• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh, chị dâu, hai người cãi nhau à?"

Diệp Thiên Ý ngồi ở ghế đối diện bàn ăn liên tục nhìn hai người tò mò hỏi.

Bình thường Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên hay nói chuyện rôm rả trong khi ăn, nếu không nói về nhà họ Diệp thì cũng là nói về nhà họ Ngôn, rồi công việc của cả hai... Mỗi khi ăn, phòng ăn đều nhộn nhịp. Vậy mà hôm nay suốt cả buổi, hai người họ chẳng ai nói với ai câu nào, bầu không khí cứ tĩnh lặng đến mức nghẹt thở.

"Không có, chị và anh ấy có cãi nhau gì đâu chứ?"

Ngôn Cảnh Huyên ngẩng đầu cười đáp.

Thật ra bản thân cô cũng không biết mình đã làm gì chọc hắn giận dỗi, rõ ràng là sau khi nói chuyện ở văn phòng xong thì tâm trạng của hắn xấu đi, cứ u ám cả ngày như mưa giông sắp đến.

"Không cãi nhau mà hai người lại không nói với nhau câu nào? Bình thường đâu có như vậy?"

Diệp Thiên Ý không tin.

"Thật mà, chị và anh vẫn như mọi ngày mà, anh nói có đúng không chồng yêu?"

Ngôn Cảnh Huyên vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Diệp Quân Vũ để chứng minh.

Tuy nhiên, có vẻ như hắn không muốn hợp tác với cô cho lắm.



"Lúc ăn đừng có ôm ôm ấp ấp!"

Diệp Quân Vũ giằng tay ra khỏi tay của Ngôn Cảnh Huyên, bực dọc. Thái độ rõ ràng đang không vui và giận lẫy.

"Anh, anh giận chị dâu chuyện gì à?"

Diệp Thiên Ý lại hỏi.

"Không giận chuyện gì cả! Em cũng mau ăn đi. Thức ăn nhiều như vậy còn chưa đủ để lấp miệng em lại hả?"

Diệp Quân Vũ cau mày lạnh giọng.

Bị quát nạt, Diệp Thiên ý thức thời ngậm miệng, xem ra là anh trai của cô đang cáu kỉnh với chị dâu điều gì đó, nhưng mà có vẻ như chị dâu không mình đã làm gì sai thì phải. Quan sát vẻ mặt ngớ ngẩn của Ngôn Cảnh Huyên nãy giờ, đột nhiên cô lại cảm thấy anh trai và chị dâu giống như hoán đổi giới tính với nhau vậy.

"Anh giận em thì cứ nhắm vào em, trút giận lên em gái làm gì? Nhưng mà thật sự là em không biết mình đã làm gì anh để anh giận nữa đó?"

Ngôn Cảnh Huyên u sầu lên tiếng.

"Không biết thì không cần phải biết nữa. Tôi no rồi, Hà quản gia, bảo Kỳ Nam mang tài liệu cần giải quyết của Diệp Thị đến đây, tối nay tôi sẽ xem hết chúng!"

Diệp Quân Vũ nói xong liền bỏ lên phòng sách, Diệp Thiên Ý và Ngôn Cảnh Huyên ngơ ngẩn nhìn nhau, từ khi có nhận thức đến giờ, Diệp Thiên Ý chưa từng thấy anh trai tức giận ra mặt, hẳn là lần này chuyện chị dâu đã làm không phải chuyện nhỏ đâu. Chỉ có điều ngay cả bản thân của chị dâu còn chẳng nhận ra thì có chút...

Ây, anh trai cô cũng có phải mấy cô gái mười tám đôi mươi đâu mà cứ giấu trong lòng rồi cứ đòi đối phương phải biết là đang giận dỗi chuyện gì.

Từ lúc nào mà Diệp Quân Vũ lại có tính tình thiếu nữ vậy chứ?

