• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cảnh Huyên không ở cùng cậu à? Sao lúc nãy tôi nghe nói cậu và cô ấy cùng cô gái họ Ngôn kia ra ngoài dạo?"

Diệp Quân Vũ tò mò hỏi khi thấy Diệp Thiên Sinh đang ngồi mình ở phòng khách uống trà sữa, chơi game.

Hắn bị Thái Mộc Tư quân lấy cả buổi, nói những chuyện điên rồ, nhảm nhí đến giờ mới có thể thoát thân.

"Chị ấy về nãy giờ rồi mà? Không có trong phòng sao? Chúng tôi đi dạo tầm ba mươi phút thì cái cô Ngôn gì kia bảo chán, muốn về nhà. Sau đó cô ta giả lả chào tạm biệt chúng tôi rồi bỏ đi, chị dâu sợ cô ta có âm mưu nên sau đó cũng tách khỏi tôi. Hai người họ đi rồi thì tôi gọi trà sữa và bánh để vừa chơi game vừa ăn uống."

Diệp Thiên Sinh tỉ mỉ giải thích mọi chuyện với Diệp Quân Vũ. Anh cũng hơi bất ngờ khi Ngôn Cảnh Huyên không về phòng để nghỉ ngơi.

"Tôi có về phòng rồi nhưng cô ấy không có ở đó. Điện thoại thì không liên lạc được."

Diệp Quân Vũ chau mày.

"Chắc sẽ không như tôi đoán là chị dâu lại gặp rắc rối gì đó chứ? Hôm nay nhiều kẻ địch của chị ấy tụ họp một chỗ mà."

Diệp Thiên Sinh nửa đùa nửa thật.

"Cậu cũng biết cô ấy có nhiều kẻ thù à?"

Diệp Quân Vũ cảnh giác, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thiên Sinh.

"Mắt tôi có mù đâu mà không thấy? Anh đừng nhìn tôi vậy chứ? Tôi không có ý gì với chị dâu đâu. Chẳng qua là tôi với chị ấy có cùng sở thích nên quan tâm chị ấy thôi. Cộng với việc bức ảnh lần trước và scandal liên quan nhà họ Thái, rồi chuyện má lớn và chị cả tạt nước chị dâu... Chị ấy đắc tội nhiều người như vậy không phải có nhiều kẻ thù thì là gì?"



Diệp Thiên Sinh chậm rãi giải thích trước khi Diệp Quân Vũ hiểu lầm gì đó.

"Đầu óc nhạy bén, biết quan sát tình huống thì đâu phải kẻ vô dụng trong nhà này. Ngày thường cậu che giấu cũng giỏi lắm đó!"

"Mẹ tôi muốn tôi yên ổn sống trong nhà này, tôi còn có thể làm gì khác nữa đâu?"

"Cố giữ kín bộ dạng ngu ngốc của cậu cho tốt đó!"

"Không cần anh phải nhắc đâu!" Diệp Thiên Sinh quay về chủ đề cũ: "Có cần tôi đi tìm chị dâu cùng anh không?"

"Không cần, cậu ít giao du với vợ tôi đi. Nếu cậu muốn giữ mình, đứng ngoài tranh đấu."

Diệp Quân Vũ nói rồi vỗ vai Diệp Thiên Sinh một cái, xong lại đi lên lầu, về phòng mình để xem Ngôn Cảnh Huyên đã về chưa.

Sóng càng yên, biển càng lặng, hắn càng lo lắng.

(...)

Ngôn Cảnh Huyên tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng lạ. Đây không phải là phòng ốc trong nhà họ Diệp, cách bày trí chỗ này giống với phòng của khách sạn nhiều hơn. Cô không hiểu tại sao mình lại ở nơi này, tay chân bị trói chặt. Điều duy nhất lưu lại trong tâm trí của Ngôn Cảnh Huyên là việc mình đã về phòng sau khi Ngôn Cảnh Vân ra về, vốn không mệt mỏi hay buồn ngủ, nhưng cô lại thiếp đi sau khi nằm lên giường không lâu.

Có vẻ như mấy người Diệp Thanh Y bắt đầu ra tay rồi! Tình huống này hẳn là muốn bôi nhọ danh dự, vu khống cô ngoại tình để ép Diệp Quân Vũ ly hôn vì làm xấu mặt nhà họ Diệp.

Nhưng mà...

Họ nghĩ chuyện này xảy ra dễ quá rồi thì phải, đến chuyện canh chừng cô còn không làm nữa cơ mà.

Ngôn Cảnh Huyên lăn ra mép giường, cố để hai chân xuống đất lấy thế để ngồi dậy. Sau đó, cô lại cong chân lên, luồng qua hai tay đang bị trói phía sau để hai cánh tay ra được phía trước, rồi bắt đầu tháo dây bằng con dao gọt trái cây ở đầu giường, công việc đơn giản và gọn lẹ.

Sai khi thoát khỏi việc bị trói, Ngôn Cảnh Huyên đi lại tấm rèm đang đóng kín, mở hé ra một chút để xem cảnh vật bên ngoài.

Bên ngoài trời tối, không thể thấy gì ngoài ánh sáng của đèn hải đăng, Ngôn Cảnh Huyên đoán nơi mình ở là một khách sạn gần biển nào đó.

Ngôn Cảnh Huyên lại nhìn thời gian hiển thị là mười giờ đêm, cách lúc cô về phòng hai tiếng. Trong vòng hai tiếng thì không đi xa được bao nhiêu đâu, hoặc là cô chỉ bị giam ở nơi nào đó cách nhà cũ họ Diệp không xa lắm.

