Sau khi xuyên linh chuỷ đâm qua kết giới thì Nhất Diệp lập tức cắn răng túm lấy Bạch Vũ không thể nhúc nhích, phát động hành phù biến mất tại chỗ. Ngay từ lúc đầu Nhất Diệp đã tính đến chuyện dùng hành phù chạy trốn nhưng khoảng cách bay đi của hành phù không lớn, dễ dàng bị người khác đuổi theo, Nhất Diệp sợ làm vậy sẽ rút dây động dừng nên đang băn khoăn suy nghĩ.
Hồng Lân nhìn hai người bỗng nhiên biến mất trước mắt mình thì cong khoé miệng cười nói, "Trên người đạo tu kia có không ít pháp bảo nha"
"Chắc là đệ tử của môn phái lớn" Người đàn ông trung niên nói.
"Quan tâm cô ta là đệ tử môn phái nào làm gì, hôm nay cô ta đừng hòng chạy thoát" Hồng Lân hoá thành một làn sương đỏ đuổi theo.
Người đàn ông trung niên cũng đuổi theo.
Một lá hành phù có thể chạy được trăm dặm nhưng Nhất Diệp mới ra khỏi hang động đã gặp phải kết giới vô hình bên ngoài ngăn lại.
Trong lòng Nhất Diệp cảm thấy không xong, lập tức ôm Bạch Vũ trốn sau tảng đá lớn, dùng pháp bảo ẩn giấu sự tồn tại của mình thêm lần nữa, rồi xoay người làm một động tác im lặng với Bạch Vũ.
Lần này Bạch Vũ đã ngoan ngoan, ngậm chặt miệng không nói tiếng nào.
Ngay khi hai người vừa tàng hình thì Hồng Lân và người đàn ông đuổi tới. Người đàn ông nhìn thoáng qua bốn phía, không cảm nhận được sự tồn tại nào thì nhíu mày, "Chạy nhanh như vậy sao?"
"Kết giới vẫn còn đây, bọn nó không chạy được đâu" Hồng Lân nhìn kết giới vẫn còn nguyên vẹn nói, "Trên người đạo tu kia có pháp bảo tàng hình, trước đó cô ta cũng đi theo muội mà muội không phát hiện ra"
Người đàn ông trung niên hiểu được ý tứ của Hồng Lân, chỉ cần vẫn ở trong kết giới thì không có vấn đề gì lớn. Người đàn ông trung niên lại triệu hồi hắc viêm, hắc viêm vừa xuất hiện trên bàn tay người đàn ông thì lập tức xao động kêu to.
"Đi thôi..." Người đàn ông ném hắc viêm ra ngoài, ngọn lửa màu đen dừng lại trên không trung một chút rồi nhanh chóng bay về phía tảng đá Nhất Diệp đang trốn.
"Ở đó" Hồng Lân dùng một chưởng đập nát tảng đá to nơi Nhất Diệp đang lẩn trốn.
Nhất Diệp lại mang Bạch Vũ vội vàng lùi về sau, thân ảnh cũng lộ ra ngoài.
Hồng Lân thấy hai người lộ hình thì chém một nhát kiếm tới.
"Nhất Diệp" Bạch Vũ không chút nghĩ ngợi nhảy tới chắn trước người Nhất Diệp, một tiếng động lớn vang lên rồi toàn bộ thân hình Bạch Vũ bị sức mạnh này đẩy đi, đập vào vách đá.
"Bạch Vũ" Nhất Diệp la lớn.
"Em không sao" Bị kẹt trên vách đá không xuống được, Bạch Vũ chỉ có thể gian nan lên tiếng trấn an.
"Một kích toàn lực của tao mà cũng không thể đánh được mày, làm tao ngày càng có hứng thú với bản thể của mày nha" Âm thanh của Hồng Lân không che giấu được sự hưng phấn.
"Huynh cũng rất hứng thu với nữ tu này" Người đàn ông trung niên lộ ra ánh mắt tham lam, "Lần đầu tiên huynh thấy hắc viêm nóng nảy muốn có được thứ gì đến thế".
Người đàn ông trung niên đi vài bước về phía Nhất Diệp, "Thân thể của mày là dùng Thánh Anh Quả mọc thành đúng không?"
