Khi Vũ Quân tìm đến phòng thì Nhất Diệp đang ngồi bên cửa sổ ngắm hoa, ngoài cửa sổ hoa nghênh xuân nở rất đẹp, những đoá hoa vàng nhạt nhẹ nhàng chui vào cửa sổ, ánh mắt Nhất Diệp vô cùng dịu dàng nhìn những đoá hoa đang vui vẻ.
Nhất Diệp vươn ngón tay trắng nõn chọc chọc cánh hoa nghênh xuân, hoa nghênh xuân hơi lắc lư một chút, không biết là do gió động hay là vì nó thích Nhất Diệp chạm vào.
"Thật ngoan" Nhất Diệp cười nói.
Lúc Vũ Quân đi đến phía sau Nhất Diệp, nhìn vào cây hoa nghênh xuân ngoài cửa thì phát hiện nó là một cây hoa nghênh xuân đã mở linh trí.
Hoa nghênh xuân thấy Vũ Quân tới thì bị doạ run người, thu hồi nhánh hoa vừa tiến vào phòng.
"A..." Nhất Diệp cảm nhận được sự sợ hãi của hoa nghênh xuân, kinh ngạc quay người thì phát hiện Vũ Quân không biết đã đi vào phòng từ lúc nào, cô vui sướng gọi, "Chồng".
"Cây hoa nghênh xuân này rất thích em" Vũ Quân hơi mỉm cười.
"Chắc là vì linh căn của em là hệ mộc, trời sinh thân thiết với thực vật" Nhất Diệp cười nói, "Trước kia Tiểu đằng yêu cũng nói ở bên cạnh em cảm giác rất thoải mái".
"Bây giờ nó cũng thích đi theo em" Vũ Quân nói.
"Nhưng bây giờ em chỉ cảm nhận được tâm trạng của thực vật đã mở linh trí thôi, thực vật bình thường thì không cảm nhận được" Nhất Diệp có chút tiếc nuối, "Trước kia linh lực của vợ có thể cảm nhận được tâm trạng của bọn chúng hả?" Vũ Quân kinh ngạc.
"Có thể, tuy rằng em không hiểu bọn chúng nói gì nhưng em có thể biết bọn chúng vô cùng thích em. Trước kia khi em không vui thì thích chạy sâu vào trong núi, sau đó em sẽ cảm nhận được rất nhiều sự yêu thích vây quanh, lúc đó tâm trạng em sẽ tốt lên" Nhớ tới cảm giác lúc đó vẻ mặt Nhất Diệp lại hiện lên vẻ hạnh phúc.
"Vợ thật lợi hại" Vũ Quân khen từ tận đáy lòng.
"Hì hì....nghênh xuân, nghênh xuân, lại đây nào" Nhất Diệp tiếp tục gọi cây hoa nghênh xuân đang có chút sợ hãi Vũ Quân, "Đừng lo lắng, anh ấy là chồng chị, sẽ không làm hại em".
Vũ Quân thấy cây hoa nghênh xuân lúc nãy còn sợ hãi run rẩy bây giờ lại như có chút do dự nhưng vẫn cẩn thận vươn một nhánh cây về phía Nhất Diệp, xem ra là thật sự tin tưởng Nhất Diệp.
Ở chung với Nhất Diệp càng lâu thì Vũ Quân phát hiện càng nhiều điểm phi thường của Nhất Diệp. Lực tương tác với thực vật của vợ anh khác hẳn với những người khác, cô ấy còn có khả năng luyện thuốc cao siêu. Không khó tưởng tượng rằng trước kia nhất định vợ anh cũng giống anh trai cô ấy, là một nhân vật thiên tài hiếm gặp ở giới tu tiên, rốt cuộc là thứ gì đã huỷ hại cô ấy.
"Vợ..." Vũ Quân lên tiếng.
