn ở bên tôi! Khi ấy chúng ta là quan hệ đôi bên hợp tác."
"Đúng vậy, lúc đó tôi không chỉ lợi dụng anh thoát ly nhà họ Ngôn, còn muốn kiếm một khoảng hời từ anh nữa cơ." Ngôn Cảnh Huyên xoay người vươn tay ôm cô Diệp Quân Vũ tươi cười nói tiếp: "Thật ra khi gả cho anh, tôi cũng sợ bị anh giết lắm, nhà họ Diệp có bao nhiêu tin đồn đáng sợ anh cũng biết mà,mà tôi lại là người nhát gan sợ chết lắm!"
"Tin đồ về con dâu nhà họ Diệp thật ra cũng không phải là lời nói thất thiệt đâu. Có một số việc là sự thật, tỷ như chuyện vợ của Diệp Kiều lần lượt bị giết, không thì hoá điên."
"... Mấy người đó... do Diệp Kiều làm à?"
Ngôn Cảnh Huyên tò mò hỏi.
"Không phải, tên vô dụng đó thì dám giết ai. Bà cụ Diệp từng nhờ tôi điều tra chuyện này chỉ tiếc là không có manh mối cụ thể." Diệp Quân Vũ nói thêm: "Nhà bà lớn luôn là cái gai trong mắt của mẹ tôi và hai người lại, nên có khả năng đó là do họ làm hoặc cũng có thể là mẹ tôi làm."
"Anh nghi ngờ cả mẹ của mình luôn hả?"
Ngôn Cảnh Huyên kinh ngạc hỏi.
"Ừ, tôi không muốn bao che nên cũng không muốn điều tra tiếp. Tôi có thể làm nhiều việc xấu nhưng mẹ tôi thì không nên nhúng chàm vì tôi."
"Có phải anh và mẹ từng trải qua rất nhiều chuyện đen tối phải không?"
"Ừ, lúc trước tôi có nói rồi đó, mẹ con tôi vốn lưu lạc bên ngoài, đến năm tôi mười lăm tuổi mới được nhận về, sau đó để củng cố địa vị, tôi đấu tranh với Diệp Thanh Y, đoạt lấy địa vị điều hành Diệp Thị và một nửa nhà họ Diệp." Diệp Quân Vũ xoè bàn tay ra trước mặt Ngôn Cảnh Huyên: "Tay tôi đã dính rất nhiều máu."
Nhìn biểu hiện này của hắn, Ngôn Cảnh Huyên chợt chạnh lòng, cô nắm lấy tay Diệp Quân Vũ thật chặt, lòng bàn tay của hắn lạnh lẽo, Ngôn Cảnh Huyên muốn truyền chút hơi ấm để đôi tay to lớn kia không còn lạnh nữa.
"Tay anh dính máu cũng chẳng sao, tôi sẽ không chê nó bẩn. Quân Vũ, nếu chúng ta có sau này, tôi muốn khi già rồi sẽ cùng anh tìm một nơi thanh bình để sinh sống. Mỗi ngày chăm sóc hoa cỏ, nuôi cá, nuôi chim để giải khuây qua ngày. Sau đó chúng ta có thể cùng chôn chung một huyệt, dù mưa gió thế nào cũng không rời xa nhau."
Lời nói thâm tình của Ngôn Cảnh Huyên khiến Diệp Quân Vũ rất cảm động, chưa từng có ai nói với hắn, sẽ cùng hắn sống ẩn cư khi về già, cũng chưa từng có ai nắm chặt tay hắn không sợ hãi.
Ngay cả mẹ hắn cũng chưa từng làm như thế.
"Huyện Huyên, cảm ơn em đã nói lời này với tôi. Tôi sẽ cố gắng để chúng ta có sau này, cũng cố gắng bảo vệ em thật tốt!"
Diệp Quân Vũ ôm chầm lấy Ngôn Cảnh Huyên.
"Tôi cũng sẽ bảo vệ anh nữa. Tôi không bỏ rơi anh một mình đâu!"
Ngôn Cảnh Huyên mỉn cười.
Sau đó, Diệp Quân Vũ cúi đầu hôn Ngôn Cảnh Huyên, màn đêm buông xuống như tấm rèm đen bao phủ trời đất, ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ hắt lên tường hai bóng người quấn quít lấy nhau.