Sắc mặt Nhất Diệp tái nhợt, không tự giác lui về sau một bước, trong lòng tính toán thời gian xem còn bao lâu nữa Tiểu đằng yêu mới có thể chạy tới.
"Chẳng lẽ là Thánh Anh Quả thật?" Người đàn ông thấy sắc mặt của Nhất Diệp thì càng khẳng định suy đoán của chính mình.
Lúc này Hồng Lân đã chạy tới vách núi xách Bạch Vũ xuống, quay đầu nhìn thấy sư huynh nhà mình còn chưa khống chế nữ tu Kim Đan kỳ kia thì thúc giục, "Sư huynh, huynh còn chờ gì nữa vậy?"
"Hắc viêm của huynh đã có linh trí, chỉ cần có một Thánh Anh Quả trong truyền thuyết là có thể biến thành người" Sắc mặt người đàn ông dữ tợn lên, "Để ta xem rốt cuộc thân thể cô có phải là Thánh Anh Quả sinh ra không".
Người đàn ông trung niên vừa nói xong thì lấy trong người ra một cái pháp bảo, cái pháp bảo đó Nhất Diệp đã từng nhìn thấy, là cái chén màu đen lúc trước hai ma tu cấp thấp dùng để thử máu. Nhất Diệp cảm thấy trong chén kia toả ra một luồng khí đen, khi luồng khi đen kia vừa chạm tới người cô thì giữa trán Nhất Diệp bỗng loé lên một tia sáng đỏ rực...
___
Mà lúc này Tiểu đằng yêu mới bay được hai phần ba đoạn đường, còn phải mất một lúc nữa mới tới nơi.
Tại trường học tư thục Phàn Thành, Vũ Quân đang dạy bọn trẻ đọc Tam Tự Kinh.
"Thầy ơi, em sẽ đọc đoạn Tam Tự Kinh thứ nhất" Một học sinh tiểu học xung phong đọc bài.
"Được, vậy em đọc đi, thầy nghe đây" Vũ Quân mỉm cười cổ vũ nói.
Các bạn học nhỏ vô cùng yêu thích thầy giáo xinh đẹp lại còn hiền này của chúng, vừa nghe thầy nói thì vui vẻ đứng lên rung đùi ngâm nha, "Nhân chi sơ, tính bản thiện....Ơ thầy đâu rồi?"
Hai mươi mấy bạn học nhỏ đều mở to hai mắt, thầy giáo mới vừa đứng đó mà. Rõ ràng là thầy giáo đứng ở đó, sao bỗng nhiên đi đâu mất tiêu không thấy nữa?
Ánh sáng đỏ loé lên, thân ảnh áo trắng của Vũ Quân bỗng xuất hiện trước người Nhất Diệp, chỉ thấy tay trái anh còn cầm sách, tay phải đã vung lên đánh vào pháp khí màu đen kia, làm nó chia năm xẻ bảy.
"Ma tu?" Ánh mắt Vũ Quân lập tức trầm xuống, anh nhìn thấy khí đen không ngừng tràn ra từ thần thức của người đàn ông trung niên thì không do dự giơ tay đánh một chưởng vào người ma tu.
"Phụt!" Ma tu không phản ứng kịp bị một chưởng của Vũ Quân đánh đứt kinh mạch, "Hoá.... Hoá Thần...."
Người đàn ông trung niên chết rồi nhưng hai mắt vẫn mở to kinh ngạc, phảng phất như không rõ, tại sao mình không tiến vào phạm vi Phàn Thành, không động vào kết giới bảo vệ Phàn Thành mà lại gặp phải sát thần chứ.
"Tiền bối?" Hồng Lân thấy Vũ Quân đánh chết sư huynh mình trong một chưởng thì lập tức chuyển hướng xin tha, "Tiền bối, tôi chưa bao giờ vào Phàn Thành".
"Vũ Quân, Vũ Quân, mau giải trừ phong ấn cho em" Bạch Vũ bị Hồng Lân xách trong tay thấy Vũ Quân tới thì tung tăng nhảy nhót gào to lên.
Vũ Quân nhìn lướt qua Bạch Vũ mặt đầy nghẹn khuất, giơ tay giải trừ phong ấn cho Bạch Vũ.
Phong ấn bị giải trừ, Bạch Vũ cảm nhận được linh lực xao động quanh thân, lập tức biến thành nguyên hình, cái đuôi quét về phía Hồng Lân đang định chạy trốn.
Hồng lân thấy Vũ Quân giải trừ phong ấn cho Bạch Vũ thì quay người về hướng khác, hiển nhiên biết anh không định tự mình ra tay đánh cô ta, vì vậy biến ra pháp khí, dùng toàn bộ sức lực chạy ra ngoài.
"Xấu gái kia, ta phải nuốt cô" Bạch Vũ bị nữ ma tu kia hành không ít, giờ nhìn thấy cô ta chạy trốn thì điên cuồng đuổi theo.
"Ch...Chồng ơi" Nhất Diệp chậm rãi nhìn Vũ Quân đang đi về phía mình, không hiểu sao cô có chút chột dạ.
Vũ Quân đi đến trước người Nhất Diệp, nhìn người vợ đang rũ mi chột dạ thì vươn tay sờ sờ đầu vợ nhẹ nhàng hỏi, "Vợ không bị thương chứ"
"Không" Nhất Diệp lắc đầu như trống bỏi.
"Vậy thôi tốt rồi" Vũ Quân nhoẻn miệng cười, ánh mắt càng dịu dàng hơn, "Gặp nguy hiểm thì phải nói cho anh".
"Thật.... thật xin lỗi" Rõ ràng Vũ Quân không trách cứ gì nhưng Nhất Diệp lại cứ muốn xin lỗi.
"Có phải vợ chưa hình thành được thói quen đó không?" Vũ Quân hỏi.
Nhất Diệp khó hiểu ngẩng đầu.
"Anh đã đồng ý với Cửu Liên chân quân là sẽ bảo vệ vợ, cho nên sau này nếu gặp phải nguy hiểm phải tìm anh đầu tiên" Vũ Quân cho rằng vì anh trai Nhất Diệp đột ngột phi thăng nên cô còn chưa hình thành thói quen dựa vào một người khác.
"Em biết rồi" Nhất Diệp mất mát cúi đầu, trong lòng nghĩ, nếu cô chỉ coi anh như một người được anh trai cô nhờ cậy bảo vệ cô thì cô cũng không nề hà đến thế, nhưng mà hiển nhiên anh lại chỉ xem cô như một thứ được người ta giao phó cho.
Nhất Diệp rất thích Vũ Quân, lúc ban đầu chỉ đơn thuần là bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng sau thời gian ở chung thì sự dịu dàng và bao dung của Vũ Quân là cô càng ngày càng thích anh hơn. Mà càng thích thì Nhất Diệp lại càng không muốn 20 năm sau ấn tượng về cô trong lòng anh chỉ là vô cùng phiền phức và một lời hứa sẽ bảo vệ cô.
Chỉ cần một chút khả năng thì Nhất Diệp cũng hy vọng sau này Vũ Quân sẽ nhớ kỹ Hoa Nhất Diệp là người vợ mà anh từng yêu, không phải là người em gái mà Cửu Liên chân quân giao phó cho anh bảo vệ.
"Không có thói quen cũng không sao" Vũ Quân nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Nhất Diệp thì trấn an, "Chỉ cần vợ gặp phải nguy hiểm thì anh sẽ lập tức xuất hiện"
"Giống như hôm nay vậy sao?"
"Đúng, giống như hôm nay vậy" Vũ Quân hứa hẹn.
Chỉ cần em gặp phải nguy hiểm thì anh sẽ xuất hiện sao? Ngoại trừ việc thích cô thì hình như Vũ Quân đã làm hết những việc một người chồng phải làm.
"Diệp Tử" Tiểu đằng yêu chậm rãi tới muộn hoá thành một tia sáng màu xanh dừng trên vai Nhất Diệp, "Hả, Vũ Quân cũng ở đây à?"
"Ừm" Vũ Quân nhẹ nhàng gật đầu.
"Bạch Vũ đâu rồi?" Tiểu đằng yêu phát hiện Vũ Quân đã tới trước thì biết nguy hiểm đã được anh giải trừ nên cũng không vội vàng nữa, nhưng trái nhìn phải một lúc không thấy Bạch Vũ đâu thì mới lên tiếng hỏi.
"Đuổi một con ma tu chạy trốn rồi" Nhất Diệp nói.
"Vậy em đi giúp cậu ấy" Tiểu đằng yêu nói xong thì hoá thành tia sáng bay về phía chân trời.
Bạch Vũ là đại yêu thú trong yêu tộc, tu vi mạnh mẽ đến mức có thể đánh chết tu sĩ có tu vi cao hơn mình một cấp, mà lúc này cậu đang vô cùng tức giận, đuổi theo Hồng Lân mãi không buông, dùng bản thể bay trên trời đuổi tới, cái đuôi không ngừng quét trên mặt đất.
Tu vi của Hồng Lân miễn cưỡng cân bằng với Bạch Vũ, nhưng pháp khí của cô ta căn bản không thể gây ra thương tổn cho Bạch Vũ nên chạy thì chạy được còn đánh thì không đánh được, sắc mặt cô ta trắng bệch chạy điên cuồng.
"Ta nói rồi, ta muốn một ngụm nuốt chết cô" Bạch Vũ lại quét đuôi tới, gân cốt Hồng Lân đứt ra từng khúc, nằm trên mặt đất thở thoi thóp không thể động đậy.
Mắt thấy Hoàng Vũ Xà to lớn chuẩn bị nuốt mình thì Hồng Lân cắn răn phá vỡ Tử Phủ, bỏ thân thể lại dùng Nguyên Anh* bỏ chạy.
*Tu sĩ tu đến Nguyên Anh Kỳ thì có thể tách Nguyên Anh ra khỏi cơ thể, nếu thân xác ngủm thì có thể tách Nguyên Anh ra chạy, chui vào xác mới rồi tu luyện lại từ đầu.
"Phụt" Bạch Vũ thấy Nguyên Anh của Hồng Lân đã bay thật xa, không thể đuổi kịp thì phun thân thể trong miệng ra. Nghĩ tới vẫn chưa hết giận nên cậu dùng một luồng khí lạnh đông cứng thân thể Hồng Lân thành khối băng, sau đó dùng cái đuôi đập vỡ thành mảnh vụn, "Khó ăn muốn chết".
Bên trong động phủ của ma tu, Vũ Quân và Nhất Diệp dọn sạch đám ma tu còn lại, sau đó hai người đi tới căn phòng giam giữ bọn trẻ.
"Ban đầu em cho rằng chỉ là đám buôn người bình thường nên không dẫn Tiểu đằng yêu theo, không ngờ bọn buôn người lại giao dịch với ma tu" Nhất Diệp nói, "Phàn Thành không phải có Bạch Hổ bảo vệ sao? Sao lại có ma tu"
"Đây đã ra khỏi địa giới của Phàn Thành" Vũ Quân suy đoán, "Bạch Hổ tuy rằng bảo vệ Phàn Thành nhưng ngài ấy không nhúng tay vào chuyện của người phàm".
"Cho nên ma tu mới cho bọn buôn người vào thành bắt trẻ em?" Nhất Diệp nghi hoặc, "Nhưng đại lục lớn như vậy, sao Bạch Hổ lại nhất định phải bảo vệ Phàn Thành?"
"Chắc là có liên quan đến lý do Bạch Hổ nhận trách nhiệm bảo vệ" Vũ Quân cười nhạt.
"Đúng rồi" Nhất Diệp bỗng nhiên nhớ tới, "Trước khi tới hang động này, ở chỗ trước đó em thấy bọn ma tu dùng một thứ pháp khí thử máu của mấy đứa trẻ, có giọt máu rớt xuống sẽ phát ra ánh vàng kèm theo một loại sức mạnh vô cùng kỳ lạ. Em nghe 2 ma tu kia gọi nó là thần thú tinh huyết".
Vũ Quân nghe xong thì suy tư nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ đang hôn mê. Có thể làm cho bọn ma tu không sợ chết động đến thứ Bạch Hổ muốn bảo vệ thì tất nhiên không phải thứ bình thường. Mà nếu không phải thứ bình thường thì sao lại tồn tại trong cơ thể người phàm?