"Có cháu dâu ngoan và hiểu chuyện thì sao bà lại tức giận được. Sức khoẻ của bà rất tốt, không dễ gì sinh bệnh đâu. Cháu còn biết xoa bóp và làm bánh à? Khi nào rảnh rỗi thì về nhà cũ này trổ tài cho bà thưởng thức nhé!"
Bà cụ Diệp mỉm cười hiền hậu nói.
Thấy bà cụ Diệp cùng Ngôn Cảnh Huyên lót cho bậc thang bước xuống, ông Diệp và bà Diệp lớn cũng không muốn cãi nhau với Diệp Quân Vũ nữa. Tính khí của hắn từ năm mười lăm tuổi đến giờ vẫn thối như vậy.
Bọn họ không thèm chấp mấy đứa trẻ con.
Ở nhà cũ, ngoại trừ ông Diệp thì bà cụ Diệp là lớn nhất, tất cả mọi người không ai dám trái ý của bà. Mấy đứa cháu trai, cháu gái lúc nào cũng thi nhau nịnh nọt.
"Vâng ạ. Khi nào bà muốn cháu cũng có thể sang hầu hạ bà."
Ngôn Cảnh Huyên ngoan ngoãn.
Cô chưa từng có bà nên không biết cảm giác có bà là như thế nào, lúc gặp bà cụ Diệp cô đã muốn thử thân thiết nhưng lại sợ làm bà ghét bỏ vì chưa thân quen gì đã lấy lòng.
"Được rồi, chắc thức ăn cũng sắp xong rồi, đừng ngồi đây nữa, chúng ta vào bàn ngồi đi. Bà sẽ kể cho con nghe về nhà họ Diệp và mấy tin đồn nhảm nhí bên ngoài."
Bà cụ Diệp vui vẻ đứng lên cầm lấy tay của Ngôn Cảnh Huyên vừa đi vừa nói. Chớp mắt đã có thể làm bà cụ vui vẻ, không chỉ người nhà họ Diệp mà ngay đến Diệp Quân Vũ cũng thấy cô vợ hợp đồng này rất có bản lĩnh.
(...)
Hoa viên nhà cũ lộng gió, sau bữa tối, Ngôn Cảnh Huyên trò chuyện với bà cụ Diệp thêm một tiếng rưỡi rồi mới xin phép ra ngoài để bà được nghỉ ngơi. Nhà họ Diệp có rất nhiều rắc rối, điển hình như mấy vụ bị xem là ma quỷ doạ điên kia. Mặc dù bà cụ Diệp nói đó chỉ là tin đồn nhảm nhưng Ngôn Cảnh Huyên luôn thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Trăng lên cao, những ngôi sao vẫn không ngừng toả sáng. Vườn hoa ban ngày trông rất xinh đẹp nhưng đến đêm lại khiến người ta sợ hãi. Tiếng nước chảy róc rách ở hòn non bộ vang vọng, âm thanh của mấy con cá thi thoảng nhảy lên khỏi mặt nước cũng làm Ngôn Cảnh Huyên giật mình mấy lần. Vì muốn tìm nơi yên tĩnh nên cô mới chọn ra đây.
Nhưng mà hình như cô chọn sai địa điểm rồi thì phải...
Rắc!
Tiếng bước chân giẫm lên cành cây khô đột ngột vang lên làm tim của Ngôn Cảnh Huyên giật thót. Cô vội vàng rời khỏi xích đu, đứng lên nhìn ngó chung quanh để xem là ai đang đến đây.
Bốn bề âm u tĩnh mịch, không có bóng dáng người nào đang đi vào vườn, lẽ nào vừa rồi cô đã nghe nhầm rồi chăng?
Ngôn Cảnh Huyên tự cốc đầu mình một cái, sau đó cô lại ngồi xuống xích đu đung đưa ngắm trăng sáng. Có lẽ vì gần đây luôn nghe chuyện ma quỷ của nhà họ Diệp nên cô đã bị thần hồn, nát thần tính chăng?
