Hàn Tâm có xuất thân thấp kém giống với bà ba Lý Nghê Thường, thuở còn trẻ bà rất có nhan sắc, là người đẹp nhất thôn Khê, cách thành phố S mấy chục kilomet. Một lần ông Diệp đi bàn chuyện làm ăn ngang qua đó, gặp Hàn Tâm khi còn là thôn nữ ngây thơ đã phải lòng, một mực quyết cưới bà về làm vợ lẽ.
Hàn Tâm cũng là người được ông Diệp yêu thương nhất trong số bốn người dù bà ta chẳng thể sinh con.
Năm đó khi Diệp Thiên Ý đoạn tuyệt quan hệ, trừ Lâm Lan và Diệp Thiên Sinh nài nỉ hết lời, thì Hàn Tâm là người cố gắng khuyên răng cô ấy nhiều nhất, tuy nhiên khi đó Diệp Thiên Ý chẳng nghe lọt tai bất kỳ người nào nói cả, cô còn trả treo lại với bà hai, khiến bà ta đau lòng không dứt.
Lúc Lâm Lan sinh Diệp Thiên Ý, Hàn Tâm là người túc trực, chăm lo cho cô ấy nhất, kể cả sau này bà tư sinh Diệp Thiên Sinh và Diệp Thiên Vân, Hàn Tâm vẫn chăm sóc Diệp Thiên Ý như là con ruột.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng thê thảm đáng thương của cô ấy, trong lòng Hàn Tâm không vui vẻ gì nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra lạnh nhạt.
"Mẹ hai... Con thật sự biết lỗi rồi... Con sẽ không bao giờ tái phạm nữa..."
Diệp Thiên Ý khóc lóc nắm lấy tay của Hàn Tâm.
Đôi tay lạnh ngắt run rẩy của cô khiến bà hai rất mủi lòng, nhưng bà không cho phép bản thân khuất phục.
"Cô Diệp, chúng ta không có quan hệ gì xin cô đừng gọi lung tung."
Hàn Tâm nhẫn tâm rút tay ra, lạnh nhạt.
Trước thái độ của bà hai, Diệp Thiên Ý đã sớm đoán được, cô không hề trách bất kỳ ai trong nhà họ Diệp, bởi vì đây hoàn toàn là lỗi của cô. Hiện tại cô đang phải trả giá cho sai lầm mình phạm phải.
"Mẹ hai, con sai rồi, con thật sự biết lỗi rồi, mẹ và bố bỏ qua cho con lần này được không? Con hứa sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nào nữa."
Diệp Thiên Ý khóc thảm thiết. Người làm trong nhà cũng chứng kiến cô từ nhỏ đến lớn, ai nấy đều cảm thấy đáng thương và tội nghiệp cho cô. Tuy nhiên, họ lại không dám lên tiếng xen vào chuyện của chủ nhà, vì suy cho cùng họ chỉ là kẻ ăn người ở.
"Làm sai chỉ cần xin lỗi mấy câu mà được bỏ qua thì hời cho cô quá rồi! Lúc mọi người cầu xin cô, cô đã nói thế nào nhỉ? Cô nói dù có chết hay chịu khổ cũng sẽ không quay về cầu xin nhà họ Diệp cơ mà? Bây giờ nuốt lời không thấy nhục nhã hả?"
Diệp Thanh Y được dịp lên mặt nói.
Cô ta luôn luôn xem thường người khác, nhất là với gia đình bà tư. Bởi vì trong nhà này, bà tư không có tiếng nói nhất, con cái cũng không có gì nổi bật, có thể tùy ý ức hiếp.
"Cho dù nhục nhã hay tự vả mặt em cũng đều chịu hết. Lúc đó em suy nghĩ nông cạn nên mới nói ra mấy lời ngu xuẩn như thế!"
Diệp Thiên Ý nấc nghẹn.
Đối diện với Diệp Thanh Y lúc nào cũng tỏ ra thượng đẳng, thái độ của Diệp Thiên Ý không hề hoà đồng nho nhã, hay cam chịu như khi đối diện với ông Diệp và bà hai, bà tư.
"Biết mình ngu vẫn nói thì cô là con heo rồi? Là heo thì nên cút về cái chuồng bẩn thỉu của mình chứ không phải ở đây làm người ta chướng mắt."
Diệp Thanh Y khinh bỉ.
"Chị cả, chị chú ý lời ăn tiếng nói của mình một chút! Bây giờ Tiểu Ý đang ở nhà tôi, ý chị là nhà tôi là nơi bẩn thỉu hả? Mà cho dù có bẩn thỉu vẫn hơn cái nhân cách thối nát của chị đó!"
Diệp Quân Vũ lạnh nhạt xuất hiện phía sau Diệp Thanh Y, Ngôn Cảnh Huyên chạy lên trước muốn đỡ Diệp Thiên Ý và bà tư đứng dậy nhưng họ đã ra hiệu từ chối.
"Nhân cách thối nát? Tôi hay cô ta? Quân Vũ, cậu hà tất vì một người không biết điều đối chọi với người nhà như vậy?"
Diệp Thanh Y cười khẩy.
"Chị đang nói bản thân mình đấy à? Tiểu Ý làm sao còn biết nhận lỗi. Còn chị? Đến giờ vợ tôi vẫn chưa nghe câu xin lỗi nào từ chị đâu đấy! Chị có tư cách chỉ trích người khác nữa à? Chị xem lại bản thân mình trước đi!"
Diệp Quân Vũ cười nhạo.
"Tôi không sai, mắc gì phải xin lỗi vợ cậu?"
Diệp Thanh Y cao ngạo.
"Chị mà không sai thì ai sai? Chuyện chị mưu tính hãm hại vợ tôi trong khách sạn, chị đừng tưởng Ngôn Cảnh Vân đã nhận lỗi rồi thì chị có thể thoát thân. Vợ tôi vẫn đang chờ chị xin lỗi đó!" Diệp Quân Vũ lại nói: "Còn về chuyện của Tiểu Ý, người lớn lên tiếng được rồi, khi nào đến phiên chị mở miệng? Lẽ nào chị đang xem bản thân mình ngang hàng với ông Diệp, mẹ tôi và ba người vợ của ông ấy hả?"