Cửu Liên chân quân thấy Vũ Thiên Huyền, lửa giận tích tụ từ xưa đến nay cuối cùng cũng tìm được đối tượng xả ra. Gần như không cho Vũ Quân cơ hội giảm xóc, Cửu Liên chân quân đã đi tới đánh anh tơi bời.
Cửu Liên xả giận tương đối, nhìn sang người nào đó đang bị mình đóng thành khối băng thì cảm thấy vẫn chưa hết giận, do đó anh giơ chân đá khối băng Vũ Quân về phía chân trời.
"Anh!" Nhất Diệp thấy Cửu Liên chân quân ra tay tàn nhẫn thì lập tức có chút bất mãn nhìn về phía anh trai mình.
"Sao, đau lòng hả?" Cửu Liên nhìn sang.
Nhất Diệp bĩu môi, mặt đầy lên án.
"Cùng anh đi vào" Cửu Liên thu kiếm vào vỏ, quay người đi về phía động phủ.
Nhất Diệp do dự nhìn thoáng qua phương hướng chồng mình bị đá đi, Cửu Liên chân quân nhìn thấy thì nhíu mày lạnh lùng nói, "Chưa chết được".
"Em... em..." Nhất Diệp còn chưa nói xong đã bị Cửu Liên không kiên nhẫn xách vào động phủ.
Tại một ngọn núi khác, một tảng băng hình người rơi xuống đất rồi vỡ tan, Vũ Quân cười khổ đạp tảng băng đi ra. Từ nhát kiếm đầu tiên của Cửu Liên chân quân thì Vũ Quân đã biết Cửu Liên thật sự tức giận. Nhưng mà trận đánh này Vũ Quân tâm phục khẩu phục, không hề oán hận lấy nửa câu. Từ lần đầu tiên để mất Nhất Diệp thì Vũ Quân đã hận không có người nào tới đánh anh một trận, bây giờ cũng coi như là cầu được ước thấy.
Vũ Quân miễn cưỡng sửa sang dáng vẻ của mình một chút rồi đi vào động phủ của Cửu Liên.
"Chồng ơi" Nhất Diệp vẫn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm cửa vào, đến khi nhìn thấy Vũ Quân thì lập tức chạy tới quan tâm hỏi, "Có bị thương chỗ nào không?"
"Không sao" Vũ Quân nắm lấy tay Nhất Diệp, "Anh ấy vẫn chưa dùng toàn lực".
Cửu Liên thấy dáng vẻ mùi mẫn của hai người thì lập tức giận sôi máu, đặt chén trà trong tay thật mạnh xuống bàn.
Một tiếng cạch vang lên, kéo sự chú ý của hai người về, Vũ Quân buông Nhất Diệp ra rồi lại lần nữa nhìn về Cửu Liên, cúi người hành lễ, "Anh".
"Ta hỏi cậu, người mở khe nứt không gian tới bắt Bảo Bảo và Nhất Diệp có quan hệ gì với cậu?" Cửu Liên hỏi thẳng.
Bảo Bảo, trong đầu Vũ Quân lại lần nữa xẹt qua hình ảnh người đàn ông áo đen ôm đứa trẻ trong ngực, anh nhìn về phía Nhất Diệp, giọng nói có chút run rẩy hỏi, "Đứa trẻ kia.... là...."
"Sau khi anh phi thăng em mới phát hiện mình mang thai" Nhất Diệp nói, "Bảo Bảo vẫn luôn rất ngoan, vì không muốn làm khổ em nên mới luôn ngủ say trong cơ thể em cho đến khi em đủ tu vi để nuôi dưỡng con".
"Anh..." Vũ Quân nghĩ tới khoảng thời gian mình điên cuồng xói mòn linh lực kia, nên cũng không khó đoán Bảo Bảo xuất hiện vào lúc nào, anh vừa kinh hỉ vừa áy náy nói, "Tại sao mỗi khi em cần anh thì anh lại luôn không ở bên cạnh em".
"Không sao, không phải em vẫn rất tốt sao" Nhất Diệp thấy Vũ Quân áy náy thì lập tức an ủi.
Cửu Liên bị bọn họ mùi mẫn làm cho không chịu nổi, Vũ Quân cuối cùng cũng nhớ tới con trai mình, "Bảo Bảo bị Lôi Viêm Thần Điểu mang đi sao?"
Vũ Quân nhớ rõ, người đàn ông áo đen kia cuối cùng hoá ra nguyên hình Lôi Viêm Thần Điểu.
"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu nói, "Ông ấy tên là Diêm Thần, cũng là trưởng lão của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc, lần trước đã cùng anh rơi xuống tiểu thế giới".
"Diêm Thần?" Vũ Quân nhớ rõ cái tên này, lúc đó mới từ hạ giới phi thăng lên, Vũ Quân muốn để Diêm Thần sớm thức tỉnh nên đã lấy trứng Diêm Thần trong túi càn khôn ra ngoài. Sau đó anh cảm nhận được linh lực của mình bắt đẩu rung chuyển không ổn thì đã tìm một sơn động hẻo lánh, vốn định bế quan một thời gian, ai ngờ yêu lực tăng trưởng quá mạnh, phá vỡ phong ấn thứ hai làm ông nội ở Tê Ngộ Đảo xa xôi phát hiện ra sự tồn tại của anh. Ông nội trực tiếp xé rách không gian mang anh về Tê Ngộ Đảo, còn Diêm Thần ngủ say trong trứng cứ thế bị đánh rơi trong sơn động.
Lúc đó Vũ Quân còn lo lắng một thời gian, nhưng xem ra Diêm Thần vẫn thuận lợi thức tỉnh.
"Nếu là ông ấy thì Bảo Bảo sẽ không gặp nguy hiểm" Vũ Quân nói.
"Nhưng Bảo Bảo bị mang đi rồi" Nếu không phải vì tình huống lúc đó thật sự nguy hiểm thì Nhất Diệp làm sao có thể để Diêm Thần mang Bảo Bảo đi được.
"Không sao, anh biết tộc địa của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc ở đâu" Vũ Quân dịu dàng trấn an, "Chúng ta đi đón con về".
"Đón về được thì cậu bảo vệ được sao?" Cửu Liên bỗng nhiên lên tiếng hỏi. "Người ở phía sau khe nứt không gian rốt cuộc là ai? Tại sao đầu tiên là muốn bắt Nhất Diệp, rồi sau đó lại bắt đầu chuyển hướng về Bảo Bảo".
Vũ Quân im lặng một lát, đến khi Nhất Diệp và Cửu Liên nhìn chằm chằm được một lát rồi mới lên tiếng, "Ông ấy là ông nội của em"
"Ông nội?" Nhất Diệp có chút giật mình, mở to mắt nhìn Vũ Quân.
Cửu Liên lại nghĩ tương đối nhiều, nhíu mày liên tục rồi hỏi, "Nếu ông ấy là ông nội của cậu thì tại sao lại phải dùng phương pháp này mang Nhất Diệp và Bảo Bảo đi?"
"Ban đầu ông ấy chỉ muốn mang Nhất Diệp đi, sau đó dùng Nhất Diệp ép em trở về" Vũ Quân suy đoán, "Sau đó lại phát hiện sự tồn tại của Bảo Bảo nên lại đổi ý".
"Ép anh trở về?" Nhất Diệp nắm được từ quan trọng, "Tại sao lại phải ép anh trở về?"
Vũ Quân không muốn cho Nhất Diệp biết ông nội anh đã từng phái người tới ám sát Nhất Diệp, anh chỉ nhìn về phía Cửu Liên hỏi, "Anh, anh đã từng nghe nói về Tê Ngộ Đảo chưa?"
Đôi mắt Cửu Liên loé lên tia sáng, anh nhớ mang máng lúc chiến đấu vừa rồi, hình như Diêm Thần có gọi người kia là đảo chủ.
"Ông nội em là đảo chủ Tê Ngộ Đảo, Vũ Không Minh" Vũ Quân nói.
Nhất Diệp thấy anh trai sau khi nghe chồng cô nói xong thì thay đổi sắc mặt nên cũng khó hiểu hỏi, "Tê Ngộ đảo là chỗ nào?"
Vũ Quân từ từ giải thích, "Phù Sinh Giới được tạo thành từ 4 mảnh đại lục, ngoài 4 đại lục này còn có 2 nơi đặc biệt tồn tại đó là Tê Ngộ Đảo trôi nổi trên biển, và thánh địa của yêu tộc Phong Sào.
"Tê Ngộ Đảo và Phong Sào vẫn luôn là hai nơi truyền thuyết của Phù Sinh Giới. Phong Sào là thánh địa của yêu tộc, tộc địa của Lôi Viêm Thần Điểu cũng ở Phong Sào. Mọi người tuy chưa từng đi tới Phong Sào, cũng không biết Phong Sào ở đâu nhưng yêu tộc ở 4 mảnh đại lục vẫn thường xuyên lui tới nên cũng không ai nghi ngờ về sự tồn tại của Phong Sào".
"Còn sự tồn tại của Tê Ngộ Đảo vẫn là một sự mơ hồ, rất nhiều người từng nghe nói qua, nhưng đa số mọi người đều nghi ngờ sự tồn tại của nó.
"Tại sao?" Nhất Diệp hỏi.
"Bởi vì chỉ có tu sĩ sắp phi thăng chân tiên mới có thể cảm nhận được Tê Ngộ Đảo, mà chỉ có tu sĩ đi ra từ Tê Ngộ Đảo mới có thể thuận lợi phi thăng" Cửu Liên giải thích, "Nhưng mỗi tu sĩ từ Tê Ngộ Đảo đi ra đều không hề tiết lộ một chút gì về chuyện ở Tê Ngộ Đảo. Dần dần, mọi người bắt đầu nghi ngờ về sự tồn tại của Tê Ngộ Đảo, họ cảm thấy nơi đó chỉ là một ảo cảnh để rèn luyện mà thôi".
"Nói như vậy... ông nội anh là đảo chủ của Tê Ngộ Đảo, mẹ anh là công chúa của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc sao?" Nhất Diệp kinh ngạc nói, "Hai nơi thần bí nhất Phù Sinh Giới đều có quan hệ với anh sao".
"...." Vũ Quân cười gật đầu.
"Chuyện này thì liên quan gì đến Nhất Diệp và Bảo Bảo?" Cửu Liên hỏi lại lần nữa.
"Ông nội ở đỉnh Đại Thừa hậu kỳ đã một vạn năm, sắp phi thăng rồi" Vũ Quân trả lời, "Mà cha em, bây giờ không biết tung tích ở đâu, Tê Ngộ Đảo cần có người tới làm đảo chủ mới".
"Cậu không muốn làm đảo chủ?" Cửu Liên hỏi.
"Em không có tư cách làm đảo chủ" Vũ Quân lắc đầu nói, "Đảo chủ của Tê Ngộ Đảo cần phải có sức mạnh không gian tinh thuần, em là hỗn hợp dòng máu yêu và người, sức mạnh không gian không đủ tinh khiết".
"Em vẫn chưa hiểu" Nhất Diệp buồn rầu nói, "Nếu anh không thể làm đảo chủ thì ông nội anh muốn bắt em và Bảo Bảo để ép anh về làm gì?"
Vũ Quân hơi sửng sốt, có chút không nói nên lời.
"Sức mạnh không gian của Vũ Thiên Huyền không đủ tinh khiết, nhưng trên người cậu ta có sức mạnh truyền thừa của dòng họ Vũ, cậu ta không tinh khiết nhưng có thể đời sau của cậu ta sẽ có" Cửu Liên liên kết mọi chuyện rồi đưa ra đáp án hợp lý nhất.
"Cho nên ông ấy mới muốn mang Bảo Bảo đi?" Nhất Diệp tự cho là mình đoán được chân tướng.
"Bảo Bảo chắc chỉ là sự phát hiện ngoài ý muốn" Cửu Liên lạnh lùng nhìn về phía Vũ Thiên Huyền, "Theo ta được biết, dòng máu càng mạnh thì yêu cầu với nửa kia càng cao. Ông nội cậu chắc là không hài lòng với dòng máu bình thường của em gái tôi đúng không".