"Dạ???" Nhất Diệp mờ mịt quay đầu lại, thấy vẻ mặt đầy do dự của chồng mình thì hỏi, "Chồng ơi, sao thế?"
"Em..." Vũ Quân tuy rất muốn hỏi năm đó đã xảy ra chuyện gì, có phải giống như chuyện hôm nay người ta nói không, thân thể cô vẫn ở trong diêm ma bí cảnh hay đã ngoài ý muốn tiêu tán. Nhưng lời đến miệng rồi thì lại nghĩ đến sự xấu hổ và né tránh của Nhất Diệp nên anh chuyển sang câu khác, "Không có gì, Bạch Vũ nói cậu ấy sẽ về trễ một chút".
"Em biết cậu bé chắc chắn muốn ra ngoài chơi" Nhất Diệp nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, anh cảm thấy nếu em để Tiểu đằng yêu ở lại nhà Bạch Vũ thì thế nào? Hai người bọn họ có thể làm bạn với nhau".
"Em muốn để Tiểu đằng yêu ở lại chỗ Bạch Vũ?" Vũ Quân ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, thời gian còn lại của em không nhiều lắm, tuy rằng tu vi của Tiểu đằng yêu không thấp nhưng tính tình quá đơn thuần, em sợ Tiểu đằng yêu bị người ta lừa" Nhất Diệp nói, "Nhà Bạch Vũ là bí cảnh hẻo lánh, không có người qua lại, để 2 đứa ở chung với nhau trong đó tu luyện cũng được".
"Đó cũng là một phương pháp tốt, nếu sau này muốn ra ngoài rèn luyện thi hai người đồng hành cũng sẽ tốt hơn" Vũ Quân gật đầu nói.
"Vậy chờ khi tới nơi rồi em sẽ nói với Tiểu đằng yêu" Nhất Diệp nói.
"Sao lại phải chờ đến đó rồi mới nói?" Vũ Quân khó hiểu.
"Nếu bây giờ nói chắc chắn Tiểu đằng yêu sẽ đau lòng, nếu khóc thì phải làm sao. Anh đừng tưởng không hoá hình thì không sao, khi Tiểu đằng yêu khóc thì các nhánh cây, dây leo đều xoắn cả vào nhau đó" Nhất Diệp nghĩ đến hình ảnh đó thì nổi cả da gà, "Mấy ngàn sợi dây leo xoắn cả lại, nhìn rất khó chịu".
Vũ Quân thấy Nhất Diệp nói vui vẻ thì trong lòng lại có chút chua xót, vì anh biết đây là vợ mình đang sắp xếp hậu sự cho bản thân.
Nhất Diệp chìm trong hương thơm của hoa nghênh xuân ngủ rất say sưa ở Quý La Thành, lúc sắp rời đi thì cô lấy một lọ đại hoàn đan trong túi càn khôn đưa cho hoa nghênh xuân, "Đây là đại hoàn đan trước kia chị luyện được, có thể giúp em tăng tu vi ở Trúc Cơ kỳ, tặng cho em".
Hoa nghênh xuân lắc lắc sàn sạt tỏ ý từ chối.
"Nhiều hả? Không sao đâu, sau này chị cần thì có thể tự luyện. Chị luyện thuốc rất lợi hại, luyện đại hoàn đan rất dễ. Hơn nữa.... Sau này chắc là chị cũng không đùng được nên em cứ nhận đi" Nhất Diệp nói xong thì để đại hoàn đan lên cửa sổ.
Vũ Quân im lặng đứng bên cạnh, chỉ chốc lát sau một cành lá đã vươn tới cuốn bình sứ màu trắng đi.
"Chị đi đây, tạm biệt" Nhất Diệp phất phất tay với hoa nghênh xuân, đi đến bên cạnh Vũ Quân nói, "Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn sáng".
Vũ Quân hơi gật đầu, nắm chặt tay Nhất Diệp từ từ đi ra ngoài, hoa nghênh xuân bên cửa sổ còn đang vui sướng nở hoa khắp cây.
