Đó là chưa nói đến mấy điều khoản trong hợp đồng tỏ rõ việc cô ta chèn ép Diệp Thiên Ý.
"Cô cho rằng hợp đồng lao động ký rồi muốn hủy là hủy hả? Bây giờ tôi không đồng ý hủy hợp đồng đó. Cô làm gì được tôi?"
Thẩm Nguyệt ngang ngược hỏi.
"Tôi không thể làm gì được cô nhưng luật sư thì có thể. Cô Thẩm, nếu cô kiên quyết không hủy hợp đồng, thì tôi sẽ gửi cô thư luật sư. Thiên Ý là mãi mãi là người nhà họ Diệp, mà người nhà họ Diệp thì không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt đâu!"
Trước khí thế của Ngôn Cảnh Huyên, Thẩm Nguyệt bị doạ lảo đảo ngồi xuống ghế. Đối mặt với những người yếu thế hơn mình, cô ta luôn tỏ ra mình là người ở trên cao không ai với tới, vậy mà khi đứng trước người có khí thế áp đảo hơn, Thẩm Nguyệt chỉ có thể sợ hãi, không dám tiếp tục phản kháng.
Toàn bộ những gì xảy ra vẫn đang được quay qua video call, những người trong đoàn phim đều đã thấy được Ngôn Cảnh Huyên có khí thế ra sao, áp đảo tinh thần người chuyên bắt nạt kẻ khác thế nào... Bây giờ họ đã hiểu vì sao Quý Khởi Phong lại chọn cô ấy vào vai nữ chính, vì căn bản, trên người Ngôn Cảnh Huyên đã có khí chất nữ cường có thể hoá thân thành các nhân vật có tính cách mạnh mẽ.
Thẩm Nguyệt bị dạy dỗ, trong lòng cô ta căm hận Ngôn Cảnh Huyên đến thấu xương. Trải qua chuyện này rồi cô ta đã rõ tại sao Thái Yên lại oán hận Ngôn Cảnh Huyên, mỗi khi nhắc đến cô ấy là ả ta lại ai oán ngất trời, chỉ hận không thể băm vằm Ngôn Cảnh Huyên ra trăm mảnh.
"Chị dâu, vốn dĩ em không định sẽ hủy hợp đồng với cô Thẩm..."
Diệp Thiên Ý yếu ớt mở miệng sau khi cùng Ngôn Cảnh Huyên ra ngoài.
Vai diễn của cô vốn không cần trang điểm, chỉ cần thay trang phục là có thể diễn, nên khi nãy Hạ Ngữ Tâm đã chọn đồ giúp cô.
"Có chị và anh trai em ở đây, em không phải sợ gì ai cả! Chị nói rồi, em muốn đi làm, chị có thể thuê em, cô ta trả em lương bao nhiêu, chị có thể cho em gấp năm lần con số đó!"
Ngôn Cảnh Huyên quyết liệt nói.
Đứng nhìn người nhà bị ức hiếp ngay trước mặt không phải là tính cách vốn có của cô. Huống gì Diệp Thiên Ý lại đối với cô rất tốt, cô ấy còn là chị gái của Diệp Thiên Sinh. Mối quan hệ giữa cô và tên ấy cũng không tệ, nên dù xét ở khía cạnh nào, cô cũng phải ra mặt, giúp Diệp Thiên Ý một tay.
"Em... Em không muốn dùng tiền của anh chị..."
Diệp Thiên Ý nhỏ giọng.
"Đây không phải là em đang dùng tiền của anh chị, đây là tiền chị trả lương cho em. Nếu muốn cho thì chị đã kêu em ở nhà rồi. Em đừng cảm thấy bản thân vô dụng, trên đời này không có ai là người vô dụng đâu. Khi nào em tìm được công việc tốt hơn thì chị sẽ để em tự lập."
Ngôn Cảnh Huyên cười nói.
"Em... Vậy thì em cảm ơn chị dâu..."
Diệp Thiên Ý mỉm cười dịu giọng.
"Chúng ta là người nhà, không cần nói cảm ơn!" Ngôn Cảnh Huyên tươi cười: "Em ở đây cùng chị Tâm đợi chị thay trang phục nhé. Em không cần quay về bên Thẩm Nguyệt đâu!"
(...)
"Con rể... À không tổng giám đốc Diệp, cậu có thể nói Huyên Huyên hủy bỏ cáo trạng với Tiểu Vân không? Tiểu Vân còn trẻ lầm đường lỡ bước, nếu con bé vào tù sẽ không còn tương lai."
Bà Ngôn quỳ rạp xuống đất khóc lóc cầu xin.
Mấy ngày nay bà ta và ông Ngôn chạy vại khắp nơi để giúp Ngôn Cảnh Vân chạy án, tuy nhiên, dưới áp lực của Diệp Quân Vũ, chẳng một ai dám động đến chuyện này kẻo mang hoạ vào thân.
Người duy nhất giúp Ngôn Cảnh Vân thoát khỏi tiền án tiền sự chỉ có vợ chồng Ngôn Cảnh Huyên. Hơn nữa, bây giờ Ngôn Cảnh Vân cũng đã bị điên, có thể xem như chịu đựng trừng phạt.
"Xin lỗi bà Ngôn, chuyện này do vợ tôi quyết định, tôi đã hứa không can thiệp vào rồi. Mong bà thông cảm."
Diệp Quân Vũ lạnh nhạt đáp.
"Cậu là chồng của Huyên Huyên, chỉ cần nói một tiếng là được mà, sao lại không can thiệp được chứ?"
Bà Ngôn nghẹn giọng.
"Bà Ngôn nói câu này là không rõ tình hình vợ chồng tôi rồi. Tôi và Huyên Huyên đã ước định với đối phương sẽ không can thiệp chuyện riêng của nhau, vụ cô nhi viện bị cháy đã khiến cô ấy đau lòng tột độ, bây giờ con gái bà chỉ ở viện tâm thần có mấy ngày vẫn chưa đủ để đền tội đâu!"
"Nhưng Tiểu Vân biết sao rồi. Xin cậu và Huyên Huyên giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Tiểu Vân lần này. Sau khi nó được thả, tôi và chồng tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài không làm phiền cuộc sống của hai người nữa!"
Bà Ngôn nài nỉ.
"Xin lỗi, vẫn là câu đó, tôi không giúp được!"
Thấy Diệp Quân Vũ thực sự không muốn giúp, bà Ngôn hùng hổ đứng lên cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn kề sát cổ mình lớn giọng uy hiếp:
"Nếu cậu không giúp thì tôi chết cho cậu xem!"