"Chị dâu, chị không định đi dỗ anh trai em hả?"

Diệp Thiên Ý áy ngại nhìn Ngôn Cảnh Huyên thấp giọng.



"Chị không biết mình đã làm gì sai thì dỗ anh trai em kiểu gì? Nếu anh ta nói ra thì chị còn biết để xử lý, còn đằng này... Chị không rỗi hơi đi năn nỉ người tức giận vô cớ đâu!"

"Nhưng chị cũng chiều anh ấy chút đi... Biết đâu... Biết đâu là chị vô tình làm gì đó khiến anh ấy giận thì sao?"

"Chị nói rồi, chị không rãnh. Anh ấy thích nổi cáu thì cứ nổi cáu cho đã đi!"

Ngôn Cảnh Huyên nói xong lại cắm đầu thưởng thức bữa tối, mặc kệ Diệp Thiên Ý cứ lải nhải bên tai.

Bữa tối cứ như vậy mà trôi qua nặng nề, lặng lẽ.

(...)

Phòng sách.

"Tôi nuôi đám quản lý các người là để các người làm ra mấy thứ rác rưởi thế này à? Mang mấy bản kế hoạch này cho một con khỉ nó còn làm tốt hơn mấy người đấy!"

Diệp Quân Vũ nổi giận với quản lý cấp cao của Diệp Thị, Kỳ Nam đứng ở một bên toát mồ hôi lạnh, lúc nghe Hà quản gia nói hắn đem tài liệu đến nhà để ông chủ xử lý thì hắn đã thấy có điềm rồi. Quả nhiên vừa vào phòng đã bị Diệp Quân Vũ ép thông báo cho tất cả quản lý mở cuộc họp online.

Kết quả là hắn đã nghe ông chủ mắng mọi người cả tiếng đồng hồ, không biết chừng nào đến lượt hắn đây?

"Đám các người làm lại hết kế hoạch này cho tôi, tôi muốn sáng ngày mai phải thấy bản kế hoạch mới trên bàn làm việc, ai không làm được thì chuẩn bị cuốn gói ra khỏi Diệp Thị đi!"

Diệp Quân Vũ mắng xong thì tắt màn hình máy tính, tâm trạng của hắn xấu đến cực điểm, Kỳ Nam đứng bên cạnh sơ hãi đến mức không dám thở mạnh, hắn sợ ông chủ nghe thấy tiếng thở rồi kiếm cớ gây chuyện đến hắn.

"Cậu..."

Tim Kỳ Nam muốn nhảy vọt đến cổ họng khi nghe Diệp Quân Vũ gọi đến mình, hắn không biết ông chủ sẽ nói gì, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe chửi.

"Cậu... Từng yêu đương chưa?"

Câu hỏi đột ngột này của Diệp Quân Vũ làm Kỳ Nam ngây người, không kịp phản ứng.

"Cậu bị điếc à? Không nghe tôi hỏi gì sao?"

"Có có... Ông chủ, tôi có nghe. Tôi chưa từng yêu đương, ông chủ, anh hỏi việc này làm gì?"

Kỳ Nam cuống quýt đáp.

"Chưa yêu đương à? Cậu lớn thế này chẳng lẽ chưa từng có tình cảm với ai sao?"

Diệp Quân Vũ càng lạnh nhạt.

"Gia cảnh của tôi không tốt, thời đi học tôi chỉ lo chăm chăm học tập thôi, sau này thì lo làm việc kiếm tiền, tôi không có thời gian nghĩ đến chuyện khác."

Kỳ Nam thành thật trả lời.

"Vô dụng. Ngay đến chuyện yêu đương cũng không biết, vậy cậu còn làm trợ lý toàn năng làm gì? Không bằng tìm người khác tới thay đi!"

Diệp Quân Vũ giận cá chém thớt nói.

"... Cái đó... Ông chủ, có phải anh đang gặp rắc rối về chuyện tình cảm không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK