Bây giờ trời đã về khuya, lúc nãy khi đang có ý định ra về thì Diệp Quân Vũ nhận được điện thoại của Nhan Hồng Quang, ý muốn Ngôn Cảnh Huyên gặp riêng Ngôn Cảnh Vân để nói chuyện. Bản thân Diệp Quân Vũ không tán đồng chuyện này nên thẳng thắng từ chối, sau đó, Nhan Hồng Quan lại đuổi đến bãi độ xe nài nỉ, cuối cùng, Ngôn Cảnh Huyên đành đơn độc đi gặp cô ta trên sân thượng của một khác sạn, cà phê.
Diệp Quân Vũ lẫn Nhan Hồng Quang không biết hai người họ đã nói gì, tuy nhiên sau đó Ngôn Cảnh Vân lại muốn tự sát.
Nhìn cô gái mình yêu thương hết mực đang muốn chết, Nhan Hồng Quang giống như bị điên, gào thét, la hét mất hết hình tượng.
"Tiểu Vân, em mau xuống đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."
"Em còn có thể từ từ nói chuyện nữa sao? Huyên Huyên không bỏ qua cho em, bây giờ em đã đi đến đường cùng rồi. Em không chết thì có thể làm gì được nữa?"
Ngôn Cảnh Vân cười nhạt đáp.
Cô ta xoay đầu nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Ngôn Cảnh Huyên, trong lòng Ngôn Cảnh Vân cũng rất sợ hãi. Nơi này là tầng ba mươi, từ đâu rơi xuống không chết cũng tàn phế, dù bên dưới có đệm khí nhưng không thể đảm bảo chắc chắn không có chuyện gì xảy ra. Lần này cô ta đánh cược rất lớn, mong là sẽ thu được kết quả xứng đáng.
"Không có đâu Tiểu Vân, em xuống trước đi. Mợ hai Diệp sẽ bỏ qua cho em mà!" Nhan Hồng Quang cười gượng: "Phải không mợ hai?"
"Ai nói với anh vậy? Dù cô ta có chết tôi cũng không bỏ qua!"
Ngôn Cảnh Huyên ngáp dài đáp.
Khi không bị lôi vào chuyện nhảm nhí này, sau khi kết thúc cô phải ngủ một giấc cho đã.
"Mợ hai Diệp, cô không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao? Cô không thấy Tiểu Vân sắp nhảy lầu hả?"
Nhan Hồng Quang gấp gáp nổi giận.
"Nếu cô ta có ý định đó thì đã làm rồi, chứ không phải đợi đông người tụ tập, cảnh sát, lính cứu hoả và nhân viên y tế đến đâu. Loại người chết nhát như cô ta đến việc gả cho Quân Vũ còn không dám, thì làm sao dám nhảy lầu chứ? Muốn tự tử thật sự thì đã nhảy rồi, cần quái gì gây huyên náo, nhốn nháo như vậy?"
Ngôn Cảnh Huyên lười biếng đáp.
Đầu óc của Nhan Hồng Quang đúng là bị chó gặm rồi, mấy mánh khoé cũ rích này cũng dễ dàng lừa gạt được hắn, chả trách lại bị Ngôn Cảnh Vân lừa hết lần này đến lần khác.
"Chị thật sự muốn chết... Huyên Huyên, em nhẫn tâm thấy chị chết thật sao?"
Ngôn Cảnh Vân nức nở, bi thương hỏi.
"Đúng vậy, chị muốn chết thì làm nhanh đi, đừng dây dưa nữa. Tôi ngán xem chị diễn hề lắm rồi!"
Ngôn Cảnh Huyên bình thản đáp.
Xung quanh bắt đầu có mấy tiếng xì xầm chỉ trích cô, nhưng mà ngay lặp tức họ im bặt khi thấy ánh mắt của Diệp Quân Vũ liếc nhìn họ.
"Mợ hai Diệp, giờ không phải là lúc cô báo thù Tiểu Vân đâu! Cô ấy chỉ muốn được cô tha thứ..."
"Tôi sẽ không tha thứ cho cô ta. Những gì cô ta đã làm không xứng được bỏ qua."
"Cô ấy cũng có hại được cô đâu chứ?"
"Vì cô ta không hại được tôi nên tôi phải bỏ qua hả? Vậy thì mấy vụ đánh người gây thương tích cần gì ngồi tù? Đó là chưa kể cô ta có thể là đầu sỏ, chủ mưu vụ hoả hoạn của cô nhi viện nữa đấy!"
Ngôn Cảnh Huyên lạnh nhạt.
"Cô không có chứng cứ đừng vu khống lung tung!"
Nhan Hồng Quang nổi giận.
"À, chắc là tổng giám đốc Nhan vẫn chưa biết khi nãy trước khi đến đây chồng tôi đã nhận được cuộc gọi của cảnh sát thông báo có người đến đầu thú và đang cho lời khai. Nếu không phải anh nằng nặc muốn tôi gặp cô ta thì giờ tôi đã biết ai là chủ mưu rồi. Mà kể ra cũng trùng hợp, kẻ phóng hoả vừa đầu thú thì cô chị hờ này của tôi lại có ý tự tử. Hay thật đấy!"
Ngôn Cảnh Huyên cười nhạo.
Nhắc đến chuyện cô nhi viên bị cháy, sắc mặt Ngôn Cảnh Vân tái nhợt. Rõ ràng chuyện kẻ được thuê đi đầu thú không hề nằm trong kế hoạch của cô ta và người thần bí, hắn lại là sát thủ thì làm gì có chuyện cắn rứt lương tâm. Tại sao khi không hắn ta lại ra đầu thú? Lẽ nào kế hoạch có thay đổi mà cô ta không biết sao?'
"Cô đừng nói bậy! Tại sao Tiểu Vân phải làm vậy chứ? Cô ấy hiền lành tử tế thì không thể nào có chuyện cô ấy thuê người phóng hoả!"
Nhan Hồng Quang cãi cố.
"Nói câu này anh có thấy ngượng miệng không? Cô ta hiền lành tử tế thì đã không bắt tay với người khác hạ thuốc, thuê người có ý đồ ***** *** tôi rồi. Anh ngu thì để dành một mình anh hưởng đi, đừng đem cái ngu của mình ra lấy cho người khác."
Ngôn Cảnh Huyên nhạo báng.
"Cô..."
"Tổng giám đốc Nhan, vở kịch này một mình anh đóng với chị ta đi, tôi không rảnh ở đây diễn chung với hai người. Thích nhảy thì chị cứ nhảy, đừng có ngồi đó nấn ná nữa, tôi thấy quỷ môn quan đang mở cửa chờ đón chị đó! À, chị xem kìa, đầu trâu mặt ngựa đứng đó mỏi chân lắm rồi, chị mau nhảy để người ta hoàn thành công việc đi!"
Câu nói của Ngôn Cảnh Huyên làm Ngôn Cảnh Vân không tự chủ lạnh gáy, cô ta theo phản xạ nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn sau lưng, dưới đất... nhưng hoàn toàn không thấy gì cả.
Tuy nhiên sau lưng lại cảm thấy luồn không khí lạnh rợn gáy.
"Nhảy đi, họ vẫy tay đợi chị kia kìa."
Ngôn Cảnh Huyên tiếp tục nói.
Đồng thời đúng lúc này, bên tai Ngôn Cảnh Vân văng vẳng tiếng nói âm u:
"Mau lên, mau nhảy đi để bọn ta còn về phục mệnh với Diêm Vương!"