Tuy khi tiến vào Phong Sào có hơi náo loạn, nhưng từ đầu Vũ Quân vẫn luôn khống chế sức mạnh nên không làm yêu tộc ở Phong Sào bị trọng thương, anh chỉ đánh cho họ lui đi mà thôi. Do đó sau khi Diêm Thần ra mặt giải thích một lúc, cộng với thân phận Vương tử của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc nên chuyện tự tiện xông vào Phong Sào cứ thế mà được cho qua.
Còn về khảo sát con rể của hai vợ chồng nhà họ Hoa thì khi Hồng Nhạn chân nhân chém một kiếm về phía Nhất Diệp, Vũ Quân đã không màng tính mạng lao ra bảo vệ nên cũng được tính là đã qua cửa.
Tuy rằng vì việc này Nhất Diệp đã tức giận một lúc nhưng nhờ có cháu ngoại nên hai vợ chồng nhà họ Hoa cũng không quan tâm Nhất Diệp tức giận hay không.
Vũ Quân ôm vợ mình an ủi cả buổi, Nhất Diệp thấy người bị bắt nạt còn chưa có ý kiến gì nên cô cũng không cần bực tức nữa. Lúc trước vì lo lắng cho Bảo Bảo nên Nhất Diệp và Vũ Quân còn chưa kịp tâm sự, bây giờ biết Bảo Bảo không sao nên hai người đã hoàn toàn yên tâm, ôm ôm ấp ấp tận hai ngảy.
"Chồng ơi, Diêm trưởng lão có nói khi nào mẹ sẽ trở về không?" Mẹ trong lời của Nhất Diệp chính là chỉ mẹ của Vũ Quân.
"Không nói" Vũ Quân lắc đầu, lấy bông hoa dại vừa hái bỏ vào tay Nhất Diệp, "Diêm trưởng lão nói, mấy năm nay mẹ vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm nơi cha ở, đôi khi sẽ đi tới những nơi đặc biệt, không dễ để liên lạc với bà ấy".
"Diêm trưởng lão nói lần gần nhất mẹ trở về đây hình như là 800 năm trước?" Nhất Diệp nhớ hôm đó Diêm Thần đã nói với bọn họ như vậy.
"Ừm" Vũ Quân gật đầu.
"Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa trở lại, chắc là đã tìm được cha anh rồi cũng nên" Nhất Diệp lạc quan nói.
"Hy vọng là vậy" Vũ Quân không lạc quan được như Nhất Diệp.
Vào đêm đầu tiên khi mới tiến vào Phong Sào, Diêm Thần đã kể chuyện về cha và mẹ của Vũ Quân. Khoảng 3000 năm trước, Thiếu chủ Tê Ngộ Đảo, Vũ Hạc, chính là cha của Vũ Quân, bỗng nhiên đi tới Phong Sào xin gặp công chúa mới nhận chức của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc, cũng chính là Tử Tô, mẹ của Vũ Quân.
Tuy Tê Ngộ Đảo thần bí nhưng các đại yêu đều có truyền thừa, Lôi Viêm Thần Điểu lại Thiên Đạo yêu thương ban cho thuộc tính không sợ sấm sét nên chuyện về Tê Ngộ Đảo đều có ghi lại. Đương nhiên bọn họ cũng biết Tê Ngộ Đảo tồn tại để bảo vệ Phù Sinh Giới.
Tử Tô rất coi trong Vũ Hạc, bà ra lệnh cho Diêm Thần dẫn người vào trong đại điện. Sau khi Vũ Hạc nhìn thấy Tử Tô thì lập tức nói rõ ý đồ mình đến đây. Chuyện là trước đây không lâu, Tê Ngộ Đảo phát hiện một điểm tại hàng rào không gian bị suy yếu làm cho yêu ma có cơ hội xâm chiếm, những người bảo vệ Tê Ngộ Đảo đều ra sức chống cự, nhưng chỗ đó là trong hư không, có sấm sét không ngừng đánh xuống, mà bọn yêu ma ở hư không thì gần như không sợ sấm sét. Những tu sĩ bảo vệ Tê Ngộ Đảo cần phải vừa chống lại sấm sét vừa chém gϊếŧ yêu ma trong thời gian dài dẫn đến thương vong vô cùng lớn.
Vũ Hạc đã tìm đến Vũ Không Minh để thương lượng, ông muốn tới Phong Sào tìm Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc nhờ giúp đỡ, hy vọng Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc có thể hỗ trợ bọn họ che chắn sấm sét.
Đây là việc liên quan đến sự tồn vong của Phù Sinh Giới nên Từ Tô đương nhiên là không từ chối, bà lập tức cho tứ đại trưởng lão của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc tới Tê Ngộ Đảo hợp tác chiến đấu.
Sau ba tháng chiến đấu, yêu ma hư không bị đánh lui về, chuyện còn lại cần làm là tu bổ hàng rào không gian mà thôi, khi mọi người ở đó đều buông lỏng cảnh giác thì từ chỗ hổng hư không bỗng vươn ra một dây leo màu tím, Tử Tô đang đứng gần lỗ hổng không kịp phòng bị bị kéo vào trong, Vũ Hạc thấy thế thì lập tức đuổi theo. Lần đi này mất tận trăm năm, chuyện gì đã xảy ra trong đó thì không có ai biết, nhưng khi bọn họ trở lại thì hai người đã có Vũ Thiên Huyền.
Vũ Không Minh lúc ấy nhìn thấy Vũ Thiên Huyền còn trong tã lót thì cũng không quá kinh ngạc, mọi việc yên ổn được hai ngày, bỗng nhiên vào một buổi tối nọ, Vũ Hạc dẫn Tử Tô và Diêm Thần, người vẫn luôn ở Tê Ngộ Đảo chờ Tử Tô trở về, đi ra bờ biển, sau đó mở cửa hư không cho bọn họ về Phong Sào.
Tử Tô lúc đó không chịu đi nhưng bà không lay chuyển được Vũ Hạc, bà vẫn phải mang Vũ Thiên Huyền rời khỏi Tê Ngộ Đảo. Sau khi rời khỏi Tê Ngộ Đảo ba ngày, Tử Tô bỗng thấy không yên trong lòng, bà cảm thấy nhất định Vũ Hạc đã xảy ra chuyện, vì vậy bà đã giao con lại cho Diêm Thần, để ông ta bảo vệ con trai an toàn về Phong Sào, còn bà thì quay đầu trở về Tê Ngộ Đảo.
Diêm Thần đơn phương dẫn đứa trẻ Vũ Thiên Huyền còn trong tã lót bay về Phong Sào, thời điểm đi được nửa đường thì không gian bỗng nhiên bị xé rách, một vệ sĩ mặc áo giáp vàng xuất hiện. Vệ sĩ áo vàng không đợi Diêm Thần mở miệng đã ra tay cướp lấy đứa trẻ, Diêm Thần làm sao có thể để chuyện đó xảy ra, vì vậy ông và Vũ Quân cùng rơi xuống tiểu thế giới, tu vi của Diêm Thần bị lùi lại rồi ngủ say sau trận đại chiến đó.
"Lúc trước cha bảo mẹ dẫn anh rời khỏi Tê Ngộ Đảo có phải vì ông nội muốn chia rẽ bọn họ không?" Nhất Diệp suy đoán.
"Chắc là không phải" Vũ Quân lắc đầu nói, "Nếu chỉ chia rẽ thì cha và mẹ thì cha sẽ không biến mất nhiều năm như vậy được".
"Hay là cha anh bị ông nội anh đưa đi giấu rồi" Nhất Diệp bỗng loé lên ý tưởng.
Ánh mắt Vũ Quân thay đổi, kinh ngạc nhìn về phía Nhất Diệp.
"Nhưng mà không đâu" Nhất Diệp lại tự phủ định lời nói của mình, "Nếu bị ông nội anh giấu đi thì ông nội anh sẽ không cần vội vã bắt anh vào Bảo Bảo về Tê Ngộ Đảo như vậy".
"Cũng chưa chắc" Vũ Quân bỗng nhiên liên tiếng.
"Ý anh là gì?" Nhất Diệp lập tức hiểu ra, "Ý anh là... có khả năng cha anh ở trong tay ông nội anh?"
"Ít nhất ông nội biết cha ở nơi nào" Vũ Quân nói.
"Thế là sao?" Nhất Diệp hiếu kỳ.
"Lúc anh vừa Tê Ngộ Đảo đã từng hỏi về chuyện của cha, tuy ngoài mặt ông nội nói không biết nhưng ông lại chưa từng chủ động đi tìm cha anh" Vũ Quân giải thích, "Dòng máu nhà họ Vũ bọn anh có sức mạnh không gian truyền thừa, đã tu luyện tới tu vi của ông nội thì ở Phù Sinh Giới này chắc là không có nơi nào mà ông ấy không thể tới được".
Lúc trước Vũ Quân đi thuyền từ đại lục phía Bắc tới đại lục phía Tây, ở trong hư không không thể truyền được tin tức nhưng mà ông nội Vũ Không Minh lại dễ dàng tìm được vị trí của anh.
"Cha là con của ông nội, huyết mạch rất gần, nếu ông nội muốn tìm cha thì dễ như trở bàn tay" Vũ Quân tổng kết.
"Vậy... nếu ông nội anh biết cha ở nơi nào thì chỉ cần đưa vị trí đảo chủ truyền cho cha anh không phải là xong sao. Tại sao lại cứ phải buộc anh về sinh cho ông ấy một đời sau có sức mạnh không gian tinh khiết, chẳng lẽ ông nội anh thích lo lắng cho nhọc lòng sao, chuyện mười vạn năm sau ông cũng muốn quản à?" Vũ Không Minh đã khống chế Tê Ngộ Đảo hơn mười vạn năm, nếu thuận lợi truyền vị trí cho Vũ Hạc thì chắc hẳn chuyện làm ở vị trí đó mười vạn năm cũng không phải vấn đề với Vũ Hạc.
Thời gian dài như vậy, nếu như tình cảm của Tử Tô và Vũ Hạc bền bỉ, sông cạn đá mòn, thiên hoang địa lão cũng không thay đổi thì cũng tận mười vạn năm sau mới cần đi tìm phương pháp giải quyết, Vũ Không Minh hoàn toàn không cần gấp gáp như vậy.
"Đó cũng là điểm anh không nghĩ ra" Vũ Quân nói.
"Được rồi, không cần nghĩ nữa" Nhất Diệp cảm thấy xe đến trước núi ắt có đường đi, "Nếu thật sự không được thì cho Bảo Bảo cưới cái gọi là đời sau của Hoang Hải Thần Nữ là được".
Vũ Quân cạn lời nhìn về phía Nhất Diệp, "Em không thèm hỏi xem Bảo Bảo có đồng ý hay không à?"
"Đây không phải là do không có biện pháp nào khác sao" Nhất Diệp buông tay, "Cha có mẹ, anh có em, chỉ có Bảo Bảo còn độc thân thôi".
"Những lời này của em đừng để cho cha vợ, mẹ vợ nghe thấy, nếu không..... anh không đánh lại bọn họ đâu" Vũ Quân cười bất đắc dĩ.
___
Đêm khuya, Vũ Quân đang ôm Nhất Diệp nằm trên giường nghỉ ngơi thì bỗng mở mắt. Đầu tiên anh hơi sửng sốt một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay đang ôm Nhất Diệp lại, anh giúp Nhất Diệp đắp chăn, xác định Nhất Diệp không bị mình làm tỉnh thì mới xoay người đi ra khỏi phòng. Vũ Quân tìm một chỗ hẻo lánh nói với hư không, "Ông nội".
Nguyên nhân là do trong lúc ngủ mơ, Vũ Quân bỗng nhiên nghe được giọng nói của Vũ Không Minh nên anh mới đi ra ngoài.
"Đứa trẻ kia là con của con đúng không?" Âm thanh của Vũ Không Minh dừng bên tai Vũ Quân.
"Đúng vậy" Vũ Quân biết ông nội anh đã điều tra rõ ràng, bây giờ hỏi cũng chỉ để xác nhận mà thôi.
"Dẫn cậu bé về Tê Ngộ Đảo" Vũ Không Minh nói.
"Ông nội, Bảo Bảo còn nhỏ" Vũ Quân nói.
"Vì thằng bé còn nhỏ nên mới cần mang về đảo, nếu chờ nó lớn như con thì yêu lực trong cơ thể đã lớn mạnh, lúc đó muốn chia cắt cũng không chia cắt được" Vũ Không Minh nói.
"Ông nội, ý ông là gì?" Vẻ mặt Vũ Quân lập tức nghiêm túc lên. "Chia cắt? Chia cắt cái gì?"
"Tất nhiên là chia cắt hai loại sức mạnh trong cơ thể thằng bé" Vũ Không Minh giải thích, "Chỉ có sức mạnh không gian tinh khiết mới vận hành được hư không chi luân, con quay về quá muộn, không có cách nào chia cắt yêu lực ra khỏi cơ thể, nhưng Bảo Bảo còn nhỏ, có thể thử một lần".
"Ông nội!" Vũ Quân thật sự không thể tin nổi những thứ mình vừa nghe, "Con và Bảo Bảo đều có dòng máu yêu người hỗn hợp, yêu lực đã có sẵn từ khi sinh ra, nếu ông muốn cưỡng chế rút hết yêu lực ra ngoài, tách yêu lực khỏi sức mạnh không gian thì có khác gì xé rách thần hồn của bọn con đâu??"
Thứ quan trọng nhất với tu sĩ chính là thần hồn, xé rách thần hồn cũng giống như chém muôn vàn nhát dao vào người, đau đớn không tả được.
"Năm đó, ông phái người cướp con từ tay Diêm trưởng lão, muốn dẫn con về Tê Ngộ Đảo có phải là muốn chia tách yêu lực trong cơ thể con không?" Vũ Quân chất vấn.
"Đúng vậy" Vũ Không Minh không chút do dự thừa nhận.
"..." Vũ Quân đột nhiên buông đôi tay đang nắm chặt xuống, tuy anh biết rõ ông nội anh làm vậy là vì gì nhưng trái tim anh vẫn có chút băng giá.
"Con không đồng ý" Vũ Quân từ chối, "Ông muốn làm gì với con con cũng không có ý kiến, nhưng với Bảo Bảo thì không được".
Đó chính là con của anh và Nhất Diệp, anh không thể nhìn Bảo Bảo sinh ra, nhưng càng không thể để Bảo Bảo vừa mới ra đời đã gặp phải chuyện thế này.
Vũ Không Minh im lặng cả buổi, trong không gian là một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau... Vũ Không Minh thở dài một hơi rồi nói, "Con nói giống hệt cha con lúc trước"
"Cha con?" Vũ Quân có chút ngạc nhiên.
"Nhưng cũng có khác gì đâu, trì hoãn ba ngàn năm, cuối cùng lại rơi vào người con trai của con" Vũ Không Minh tiếp tục nói, "Thiên Huyền, nếu ba ngàn năm trước ta mạnh mẽ chia tách yêu lực trong cơ thể con thì con chưa chắc đã có thể sống sót".
Vũ Quân hơi nhăn mày, im lặng không nói chuyện, đúng là vì biết chuyện này vô cùng nguy hiểm nên bất kể thế nào anh cũng không thể đưa Bảo Bảo vào tay ông nội anh.
"Cho nên khi cha con lén đưa con đi, ta đã do dự, cũng vì sự do dự đó mà con mới có thể an toàn thoát đi"
Đôi mắt Vũ Quân hiện lên tia kinh ngạc.
"Nhưng con và Bảo Bảo không giống nhau" Vũ Không Minh nói, "Thời điểm con sinh ra, vì yêu lực và sức mạnh không gian xung đột lẫn nhau, do đó con không có cách nào phát huy bất kỳ loại sức mạnh nào. Vì vậy ta mới cho vào cơ thể con 2 loại phong ấn, cùng lúc phong ấn yêu lực và sức mạnh không gian".
Vũ Quân đã biết chuyện này.
"Bảo Bảo vừa sinh ra chắc là đã có yêu lực của Lôi Viêm Thần Điểu" Vũ Không Minh nói với vẻ chắc chắn.
Chuyện này Vũ Quân cũng nghe Nhất Diệp nói qua, Bảo Bảo được sinh ra dưới trạng thái trứng, sau đó phá vỏ ra ngoài cũng là trạng thái của Lôi Viêm Thần Điểu.
"Mấy tháng trước ta muốn mang Hoa Nhất Diệp tới Tê Ngộ Đảo, vốn dĩ đã kéo được người vào hư không nhưng lại bị Bảo Bảo bay vào xé rách không gian" Vũ Không Minh nói, "Tuy rằng lúc đó ta cho rằng không ai có thể tiến vào không gian do ta che chắn nên đã thu hồi phần lớn sức mạnh nhưng dù là con thì cũng không thể dễ dàng xé rách không gian của ta trong một lần như vậy".
"Ông nói là..."
"Dẫn thằng bé về đi, ta muốn kiểm tra sức mạnh không gian trong người thằng bé" Vũ Không Minh nói.