Nhất Diệp sửng sốt, không thể tin nổi nhìn về phía Vũ Quân, hoảng sợ nói, "Ông nội anh muốn chúng ta ly hôn sao???"
"Ngu xuẩn!" Cửu Liên không thể nhịn được nữa mắng, "Bọn em kết hôn bằng khế ước linh hồn, mạnh mẽ giải trừ khế ước sẽ làm tổn thương thần thức lẫn nhau. Vũ Không Minh muốn..."
"Muốn anh nạp thiếp sao??" Nhất Diệp hoá hoảng sợ thành phẫn nộ, nắm lấy tay Vũ Quân lớn tiếng ra lệnh, "Em không cho".
Vũ Quân cười cong cong khoé miệng, nắm lấy tay Nhất Diệp nhẹ nhàng xoa, gật đầu đồng ý, "Anh nghe em"
"Ngốc muốn chết" Cửu Liên chân quân thật sự không nhìn ra, không biết lúc mẹ anh mang thai Nhất Diệp có chịu tổn thương nào không mà lại sinh ra một đứa con có trí thông minh khuyết tật như vậy chứ.
Cửu Liên từ bỏ chữa trị với em gái nhà mình, anh nhìn về mầm mống tai hoạ Vũ Thiên Huyền chất vấn, "Vậy sau này cậu định làm thế nào? Mang Nhất Diệp và Bảo Bảo trốn đi rồi chờ ông nội cậu phi thăng sao?"
Vũ Quân lắc đầu nói, "Tê Ngộ Đảo không thể không có đảo chủ, nếu không thì Phù Sinh Giới sẽ gặp nguy hiểm".
Cửu Liên nghe Vũ Quân nói Phù Sinh Giới sẽ gặp nguy hiểm thì càng nhíu mày. Chỉ có tu sĩ sắp phi thăng mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tê Ngộ Đảo, chắc chắn bản thân hòn đảo đó cũng có ý nghĩa quan trọng. Cho nên khi Vũ Thiên Huyền nói Tê Ngộ Đảo liên quan đến an nguy của Phù Sinh Giới thì Cửu Liên vô cùng tin tưởng.
"Đó cũng là vấn đề bế tắc?" Trong nháy mắt vừa rồi Cửu Liên thậm chí còn có suy nghĩ, nếu Vũ Thiên Huyền sinh ra một đứa con có sức mạnh không gian tinh khiết với người khác thì mới có thể bảo vệ được Phù Sinh Giới thì Cửu Liên cũng không có lập trường đi ngăn cản Vũ Thiên Huyền.
"Không phải" Vũ Quân nói, "Chỉ cần tìm được cha em, là có thể mở được nút thắt này".
Vũ Quân có dòng máu hỗn hợp yêu và người, Bảo Bảo cũng vậy nhưng cha anh thì không phải.
"Vậy cậu định làm thế nào?" Cửu Liên hỏi.
"Em định dẫn Nhất Diệp đi Phong Sào trước, rồi sau đó sẽ đi tìm cha em" Vũ Quân nói.
Cửu Liên nhìn thẳng về phía Vũ Thiên Huyền hỏi, "Cậu có thể bảo vệ tốt cho bọn họ không?"
Thời điểm Cửu Liên hỏi những câu này thì trong lòng anh tràn ngập bất đắc dĩ và tức giận, bất đắc dĩ vì mình nhỏ yếu, tức giận vì mình vô dụng. Không thể không đem người mình quan tâm giao cho người khác bảo vệ.
Anh đã từng thề, sau này mình phải mạnh lên, mạnh đến mức có thể làm cho những người mình để ý không chịu một chút tổn thương nào, giống như khi ở tiểu thế giới, Nhất Diệp chỉ cần nói tên anh ra thì liền có thể đi ngang.
"Thiên Đạo luân hồi, vạn vật không thương!"
Vũ Quân đã từng hứa hẹn một lần với kỳ hạn 20 năm, còn bây giờ là không kỳ hạn.
"Được, ta lại tin cậu thêm một lần" Rốt cuộc cũng là cậu ta mang Nhất Diệp quay về trước mặt anh một lần nữa.