Ngôn Cảnh Huyên lại nhìn xung quanh rồi trầm tư suy nghĩ.
Rắc!
Âm thanh đó lại vang lên lần nữa, lần này đi kèm là tiếng giày da đang đến gần. Ngôn Cảnh Huyên vừa đung đưa xích đu, vừa cảnh giác, nơi đây là nhà họ Diệp nên chắc chắn sẽ không xuất hiện kẻ biến thái đâu.
Ma quỷ lại càng không tạo ra âm thanh rõ ràng như vậy.
"Hù, chị dâu tối rồi sao chị còn chưa về phòng ngủ?"
Giọng nói đi kèm với hành động hù doạ là của Diệp Thiên Sinh - em trai khác mẹ của Diệp Quân Vũ, con trai lớn của bà tư.
Đây là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc thời thượng với mái tóc nhuộm đỏ hoe, bên tai thì xỏ lỗ.
"Cậu làm tôi giật mình đó, lần sau đừng hù doạ người khác được không? Tim của tôi yếu lắm đó!"
Ngôn Cảnh Huyên giả vờ ôm ngực sợ hãi đáp.
Hình tượng của cô trong mắt nhà họ Diệp là người nhu mì yếu đuối, cô không thể tỏ ra là mình không có gì trước trò hù doạ trẻ con của Diệp Thiên Sinh.
"Xin lỗi chị dâu, thấy chị ngồi một mình nên tôi chỉ muốn trêu đùa chị một chút. Tim chị đau sao? Để tôi xoa giúp nhé?"
Diệp Thiên Sinh ranh mãnh định đưa tay lên ngực Ngôn Cảnh Huyên, tuy nhiên cô đã vội vàng tránh né.
"Không cần đâu, chúng ta chị dâu em chồng, đụng chạm không hay lắm!"
"Có gì đâu mà chị phải ngại? Mấy chị dâu trước quấn lấy tôi còn không kịp nữa là. Chị xem tôi đẹp trai hơn Diệp Quân Vũ, cũng trẻ tuổi hơn, chị có muốn chơi trò mập mờ với tôi không? Đảm bảo sẽ khiến chị hài lòng!"
Diệp Thiên Sinh cợt nhã.
Lông mày của Ngôn Cảnh Huyên nhíu lại, nhà họ Diệp này từ trên xuống duới đều có quan hệ lộn xộn với nhau vậy sao? Chị dâu em chồng cũng có thể thân thiết, lẽ nào mấy vụ bị ép điên và tự tử có liên quan đến chuyện luân thường đạo lý?
"Chị nhìn tôi với ánh mắt như vậy là có ý gì? Tôi nói đùa với chị đó! Dù tôi tuổi trẻ sung sức ra sao cũng không làm mấy chuyện trái luân thường đâu. Nhắc nhở chị một chút, trong nhà này tôi là người bình thường nhất đó!"
Diệp Thiên Sinh ngồi bệt xuống đất mất hứng giải thích khi thấy Ngôn Cảnh Huyên nhìn hắn với ánh mắt quỷ dị.
"Lời này của cậu là có ý gì?"
Ngôn Cảnh Huyên không hiểu.
"Chị sẽ sớm biết thôi. Hy vọng đến lúc đó chị không bỏ chạy hay tự vẫn như người khác!"
Nói xong, Diệp Thiên Sinh đứng lên quay người bỏ đi, hắn cũng không quên vẫy tay chào tạm biệt Ngôn Cảnh Huyên. Lời vừa rồi của hắn còn chưa kịp làm cô tiếp thu thì một chuyện khác lại đến.
"Ái chà em dâu, một mình cô đơn ngồi hóng gió ở đây có phải đang buồn phiền về khả năng của em trai tôi không? Em có muốn thay đổi khẩu vị không? Tôi cho em trải nghiệm nhé?"