Diệp Quân Vũ bây giờ đang rất đau đầu vì cách làm việc tùy hứng của Ngôn Cảnh Huyên. Người hầu qua lại nhộn nhịp, bọn họ đang tất bật chuẩn bị bữa tối để mừng thiếu phu nhân mới đến nhà họ Diệp.
Đây là một tập tục, mấy lần trước cũng là khung cảnh tưng bừng này, mấy bị thiếu phu nhân lúc trước cũng từng có đãi ngộ như vậy, ban đầu họ rất vui vẻ cho đến khi bản thân giống như phát điên rồi sau đó là tự tử.
Có rất nhiều lời đồn về nhà họ Diệp, một trong những lời đồn ấy là nhà họ Diệp có ma, có quỷ. Mấy vị thiếu phu nhân trước vì bị ma quỷ ám ảnh nên mới có kết thúc bi thảm.
Từ lúc Ngôn Cảnh Huyên bước vào nhà, cô đã nghe không ít lời bàn tán. Mấy chuyện ma quỷ tin thì có, không tin sẽ không có. Hơn nữa trên đời này mấy ai thật sự gặp ma đâu chứ? Bản thân Ngôn Cảnh Huyên cũng không phải kẻ nhát gan nên cô không hề bị mấy lời đàm tiếu đó doạ dẫm. Tuy nhiên vì đã nhận lời diễn vai yếu đuối, bi lụy nên cô đành khép nép ở bên cạnh Diệp Quân Vũ.
Bộ dạng nhát gan sợ sệt khiến người ta nhìn vào dễ dàng lấy đi thương cảm.
"Cảnh Huyên, về nhà mới sống đã quen chưa? Nếu thằng nhóc này bắt nạt cháu thì cháu nhớ nói với bà nhé!"
Bà cụ Diệp mỉm cười hiền hậu nói.
Bà cụ Diệp đã cao tuổi, nhưng gương mặt vẫn vô cùng đẹp và phúc hậu, mái tóc dài trắng màu theo thời gian được búi cao, cố định bằng cây trâm ngọc, bộ y phục bà ấy đang mặc là bộ y phục kiểu cũ, trên cổ và cổ tay là vòng ngọc trai sáng bóng.
Trong nhà họ Diệp này, bà cụ Diệp nhìn có vẻ hiền lành thân thiện nhất.
"Dạ cháu vẫn chưa quen lắm..."
Ngôn Cảnh Huyên rụt rè.
Lời của cô còn chưa nói xong ngay lặp tức đã bị tiếng nói chua ngoa của bà Diệp lớn cắt ngang:
"Chưa quen thì tập tành cho quen. Cô không còn là tiểu thư của nhà họ Ngôn nữa, mà là thiếu phu nhân của nhà họ Diệp, suốt ngày kêu ca không quen thì cút về nhà mẹ đẻ mà sống."
Đây là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, tướng mạo sang trọng quý phái, bà ấy là vợ lớn của ông Diệp - mẹ cả của Diệp Quân Vũ.
Nhà họ Diệp vẫn còn sống theo kiểu chế độ cũ, trong nhà có bốn vị phụ nhân. Bà Diệp lớn là vợ cả hợp pháp được pháp luật công nhận, bà hai, bà ba và bà tư chỉ có danh nghĩa mà thôi. Mẹ ruột của Diệp Quân Vũ là bà ba.
Nhà họ Diệp ngoại trừ Diệp Quân Vũ còn có hai người con trai nữa và bốn cô con gái. Diệp Quân Vũ là đứa con duy nhất của bà ba Diệp và cũng là người nổi trội nhất trong mấy người con trai.
Gia đình này tương đối phức tạp nên nếu không phải vì họ lắm tiền thì cũng không ai muốn bước chân vào cánh cửa hào môn rắc rối.
"Tố Cầm, bà nói chuyện cẩn thận một chút. Đừng doạ con bé!"
Ông Diệp không vui lên tiếng.
Vì sống theo kiểu cũ nên tiếng nói của ông vẫn có sức ảnh hưởng.
"Tôi nói sự thật thôi! Cô ta nghe được thì nghe, không nghe được cũng phải nghe."
Bà Diệp lớn đáp.
Bà vốn không ưa mẹ của Diệp Quân Vũ, càng không ưa người xuất sắc như hắn nhiều hơn. Bao nhiêu hào quanh, vinh dự đều bị Diệp Quân Vũ tước đoạt, con trai của bà chỉ có thể là cái bóng của đứa con hoang đó.
Chính vì thế ngay khi bà cụ Diệp đề cập hôn sự của Diệp Quân Vũ với nhà họ Ngôn, bà đã cật lực phản đối. Muốn cưới cũng phải con trai của bà cưới Ngôn Cảnh Huyên mới đúng.
Nhà họ Ngôn không phải vọng tộc, nhưng đường làm ăn của họ ở phía Nam rất nhiều. Không chỉ vậy, cả khu vực hàng hải của nước S cũng do họ nắm giữ. Cưới được Ngôn Cảnh Huyên cũng đồng nghĩa với việc được sự ủng hộ của nhà họ Ngôn trong việc làm ăn. Ra chương nhanh nhất tại [ 𝘛 гù𝘮𝘛гuyện﹒𝐕N ]
Thế lực của Diệp Quân Vũ và bà ba lớn mạnh nay lại như hổ mọc thêm cánh.
"Cho nên ngay sáng nay dì mới ra lệnh cho người hầu trong biệt thự của tôi bắt nạt Huyên Huyên phải không? Từ lúc nào mà tay của dì lại dài đến mức nhúng vào chuyện ở nhà riêng của tôi vậy?"
Diệp Quân Vũ chất vấn.
Lúc Lý Hương bị Hà quản gia mang đến trước mặt hắn đã sợ hãi khai ra hành vi của bà Diệp lớn, cô ta không muốn bị đuổi việc nên chuyện gì cũng nói.
"Ăn nói bậy bạ! Tôi xen vào chuyện riêng của cậu khi nào? Đừng ngậm máu phun người!"
Bà Diệp lớn xấu hổ, chột dạ quát lớn.
Chuyện bà ta chỉ thị Lý Hương chưa đén nửa ngày đã bị lộ, con nhỏ đó làm ăn kiểu gì vậy? Không đáng tin chút nào.
"Dì nghĩ tôi không có chứng cứ hả?" Diệp Quân Vũ cười lạnh, hắn đưa tay ôm lấy Ngôn Cảnh Huyên vào lòng: "Dì Cầm, tôi nói cho dì biết, người của Diệp Quân Vũ này không phải ai muốn đụng là được. Cô ấy là vợ tôi, là người thân thứ hai sau mẹ của tôi. Nếu để tôi biết dì làm hại cô ấy sau lưng tôi, tôi đảm bảo sẽ làm cho địa vị của dì ở nhà họ Diệp từ bà lớn xuống thành người ở đó!"
"Cậu dám uy hiếp tôi? Nói lời này là cậu không xem bố cậu ra gì hả?"
Tố Cầm phùng mang trợn mắt.
"Trước nay tôi có xem ông ta vào mắt à?"
Diệp Quân Vũ hỏi lại, đồng thời cũng nhìn sang phía ông Diệp đang tái mặt vì lời nói của hắn.
"Nghịch tử!" Ông Diệp nổi nóng đập bàn: "Tao là bố mày đấy!"
"Ông cũng xứng làm bố tôi à?" Diệp Quân Vũ nghinh ngang: "Ngoại trừ việc ông cho tôi hình hài thì ông đã làm gì được cho tôi? Tôi ăn học là tiền của mẹ làm thêm kiếm được, tôi ăn uống cũng là từ tiền của bà ấy mà ra. Địa vị tôi có được như hôm nay cũng là do tôi nổ lực giành lấy. Ông nói xem, trong quãng đường trưởng thành của tôi, ông cho tôi được những gì?"
"Mày..."
Ông Diệp bị Diệp Quân Vũ chọc đến xanh mặt, tuy nhiên ông không thể nào phản bác lại lời của hắn. Diệp Quân Vũ và bà ba vốn lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, đến năm hắn mười lăm tuổi mới được đón về, lúc đầu hai mẹ con chịu đựng sỉ nhục từ bà cả, bà hai và người nhà họ Diệp, dần dần Diệp Quân Vũ tìm chỗ đứng vững chắc cho mình để bà ba không còn bị bắt nạt.
Quá trình này cũng đầy gian nan thử thách.
"Đủ rồi! Hôm nay có dâu mới về nhà, các người muốn doạ con bé bỏ chạy mới vừa lòng phải không? Trong nhà này không còn ai để bà lão này vào mắt hả?"
Bà cụ Diệp chống mạnh cây gậy xuống đất quát lớn.
Lùm xùm trong nhà họ Diệp vốn đã là chủ đề lúc trà dư tửu hậu, vậy mà bọn họ không biết tiết chế bản thân còn ở đây tranh cãi. Bà cụ Diệp luôn rất mệt mỏi mỗi khi người trong nhà này tề tựu.
"Bà ơi, bà đừng giận, không tốt cho sức khoả của bà đâu. Cháu xoa bóp vai cho bà thư giãn nhé? Sau khi xoa bóp xong bà có muốn ăn bánh ngọt không? Cháu cũng có thể làm cho bà ăn để giải toả căng thẳng nữa."