Điều thứ hai Ngôn Cảnh Huyên quan tâm là ai đứng sau vụ bắt cóc ấu trĩ này. Vạch ra kế hoạch nhưng không tính đến sai sót thì rất giống với tác phong của Diệp Thanh Y - Cô cả vô tri của nhà họ Diệp.



"Sao cô lại không cử người xem chứng cô ta ở bên trong? Lỡ như cô ta tẩu thoát thì kế hoạch chúng ta vạch ra sẽ đi tong đó!"

Giọng nói bên ngoài làm Ngôn Cảnh Huyên giật mình, cô vội vàng tìm chỗ để trốn trước khi người ngoài đó đi vào phòng và phát hiện ra cô. Trước hết cô cũng cần xây dựng hiện trường giả, giống như cô đã leo cửa sổ bỏ trốn.

"Cô lo lắng thái quá rồi, cô ta chỉ là cô gái chân yếu tay mềm, làm sao có thể..."

Diệp Thanh Y còn chưa nói xong đã hốt hoảng khi thấy căn phòng trống rỗng, không có người ở.

Không chỉ có cô ta, sắc mặt của Ngôn Cảnh Vân cũng không tốt hơn là mấy.

Đi cùng hai người có bốn năm tên đàn ông lực lưỡng, trên tay mấy tên này cầm theo máy quay phim, xem ra là định giở trò ***** *** rồi quay lại tung lên mạng.

Người hạ tiện quả nhiên chỉ có thể dùng thỉ đoạn hạ tiện.

"Bây giờ cô còn nói là tôi lo lắng thái quá nữa không? Ngôn Cảnh Huyên tinh ma ranh mãnh, nếu cô xem thường, không đề phòng cô ta thì đây là kết quả đó! Cô làm việc không biết suy tính, chẳng trách quyền hành nhà họ Diệp lại rơi tay Diệp Quân Vũ."

Ngôn Cảnh Vân khinh khi nói.

"Cô... Có ngon thì lập lại lần nữa tôi nghe đi!"

Diệp Thanh Y thẹn quá hoá giận nổi nóng.

Việc bị tước quyền hành là sự sỉ nhục đối với cô ta, đến tận bây giờ dù đã qua nhiều năm nhưng mỗi khi nhớ đến việc Diệp Quân Vũ đoạt quyền thì cô ta vẫn còn cảm thấy rất ấm ức. Ngôn Cảnh Vân là cái thá gì chứ? Cô ta có tư cách gì lên mặt chỉ trích ở đây?

"Tôi nói là cô vô dụng, không biết suy nghĩ trước sau nên bị Diệp Quân Vũ tước quyền là đúng!"

Ngôn Cảnh Vân không sợ chết lặp lại.

Diệp Thanh Y bị chọc tức, cô ta không suy nghĩ đã vung tay tát thẳng vào mặt Ngôn Cảnh Vân, khiến cô ả đó trợn mắt kinh ngạc.

"Cô dám đánh tôi?"

"Đánh cô còn phải chọn ngày hả? Ngôn Cảnh Vân, biết thân biết phận của mình chút đi, đừng làm tôi phải ra tay với cô trước khi xử lý Ngôn Cảnh Huyên." Diệp Thanh Y đe doạ: "Tôi không ngại có thêm kẻ thì đâu."

Ngôn Cảnh Huyên sơn hãi ôm mặt, tại sao cô có thể quên Diệp Thanh Y cũng từng nắm quyền ở nhà họ Diệp chứ? Một khi đã là người nắm quyền thì có ai hiền lành nhân đạo đâu? Vừa rồi hình như cô ta đã tính sai nước cờ rồi thì phải.



"Giờ không phải lúc để các cô triệt hạ nhau đâu!"

Thái Mộc Tư xuất hiện. Đi cùng hắn là Thái Yến.

"Chuyện quan trọng bây giờ là bắt lại Ngôn Cảnh Huyên, nếu để cô ta về được nhà họ Diệp thì chúng ta gặp rắc rối đó!"

Thái Mộc Tư nói tiếp.

"Anh tôi nói đúng đó, các cô phụ tìm người đi!"

Thái Yến tiếp lời.

Khó khăn lắm mới xây dựng kế hoạch hoàn hảo tuyệt nhiên không thể để cho nó bị phá sản. Nơi này khá xa trung tâm thành phố, Ngôn Cảnh Huyên có thể chạy được bao xa đâu chứ?

"Được rồi, nể mặt anh em cô, tôi sẽ không tính sổ với cô ta, nhưng nếu cô ta còn ăn nói hồ đồ thì đừng trách tôi đó!"

Diệp Thanh Y nói xong liền bỏ ra ngoài gọi điện thoại.

Ờ trong phòng chỉ còn ba người Ngôn Cảnh Vân.

Mấu người bọn họ tình cờ quen biết nhau ờ một quán bar, hôm đó là trước sự việc trên đảo của Nhan Hồng Quang, Ngôn Cảnh Vân giúp Thái Yến thoát khỏi một fan cuồng và Diệp Thanh Y dẫn đường để cả hai chạy trốn. Sau khi bình yên ngồi lại nói chuyện với nhau thì mới biếg họ có cùng kẻ địch là Ngôn Cảnh Huyên.

Ngôn Cảnh Huyên nấp bên ngoài ban công đã nghe rõ mồn một, cô rất tò mò muốn biết bọn họ có kế hoạch gì đối phó với cô nữa đây. Liệu cô có nên rời chỗ nấp để họ phát hiện ra cô không nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK