"Không phải chỉ ra ngoài ăn bữa cơm thôi sao, tự nhiên tức giận" Bạch Vũ buồn bực bĩu môi, trong lòng cảm thấy Nhất Diệp và Vũ Quân quá keo kiệt.
Bạch Vũ nhìn quanh đánh giá, may mà cậu không phải người phàm chứ không thì cậu không thể nhìn được gì trong hoàn cảnh tối đen như mực này. Trong khoảng thời gian này Bạch Vũ thường xuyên đi khắp đường lớn ngõ nhỏ ăn đồ ăn nên có thể nhanh chóng xác định vị trí, tìm đúng hướng về nhà.
Lúc cách đường lớn khoảng 2 con hẻm nhỏ nữa thì bỗng nhiên có 2 người đàn ông say khướt bước ra. Bạch Vũ không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.
"Nhóc con, đứng lại" Một người đàn ông trong đó la lên.
"Nhóc con, tao bảo mày đứng lại mày không nghe thấy à?" Người đàn ông thấy Bạch Vũ không để ý đến mình thì đi tới vài bước nhấc cổ áo Bạch Vũ xách lên.
"Ông tốt nhất nên buông tôi ra, không tôi cho ông biết tay" Bạch Vũ tức tối la, chân ngắn nhỏ đá lung tung trên không trung, nhìn hết sức đáng yêu.
"Vương nhị, cậu bắt một đứa nhỏ làm gì?" Người đàn ông còn lại hỏi.
"Lý ca, em biết đứa nhỏ này" Vương Nhị xách Bạch Vũ tới trước mặt Lý ca nói, "Không biết đứa nhỏ này con nhà giàu nào ở đây, khoảng thời gian này em thường xuyên thấy nó ăn uống thả cửa ở các quán ăn lớn, vừa nhìn là biết con nhà có tiền".
"Vậy hả?" Ánh mắt Lý ca chợt loé, bàn tay to đầy dầu mỡ lục soát khắp người Bạch Vũ, chỉ chốc lát đã lục ra một túi tiền to.
Túi tiền này là Nhất Diệp cho Bạch Vũ để mua đồ ăn, bên trong có rất nhiều bạc, Nhất Diệp không cho cậu sử dụng phép thuật nên cậu cũng không thể tự biến ra bạc. Do đó túi tiền này trong mắt Bạch Vũ nó tương đương với một đống đồ ăn ngon, thấy túi tiền bị cướp thì Bạch Vũ lập tức nổi giận.
"Trả túi tiền lại cho tôi thì tôi tha mạng cho ông, nếu không tôi cắn chết ông" Bạch Vũ nhe răng, đáng tiếc ngoài vẻ đáng yêu ra thì không có chút lực uy hiếp nào.
"Còn nữa không?" Hai người làm lơ Bạch Vũ, Vương Nhị hỏi đồng bọn.
Lý ca lại lục soát một lúc rồi lắc đầu, "Hết rồi"
Vương Nhị đánh giá Bạch Vũ từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn tới đôi giày trên chân Bạch Vũ nói, "Ồ, đôi giày nhìn có vẻ rất đáng giá".
"Da hươu, mang đến tiệm cầm đồ có thể đổi được mớ tiền" Lý ca vừa nói vừa đi tới bắt lấy đôi chân đang đá loạn của Bạch Vũ, lưu loát cởi đôi giày xa hươu xinh đẹp đắt tiền của cậu xuống.
Hai người không tìm thấy thứ gì có thể lấy nữa thì tuỳ ý ném Bạch Vũ xuống đất, Bạch Vũ da dày thịt béo bị vứt cũng không đau, chỉ nhảy dựng lên hung hăng ngăn cản 2 người, "Trả đồ lại đây".
"Nhóc con, tìm chết phải không?" Vương Nhị không kiên nhẫn dùng chân đá Bạch Vũ bay xa mấy mét.
Một tiếng bịch vang lên, Bạch Vũ lăn từ trên tường xuống mặt đất, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
"Có phải chết rồi không?" Lý ca lo lắng hỏi.
"Chết cũng đáng" Vương Nhị nói, "Có tiền rồi, chúng ta đi Thuý Hồng Lâu tìm gái đi".
Hai người nói xong thì kề vai sát cánh xoay người đi khỏi ngõ nhỏ.
Bạch Vũ bò dậy từ mặt đất, trong lòng tức gần chết, bản thân mình là một đại yêu tu luyện mấy ngàn năm mà lại bị 2 người phàm yếu như kiến bắt nạt. Bạch Vũ nén giận, hận không thể hoá nguyên hình bay tới nuốt 2 cái người kia lại, nhưng linh khí quanh người vừa động thì bị phong ấn màu tím chặt chẽ ngăn lại, Bạch Vũ kêu oai oái.
"Nhất Diệp, Vũ Quân, em biết 2 người nghe thấy, nhanh giải trừ phong ấn cho em, em muốn ăn 2 cái người láo xược kia"
Vũ Quân hiển nhiên là nghe thấy, hơn nữa còn phát trực tiếp quá trình Bạch Vũ gặp 2 người kia cho Nhất Diệp xem.
Nhất Diệp thấy Bạch Vũ bị người ta tàn nhẫn đạp thì lo lắng nói, "Chồng ơi, Bạch Vũ bây giờ không khác gì những đứa trẻ bình thường, vậy nó có bị thương không?"
"Vợ không cần lo lắng đâu, anh chỉ phong ấn tu vi và sức mạnh trời sinh của cậu ấy thôi" Vũ Quân trấn an, "Bản thể cậu ấy vẫn là đại yêu, làm sao dễ dàng bị thương như vậy được".
Nhất Diệp nghe thế thì yên lòng, bản thể của đại yêu gần vạn năm thì làm gì có người phàm nào làm cậu bị thương được.
"Chồng ơi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi" Nhất Diệp nói.
Vũ Quân đã ở cùng Nhất Diệp thời gian dài nên cũng dần dần hình thành thói quen đi ngủ, anh vẫy vẫy ống tay áo, thu lại hình ảnh trên không trung, hai vợ chồng dẫn nhau đi nghỉ ngơi. Bạch Vũ đáng thương kêu cả buổi cũng không ai thèm để ý đến cậu.
Bạch Vũ thấy không ai phản ứng, phong ấn trên người cũng không có chút nhúc nhích nào, cậu xem như hiểu được 2 người kia đã hạ quyết tâm xem cậu bị mất mặt, Bạch Vũ tức mà chỉ có thể hung hăm dậm chân.
Hả, sao cảm xúc dưới chân có vẻ không đúng nhỉ?
Bạch Vũ nhìn 2 chân nhỏ trụi lủi, nghĩ đến cảnh bị cướp giày thì mắng, "Loài người đáng ghét, có đôi giày mà cũng không biết xấu hổ đi cướp"
Tức giận thì tức giận nhưng Bạch Vũ vẫn phải tiếp tục đi về nhà. Bạch Vũ vừa tức vừa đi, mới cua vào một cái hẻm thì phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bạch Vũ cảnh giác xoay người nhìn người đàn ông mặc áo đen chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, trừng mắt duỗi tay chỉ vào đối phương mắng, "Tôi biết ông là người xấu".
Người áo đen dừng chân, chần chừ nhìn Bạch Vũ.
"Con người, bây giờ tôi đang tức giận, đừng có chọc tôi" Bạch Vũ giận dữ nói.
Người áo đen nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ nhóc con này cũng không có ai khác nữa nên lập tức bổ một chưởng lên gáy Bạch Vũ, định đánh người hôn mê rồi bê đi.
"Ông làm gì vậy?" Bạch Vũ tức giận ngẩng đầu nhìn đối phương.
Người áo đen chớp mắt lại đánh mạnh thêm một chút.
"Rốt cuộc là ông muốn làm gì?" Tuy rằng không đau nhưng bị người ta đánh mấy cái làm Bạch Vũ rất tức giận.
Người áo đen kỳ quái nhìn Bạch Vũ, dùng hết sức lực đánh thêm 1 cái nữa.
"Có tin tôi ăn ông luôn không?"
Người áo đen do dự 2 giây rồi quyết đoán móc trong túi ra 1 miếng vải che kín cái miệng ồn ào của Bạch Vũ, sau đó nhét người vào một cái bao tải, khiêng đi.
Bạch Vũ xem như được mở rộng tầm mắt, mới vừa tới một cái ngõ nhỏ mà đã gặp được 3 người xấu. Lần này cậu cũng không nói mình là Hoàng Vũ Xà mà, sao người ta lại muốn bắt cậu.
Đầu tiên Bạch Vũ cảm nhận được mình bị ném trên mặt đất, sau đó khoảng chừng 4 tiếng thì bị nhét vào một không gian kín, bạn nhỏ Bạch Vũ muốn kêu thế nào cũng không kêu được, rồi bị mùi hôi xông đến ngất xỉu.
Đến tận lúc có người cởi bao ra, Bạch Vũ cảm nhận được chỗ bốc mùi tanh tưởi kia đã xa khỏi mình thì mới mơ màng mở mắt.
"Mày nói nhóc con này là tà môn, đánh thế nào cũng không ngất sao?" Giọng nói trầm khàn vang lên.
"Tao cũng không biết sao lại vậy?" Một giọng nói tràn đầy nghi hoặc khác vang lên.
"Tỉnh rồi hả, nhưng mà nhóc con này trắng trắng xinh xinh, rất phù hợp với yêu cầu của bên kia" Người giọng trầm khàn nói, "Nếu phù hợp với yêu cầu thì một cái giao dịch này cũng bằng 10 cái giao dịch khác rồi"
"Khi nào bên kia tới đây?"
"Bây giờ còn sớm, vẫn còn chưa tới buổi trưa"
Giọng nói của hai người xa dần, Bạch Vũ lúc này cũng đã tỉnh táo lại, cậu nhìn xung quanh đánh giá, phát hiện mình bị nhốt trong một cái hang động.
"Cậu có sao không?" Một giọng nói nhút nhát sợ sệt hỏi.
Bạch Vũ xoay người sang chỗ khác, phát hiện phía sau vách núi còn có 5 - 6 đứa trẻ người phàm nữa, cả đám đều đang sợ hãi, co cụm lại thành một đống, nhìn qua chỉ thấy một cô bé nhỏ thì thầm nói chuyện cùng cậu.
"Đây là đâu?" Bạch Vũ hỏi.
Bạch Vũ thấy mình bị không bị trói thì đá đá bao tải nhảy xuống dưới, đứng lên chạy ra ngoài hang động, cô bé thấy động tác của cậu thì vội vàng ngăn cản nhưng không kịp, chỉ thấy Bạch Vũ vừa tới cửa hang thì đã bị hất bay trở về.
"Nhóc con, muốn chết à" Một người mặt đầy mồ hôi hung tợn rút kiếm trong tay ra mắng, "Còn chạy nữa tao chặt gãy chân mày"
"Oa.." Trong hang động vang lên tiếng khóc của mấy đứa trẻ.
"Khóc cái gì mà khóc, khóc nữa tao cắt lưỡi bọn mày".
Mấy đứa nhỏ bị doạ im lặng, co cụm thành đống không dám nhúc nhích. Người đàn ông hài lòng, hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi hang động.
Cô bé lúc nãy thấy người xấu đã đi ra ngoài thì vội vàng chạy tới đỡ Bạch Vũ dậy, quan tâm hỏi, "Cậu không sao chứ".
"Không sao" Bạch Vũ da dày thịt béo, ngoài trừ chút mùi hôi trên người thì một vết thương cũng không có, nhưng cậu lại uất ức, quả thật uất ức muốn chết.
"Tại sao bọn họ lại bắt chúng ta?" Bạch Vũ thấy không chạy được thì nói chuyện với cô bé bên cạnh.
"Mẹ tớ nói họ là bọn buôn người, muốn đem chúng ta đi bán" Dù sao thì vẫn là mấy đứa nhỏ, cô bé vừa nói vừa chảy nước mắt
"Bán?" Bạch Vũ nhớ tới chuyện mình bị bán đến hội đấu giá thì sắc mặt tái nhợt, "Bọn họ định đem chúng ta đi luyện thuốc sao?"
"Luyện thuốc là gì?" Cô bé khó hiểu hỏi.
"Mẹ tớ nói người xấu sẽ bán chúng ta đi làm nô ɭệ, mỗi ngày đều phải làm việc mà không được ăn" Một cậu bé khác vừa khóc vừa nói, "Sau này tớ không còn được gặp cha mẹ nữa sao?"
"Đừng sợ, đừng sợ, nhất định cha mẹ sẽ tới tìm chúng ta" Một cô bé khác vội vàng lên tiếng trấn an.
"Chị Hoa Nhi, cha mẹ thật sự sẽ tới tìm chúng ta sao?" Cậu bé nói.
Hoa Nhi nhìn ánh mắt đầy hi vọng của mấy đứa trẻ thì hung hăng gật đầu, "Chắc chắn tới".
"Nếu cha mẹ tìm được em thì sau này em sẽ không bao giờ lén ra ngoài chơi nữa" Cậu bé khóc lóc.
"Em cũng vậy, sau này em sẽ không bao giờ ăn đồ ăn do người lạ cho nữa" Một cậu bé khác cũng khóc lóc đảm bảo, giống như chỉ cần làm vậy thì cha mẹ bọn trẻ sẽ tìm tới được vậy.
Bạch Vũ không biết cha mẹ họ có thể tìm tới hay không nhưng Nhất Diệp và Vũ Quân mà muốn đến đây thì rất dễ dàng, trong lòng cậu cũng không sợ hãi mà chỉ rối rắm cau mày, không hiểu nổi sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này.
"Em trai, em có muốn đến đây không?"
Bạch Vũ quay đầy nhìn liền thấy 6, 7 đứa trẻ vừa khóc nước mũi nước mắt chảy tùm lum vừa ôm nhau, lập tức ghét bỏ quay đầu, "Không cần".
___
Bên này, Nhất Diệp ăn sáng xong thì cùng ra phơi nắng cùng Tiểu đằng yêu, phát hiện Bạch Vũ còn chưa về nhà thì có chút buồn bực thả thần thức ra tìm tòi vị trí của Bạch Vũ một chút.
Vừa thấy Bạch Vũ không còn ở Phàn Thành nữa thì lập tức lo sợ.
"Không thấy Bạch Vũ đâu cả" Nhất Diệp la lên.
"Hả?" Tiểu đằng yêu lập tức thả ra thần thức, kiểm tra từng ngóc ngách của Phàn Thành, quả nhiên không thấy Bạch Vũ đâu, Tiểu đằng yêu lập tức mở rộng phạm vi của thần thức, cuối cùng tìm được tung tích của Bạch Vũ tại một hang động ở phía Tây cách Phàn Thành khoảng mười dặm.
"Ở hướng Tây, cách 10 dặm" Tiểu đằng yêu thu hồi thần thức nói.
Nhất Diệp cũng thả thần thức đi điều tra, thật sự thấy gương mặt bánh bao của Bạch Vũ trong hang động, bên cạnh còn có 6, 7 đứa trẻ cùng độ tuổi, trong hang động đó còn có 4, 5 người đàn ông cường tráng canh gác, vừa nhìn thấy cảnh này thì biết chắc là bọn buôn người.
"Gặp được bọn buôn người thật kìa" Nhất Diệp cạn lời.
"Muốn đi cứu cậu ấy không?" Tiểu đằng yêu hỏi.
"Không cần, để cậu ấy ngốc ở đó một lúc đi" Nhất Diệp nghĩ nghĩ, tuy Bạch Vũ sẽ không sao nhưng những đứa trẻ khác thì chưa chắc.
"Chị qua đó xem thử" Nhất Điệp đứng dậy nói.
"Để em đi với chị" Tiểu đằng yêu gật gật.
"Không cần, mấy người phàm mà thôi, chị tự lo liệu được, em tiếp tục phơi nắng đi" Nhất Diệp nói xong thì leo lên kiếm bay về hướng Tây.
Nhất Điệp đứng ở cửa hang động, dùng một thủ thuật che mắt, ẩn giấu thân hình rồi đi vào trong, ngồi bên cạnh nghe mấy đứa nhỏ nói chuyện.
Tiểu Bạch Vũ ngồi nghe một lúc thì biết mấy đứa trẻ này là vì ăn kẹo hồ lô của người lạ, hôn mê rồi bị người ta ôm đi. Còn một đứa thì bị lạc đường, không thấy đường về nhà nên bị một người nói sẽ dẫn về nhà lừa đi. Còn có mấy đứa đang nằm ngủ trong nhà bị người ta trộm đi.
Thế giới con người thật nguy hiểm, nằm ngủ trong nhà mà còn bị trộm đi, Bạch Vũ nghĩ đến trước đây cậu thường xuyên nằm ngủ mấy thập niên, nếu có người tới trộm đi thì chắc cũng không biết mình chết thế nào.
Loài người thật đáng sợ.
"Bạch Vũ, sao cậu lại bị bắt" Hoa Nhi hỏi Bạch Vũ.
"Không phải chuyện của cậu" Cậu cũng không thể nói mình biết người ta là người xấu nhưng do đánh không lại nên bị bắt đi được, "Tức muốn chết"
"Nhóc con, lại là mày à" Bọn buôn người vào trong hang động thấy lại là Bạch Vũ thì mắng, "Lát nữa người ta mua xong, nếu mày không đáng tiền thì tao sẽ đánh gãy chân mày, ném ra đường làm ăn xin"
Bạch Vũ trợn trắng mắt, nhe răng phát ra âm thanh hừ nhẹ.
"Muốn chết đúng không" Người đàn ông thấy Bạch Vũ dám khiêu khích mình thì lập tức đi tới đánh vào người cậu.
"Lão tam, mày làm gì vậy? Lát nữa người mua tới rồi" Một giọng quát lớn vang lên ở cửa.
"Coi như mày gặp may mắn" Lão tam hùng hổ đi ra ngoài.
"Bạch Vũ, không cần tranh luận với bọn họ, họ sẽ đánh gãy chân cậu thật đó" Hoa Nhi khuyên nhủ.
"Chỉ dựa vào họ?" Bạch Vũ khinh thường nói.
Nhất Diệp nghe xong thì đầu đầy vạch đen, nhóc con này vẫn chưa bị dạy đủ mà.
Lại qua thêm khoảng mười lăm phút, Nhất Diệp bỗng nhiên cảm nhận được một luồng ma khí mỏng manh đang tới gần, hình như là ma tu Trúc Cơ kỳ. Nhất Diệp nhăn mày nhìn về cửa hang.
Một lát sau 5 kẻ buôn người dẫn theo 5 ma tu mặc áo choàng đen đi vào, một ma tu trong số đó nhìn chằm chắm 8 đứa trẻ trong hang, không nhịn được nhíu mày, "Chỉ có mấy đứa vậy thôi sao?"
"Tiền bối, bây giờ cả thành đều đã đồn ầm lên rồi, trẻ con không dễ trộm nữa, huống chi ngài còn yêu cầu tìm mấy đứa trẻ đặc biệt đáng yêu thì lại càng khó" Kẻ cầm đầu nịnh nọt.
"Trước tiên kiểm tra một chút đã" Một ma tu khác nói.
"Được" Ma tu thứ nhất lấy một cái chén màu đen nhỏ trong áo choàng ra, đi thẳng về phía Bạch Vũ.
"Ông muốn làm gì?" Bạch Vũ đề phòng.
Ma tu niệm thuật pháp chế trụ Bạch Vũ, Bạch Vũ lập tức không thể động đậy cũng không thể nói được. Đối phương nắm lấy ngón tay trắng nõn của Bạch Vũ, dùng một cây kim châm đâm vào, kết quả bùm một cái cây kim châm bị bẻ gãy.
Ma tu xem xét nửa cây châm còn lại trong tay rồi lại nhìn Bạch Vũ, Bạch Vũ khinh thường nhìn cây kim châm trong tay ma tu, ma tu bất đắc dĩ quay đầu gọi đồng đội.
Ma tu đồng bọn đi tới, dùng ma lực dò xét tình hình của Bạch Vũ, kiểm tra cả buổi cũng không thấy gì, đành lắc lắc đầu nói, "Nhóc con này rất kỳ lạ, mang về hỏi sư phụ đi".
Một ma tu khác gật đầu, lấy ra cây châm khác đi về những đứa trẻ còn lại. Ông ta lấy mỗi cây châm đâm lên tay từng đứa nhỏ, lấy một giọt máu bỏ vào trong cái chén màu đen kia, cũng không biết chén kia là pháp khí gì, chỉ thấy có giọt máu rơi vào chén thì hiện màu đỏ, có giọt rơi vào thì thoáng hiện ánh vàng.
Lúc trong chén hiện ánh vàng thì Nhất Diệp cảm nhận được ma tu kia vô cùng kích động.
Bạch Vũ cũng nhận ra, hai người này tuy tu vi không cao nhưng lại là tu giả hàng thật giá thật, cậu mà bị con người bắt thì cũng không sao, nhưng bị tu giả bắt thì lại là chuyện khác, Nhất Diệp nói toàn bộ nhân tu của giới Tu tiên đều muốn nội đan của cậu.
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Vũ dần tái nhợt, trong lòng không ngừng gọi tên Nhất Diệp.
Nhất Diệp cũng phát hiện ra sự bất thường của Bạch Vũ, nhưng bây giờ cô chưa định làm gì, cô còn muốn xem bọn ma tu này rốt cuộc là muốn làm gì.
Hơn nữa, khi trong chén đen kia hiện ra ánh vàng thì có một chút sức mạnh toả ra, đây không phải sức mạnh nên có trong máu của người phàm.