Mấy người ăn sáng xong rồi lại tiếp tục lên đường. Mọi người đi theo hướng Bạch Vũ chỉ tới một sơn động cách Quý La Thành mấy trăm dặm về phía tây. Trong sơn động ngoại trừ một ít cây cối và cỏ dại thì không hề có chút linh khí nào.
Nhất Diệp kỳ quái hỏi, "Em chắc chắn là cửa vào nhà em ở đây sao, linh khí ở đây loãng như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không giống nơi sẽ giấu bí cảnh".
"Đây chỉ là cửa vào đầu tiên" Bạch Vũ nói xong thì nhìn bốn phía rồi đi tới dòng suối nhỏ duy nhất bên cạnh sơn cốc.
"Đường vào ở đáy con suối sao?" Tiểu đằng yêu nhảy đến vai bạch Vũ tò mò hỏi.
"Ừm" Bạch Vũ vung tay lên, chậm rãi chặn dòng chảy giữa con suối, bên trong lộ ra một ít đá vụn, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt. Bạch Vũ tiện đà cắn ngón tay trắng nõn của mình, nhỏ ra một giọt máu.
Khi máu đỏ vừa chạm vào đống đá thì một luồng sức mạnh không gian bỗng nhiên xuất hiện, mọi người chưa kịp phản ứng gì đã bị lực hấp dẫn kéo vào một nơi tối sầm, sau khi đầu óc choáng váng xong thì họ liền phát hiện mình đã tới một nơi xa lạ, xung quanh tối đen không thấy gì.
Vũ Quân phát hiện thần thức của Nhất Diệp bị năng lượng không gian thay đổi làm cho bất ổn nên lập tức thả ra một tia chân nguyên bảo vệ thần thức đang choáng váng của Nhất Diệp.
"Cảm ơn chồng" Nhất Diệp tốt hơn một chút thì bắt đầu đánh giá xung quanh, "Đây là đâu vậy? Sao lại đen thui thế này?"
Vũ Quân xem xét xung quanh, bỗng nhiên tầm mắt nhìn về phía trước, giơ tay bắn ra một luồng sáng. Theo luồng sáng mà Vũ Quân bắn ra, một tia sáng hiện lên, rồi cái thứ hai, thứ ba đến khi cả không gian đều sáng ngời.
Sau khi có ánh sáng, Nhất Diệp đưa mắt đánh giá khắp nơi, cô chỉ cảm thấy nơi đây rất quen thuộc, khi tầm mắt đụng phải tế đàn cực lớn trước mặt thì sắc mặt Nhất Diệp còn trắng hơn lúc nguyên thần xao động vừa rồi, hai mắt tràn ngập sợ hãi, thân thể không chịu khống chế lui về sau một bước.
Tầm mắt Vũ Quân dừng ở trên tế đàn u ám cổ xưa kia, nhìn tế đàn hình tròn thật to, trên mặt còn có hoa văn kỳ lạ, bốn phía có đặt tám cột đá, trên cột đá có khắc những dòng chữ thần bí nào đó. Trên đỉnh cột đá là một ngọn lửa, lửa này là Vũ Quân mới dùng linh lực tạo ra.
"Đó là gì vậy" Tiểu đằng yêu nhịn không được hỏi Bạch Vũ.
"Tớ cũng không biết" Bạch Vũ cũng có vẻ mặt hoang mang.
"Đây không phải đường vào nhà cậu sao?"
"Lúc tớ đi ra không có thứ này ở đây mà" Bạch Vũ cũng đầy khó hiểu, "Tớ cũng không biết thứ này tại sao lại xuất hiện ở đây".
"Cậu nói là thứ này tự nhiên bỗng dưng xuất hiện? Chẳng lẽ đồ vật này đã có linh thức, tự mình chuyển động?" Tiểu đằng yêu đoán.
"Cái này chắc là một loại tế đàn" Vũ Quân bỗng lên tiếng nói, "Một loại tế đàn vô cùng cổ xưa".
"Tế đàn?" Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu lặp lại.
Vũ Quân gật đầu, anh có chút tò mò đi đến gần tế đàn, muốn nhìn rõ chữ khắc trên đó. Bạch Vũ cũng tò mò đi theo phía sau Vũ Quân, chỉ có Nhất Diệp với khuôn mặt trắng bệch đang nỗ lực kiềm chế sự sợ hãi, không cho mình mềm chân ngã xuống.
Vũ Quân đi đến cây cột đầu tiên, cẩn thận đọc chữ cái trên đó, sau đó lại nhíu mày đi xem cây cột thứ hai, theo thứ tự đi xem từng cây một.
Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu cũng tiến lại gần nhìn nhìn, nhưng chữ trên mặt kia giống như kiểu hoa văn cổ, thật sự không nhìn ra trên đó viết gì.
"Nhất Diệp..." Bạch Vũ quay đầu tìm Nhất Diệp, phát hiện Nhất Diệp vẫn còn đứng yên tại chỗ không đi tới thì thắc mắc, "Sao chị còn đứng bên đó? Lại đây đi".
"Chị... chị không đi đâu" Nhất Diệp miễn cưỡng nói.
"Chị lại đây đi, cái này rất kỳ lạ, trên này có chữ viết những mà em đọc không hiểu, chị xem thử có biết đọc không?" Bạch Vũ chỉ vào một cột đá nói.
"Chị... chị cũng không biết đọc" Nhất Diệp lắc đầu.
"A..." Tiểu đằng yêu vẫn nằm trên vai Bạch Vũ bỗng nhiên nhảy lên, từ cây cột đầu tiên nhảy tới bàn đá ở giữa sau đó nằm yên không nhúc nhích.
Bạch Vũ tò mò đi theo, thấy Tiểu đằng yêu đang cúi người thở hổn hển không biết đang tìm gì thì buồn cười hỏi, "Cậu tìm gì vậy?"
"Dưới này có đồ vật, tớ cảm thấy có mối liên hệ với tớ, nhưng lấy mãi không ra" Tiểu đằng yêu vừa dùng cành lá kiểm tra bên trong vừa trả lời.
"Cậu thu nhỏ cành lại một chút đi" Bạch Vũ nhắc nhở.
"Tớ chạm tới rồi nhưng không lấy ra được, giống như có thứ gì đó chặn lại" Tiểu đằng yêu ngẩng đầu nói.
"Cậu tránh ra đi" Bạch Vũ bảo tiểu đằng yêu tránh ra, cậu kiểm tra khe hở chỉ nhỏ khoảng chừng ngón tay kia rồi cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi của mình vào trong khe hở.
Không sai, chính là đầu lưỡi, lưỡi rắn.
Sau đó ánh sáng xanh loé lên, trong tay Bạch Vũ xuất hiện một chiếc lá cây màu xanh lục, Bạch Vũ kiểm tra một chút rồi nói, "Trên đây có hơi thở của cậu".
"Đây là lá cây của tớ" Tiểu đằng yêu cuối cùng cũng có thể xác nhận cảm giác thân thiết vừa rồi không sai, đây chính là lá cây của nó.
"Sao lá cây của cậu lại ở đây?" Bạch Vũ hỏi, "Cậu vừa mới ngã xuống đây sao?"
"Đây là lá cây trên bản thể của tớ, trên đó có linh lực của tớ, một chiếc lá tương đương với 100 năm tu vi, trừ khi tớ tự mình ngắt xuống thì không ai lấy được" Tiểu đằng yêu nói.
"Vậy sao nó lại ở chỗ này?" Bạch Vũ suy đoán, "Chẳng lẽ trước kia cậu đã tới đây?"
"Chưa từng" Tiểu đằng yêu lắc đầu nói.
Vũ Quân lúc này đã xem xong 8 cột đá ở tế đàn, đi tới nhìn thấy chiếc lá màu xanh trong tay Bạch Vũ thì hỏi, "Em có từng đưa lá cây cho người khác không?"
"Có!!!" Tiểu đằng yêu kích động nói, "Em đã từng đưa cho Diệp Tử một cái".
"Cậu đưa lá cây cho lá cây*???" Bạch Vũ mơ hồ hỏi.
*Diệp Tử là lá cây cũng là biệt danh Tiểu đằng yêu gọi Nhất Diệp, ở trên Tiểu đằng yêu nói Diệp Tử là ý chỉ Nhất Diệp nhưng Bạch Vũ hiểu nhầm.
"Không phải, là tớ đã đưa lá cây cho Nhất Diệp" Tiểu đằng yêu chỉ về Nhất Diệp bên ngoài tế đàn rồi nói.
"Nhất Diệp?" Bạch Vũ kinh ngạc hỏi, "Nhất Diệp, thì ra chị ấy đã từng tới đây".
Nhất Diệp nghe Bạch Vũ nói xong thì sắc mặt càng khó coi hơn.
Vũ Quân cũng nhận ra sự khác thường của Nhất Diệp, lông mày không tự chủ nhăn lại. Vừa rồi anh đã kiểm tra cái tế đàn kỳ quái này, đây là một cái tế đàn vô cùng cổ xưa, chữ khắc trên cột đá là loại kinh tự đã thất truyền, Vũ Quân đã đọc qua nhiều sách vở nhưng những chữ này anh chỉ miễn cưỡng nhận ra được một nửa.
Vũ Quân kết hợp một nửa số chữ đã hiểu được và trận pháp trên tế đàn thì mơ hồ đoán được tác dụng của tế đàn này. Đây không phải là tế đàn dùng để thờ thần linh mà dùng để hiến tế. Cái bàn đá trước mặt này chắc là dùng để tế phẩm (lễ vật).
Nếu chiếc là này là chiếc lá mà Tiểu đằng yêu đưa cho Nhất Diệp thì chắc chắn Nhất Diệp đã từng tới đây hoặc là đã từng nằm trên chiếc bàn đá này.
"Em nhớ rồi, lần đó Nhất Diệp muốn đến quang hoa bí cảnh tu luyện nên em đã tặng Nhất Diệp một chiếc lá để phòng thân" Tiểu đằng yêu chắc chắn nói, "Em cũng chỉ đưa lá cho người khác duy nhất một lần"
Tiểu đằng yêu nhìn chiếc là hoàn toàn không có tí linh lực nào nói, "Không có linh lực, tức là nó đã từng chịu sự công kích rồi".
Nhất Diệp thấy ba người sáu con mắt đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt trắng bệch, cô cười khổ, muốn đi đến đó nhưng cơ thể không có chút sức lực nào.
"Em bị sao vậy?" Vũ Quân đi tới bên cạnh Nhất Diệp, anh thấy sắc mặt Nhất Diệp tái nhợt, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, có chút đau lòng nói, "Được rồi, em không muốn nói thì không cần nói".
Nhất Diệp yếu ớt cười.
"Nhất Diệp, chị sao vậy? Không thoải mái sao?" Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu cùng nhau chạy về.
"Không sao, chỉ là hơi lạnh thôi" Nhất Diệp dựa vào trên người Vũ Quân, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Vũ Quân biết Nhất Diệp đang sợ hãi, anh ôm lấy Nhất Diệp rồi nói với Bạch Vũ, "Chúng ta rời khỏi đây trước đi".
"Vâng" Bạch Vũ ngẩn người, nghe lời chuẩn bị mở ra Truyền tống trận tiếp theo thì Nhất Diệp bỗng nhiên lên tiếng.
"Chờ một chút".
Ba người lại cùng nhìn về phía Nhất Diệp.
Nhất Diệp chỉ vào tế đàn hỏi Vũ Quân: "Chồng ơi, anh có cách phá huỷ cái tế đàn này không?"
Vũ Quân ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Nhất Diệp sẽ nói vậy, nhưng anh chỉ suy nghĩ một lát rồi nói, "Tế đàn này có liên kết với một trận pháp cực mạnh nào đó, anh chỉ sợ dùng linh lực phá huỷ nó thì sẽ khởi động trận pháp".
Nhất Diệp nghe nói là sẽ khởi động trận pháp thì thân thể bất giác run lên, nắm chặt lấy cánh tay Vũ Quân.
"Không... Không có biện pháp khác sao?" Nhất Diệp hỏi.
"Trừ khi anh biết nguyên lý truyền động của nó, tìm được vị trí mắt trận" Vũ Quân nói, "Trong tay anh có một viên Huyền Vũ Xác, có thể ngăn cản linh khí trời đất, nếu tìm thấy mắt trận thì anh có thể thử phong ấn mắt trận, như vậy thì chắc sẽ không khởi động trận pháp".
*Huyền Vũ Xác: vỏ của Huyền Vũ. Huyền Vũ là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con rắn quấn quanh con rùa, có màu đen. Sự kết hợp giữa rắn và rùa xuất hiện trên totem cổ đại từ xa xưa, tượng trưng cho sự trường tồn và sức mạnh.
"Em biết, em biết mắt trận ở đâu" Nhất Diệp chỉ vào bên phải tế đàn nói, "Ở chỗ đó".
Tuy rằng đã sớm đoán được là Nhất Diệp đã từng tới đây nhưng khi Nhất Diệp chỉ ra mắt trận thì Vũ Quân vẫn có chút kinh ngạc.
Dù cho Vũ Quân không tinh thông trận pháp nhưng từ những hoa văn phức tạp và hơi thở cổ xưa thì vẫn có chút không thoải mái với cái trận bàn này, dù cho mọi thứ đều nói lên sức mạnh của trận pháp liên kết với nó. Nhưng Vũ Quân càng để ý đến tác dụng của tế đàn hơn.
Đây là tiểu thế giới, sức mạnh của anh đã gần tiếp cận được thiên đạo, sức mạnh có thể làm anh kiêng dè ngoại trừ thủ giới sử Bạch Hổ cũng chỉ có tế đàn trước mặt.
Vũ Quân im lặng một lát rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nhất Diệp trấn an, "Anh dẫn em qua đó".
Nhất Diệp nhìn về phía tế đàn rồi lại nhìn về phía Vũ Quân, giống như muốn lấy dũng khí từ người Vũ Quân, cuối cùng cô cũng khó khăn gật đầu.
Vũ Quân gần như nửa ôm Nhất Diệp đi tới, biểu hiện kỳ quái của Nhất Diệp làm Bạch Vũ vô cùng lo lắng, cậu bực bội hỏi Tiểu đằng yêu, "Nhất Diệp sao vậy, sao chị ấy lại sợ hãi như thế?"
"Tớ không biết" Tiểu đằng yêu nhìn chiếc lá héo úa trong tay suy đoán, "Chắc là liên quan đến chuyện mất tích 700 năm trước của Nhất Diệp".
"Ý cậu là chuyện thân thể Nhất Diệp bị huỷ, nguyên thần suýt nữa thì bị gϊếŧ hả?" Bạch Vũ lắc lắc đầu phủ nhận, "Không phải chuyện của Nhất Diệp xảy ra ở Diêm ma bí cảnh sao?"
"Cho nên tớ mới nói tớ không biết" Tiểu đằng yêu cũng rất thắc mắc.
"Chúng ta cũng qua đó xem đi" Bạch Vũ đi theo phía sau lưng Vũ Quân.
Vũ Quân đỡ Nhất Diệp cẩn thận bước lên trên tế đàn, gần như lúc vừa mới chạm vào tế đàn màu trắng thì cơ thể Nhất Diệp không chịu khống chế, mạnh mẽ run rẩy.
"Đừng sợ" Vũ Quân trấn an vỗ vỗ bả vai Nhất Diệp.
"Vâng" Nhất Diệp hít sâu một hơi, trong lòng đang không ngừng tự mình ám chỉ, trận pháp không hoạt động, sẽ không có thiên lôi rồi mới cắn răng nhắm mắt dẫm lên.
Bước chân khó khăn đầu tiên đã vượt qua được nên những bước tiếp theo thuận lợi hơn rất nhiều, Nhất Diệp đi về phía bên phải tế đàn, nhìn vào hoa văn phức tạp trên trận bàn thì tìm được mắt trận, cô đi tới ngồi xổm xuống, chỉ vào một hình tròn không có chút nổi bật nào nói, "Đây là mắt trận".
"Cái này nhìn cũng không khác gì những chỗ khác mà" Bạch Vũ chỉ vào hàng trăm hình tròn lớn nhỏ khác nhau tương tự như vậy trên tế đàn.
"Chính là cái này" Nhất Diệp chắc chắn.
"Được" Vũ Quân không chút nghi ngờ nào, trực tiếp lấy một cục màu đen nho nhỏ trong túi Càn Khôn ra, thể tích cục kia chỉ khoảng bằng bàn tay. Vũ Quân bỏ viên Huyền Vũ Xác vào hình tròn mà Nhất Diệp đã chỉ, sau đó rót linh lực vào Huyền Vũ Xác. Dưới tác dụng của linh lực, Huyền Vũ Xác từ từ lớn lên, đến khi hoàn toàn bao phủ mắt trận rồi lại bay xuống từ trên cao, đâm sâu vào nền đất rồi biến mất không thấy đâu.
Nhất DIệp nhìn mắt trận không có chút biến hoá nào thì nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Quân.
"Đã phong ấn" Vũ Quân gật đầu nói.
"Dạ" Nghe được tiếng đảm bảo thì Nhất Diệp mới yên lòng, nở một nụ cười yếu ớt với Vũ Quân.
"Nhất Diệp, sao chị biết đó chính là mắt trận?" Bạch Vũ tò mò hỏi.
"Vì chị đã từng tận mắt thấy nó khởi động" Nhất Diệp trả lời.
Vũ Quân vốn tưởng Nhất Diệp sẽ không trả lời nên vô cùng ngạc nhiên.
"Chị đã từng thấy? Quả nhiên là đã từng tới đây!" Bạch Vũ hiện lên vẻ mặt mình đoán không sai, liếc nhìn tiểu đằng yêu một cái.
"Đúng vậy, chị đã từng tới đây" Nhất Diệp nhìn vào chiếc bàn đá rồi cười khổ, "700 năm trước chị bị thiên lôi đánh cho nguyên thần rời khỏi thể xác ở đây".
"Hả?" Bạch Vũ bị doạ ôm chặt miệng.
"Lá của Tiểu đằng yêu chắc là cũng rơi xuống vào lúc đó" Nhất Diệp kể.
"Sao lại có thiên lôi?" Tiểu đằng yêu hỏi, "Cái tế đàn này sẽ dẫn thiên lôi tới sao?"
"Tế đàn không dẫn thiên lôi tới, nhưng phá hư vật hiến tế thì sẽ dẫn thiên lôi tới" Nhất Diệp nhớ lại, "Chị xông vào trận pháp làm hư vật hiến tế".
"Tại sao?" Bạch Vũ hỏi ra vấn đề mọi người thắc mắc.
"Anh trai nói là chị không biết lượng sức, xen vào việc của người khác" Hơn ngàn năm làm em gái của Cửu Liên chân quân mà đó là lần duy nhất Cửu Liên chân quân tức giận với cô.
"Tế đàn dùng gì để cúng?"
"Không phải thờ cúng mà là hiến tế".