• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yuri Ilukh

Vũ Quân không có cách nào giúp Nhất Diệp thoát khỏi dị hoả nên anh quyết định mạo hiểm dùng nguyên thần đồng hoá dị hoả. Nếu nguyên thần và thân thể hợp lại thành một thì với tu vi và thiên phú của Vũ Quân thì thu phục dị hoả cũng không khó. Nhưng bây giờ Vũ Quân chỉ là một luồng nguyên thần mà thôi, hơn nữa anh đã hao phí linh lực triệu hoán sét đánh chết một tu giả Nguyên Anh hậu kỳ, sau đó nguyên thần của anh lại bị dị hoả thiêu đốt hồi lâu nên việc đồng hoá dị hoả nguy hiểm hơn rất nhiều.

Nhất Diệp được Vũ Quân bảo vệ trong ngực nên gì cũng không cảm nhận được vì Vũ Quân đã dùng thần thức che chắn cảm giác của Nhất Diệp đối với bên ngoài. Tuy Nhất Diệp không nhìn thấy tình huống bên ngoài nhưng cũng có thể tưởng tượng được đôi chút. Cô không biết Ô tiền bối tại sao lại hy sinh để cứu cô, cô không ngừng giãy giụa nhưng tránh thế nào cũng không thoát được sự kiềm chế của Ô tiền bối. Cô ghé vào bộ lông mềm mại của Ô tiền bối, trong lòng cô như có lửa đốt, trải qua thật lâu thật lâu, cuối cùng Nhất Diệp mới cảm nhận được thân thể mình được thả lỏng, cô cẩn thận từ từ bò ra khỏi đôi cánh thật lớn của Ô tiền bối.

"Ô tiền bối" Việc đầu tiên Nhất DIệp làm sau khi bò ra là chạy đến bên cạnh chiếc đầu thật lớn của Ô tiền bối nóng lòng gọi. Nhưng cô gọi mãi mà Ô tiền bối chỉ yên lặng ngủ say.

Nhất Diệp dùng nguyên thần định điều tra tình trạng trong cơ thể của Ô tiền bối thì lại bị một sức mạnh cực nóng đánh vào. Nhất Diệp yên lặng ngồi yên bên cạnh Ô tiền bối, ngoại trừ cảm nhận được luồng linh khí yếu ớt dao động thì không cảm nhận được gì nữa cả.

Két!!!

Một tiếng kêu chói tai bỗng nhiên vang lên, Nhất Diệp gần như phản xạ có điều điện mở pháp bảo hộ thân ra, sau đó liền thấy một tiếng rên thật lớn giống như yêu thú đang đánh vào kết giới phòng hộ. Kết giới run run vài cái ngăn cản công kích của yêu thú.

Hai mắt xanh lục của yêu thú sáng rực nhìn Vũ Quân đang hôn mê bên trong, sau đó vẫy vẫy cánh vài cái bay lên bầu trời rồi lại phóng xuống đâm vào kết giới phòng hộ lần nữa.

"Rầm!!" Kết giới bị va chạm liên tục một lát làm linh khí ở vách trong kết giới bắt đầu chấn động, Vũ Quân giống như bị làm phiền nên lông chim cả người run rẩy.

Tử lúc Nhất Diệp tỉnh lại đến bây giờ cô không nhìn thấy dị hoả nữa, lại nghĩ đến sức mạnh cực nóng cô gặp phải khi dùng nguyên thần kiểm tra cơ thể Ô tiền bối thì lập tức hiểu được Ô tiền bối đang đồng hoá dị hoả, bây giờ ngài ấy chưa tỉnh lại chắc là chưa hoàn toàn chiến thắng dị hoả, bây giờ tuyệt đối không được quấy rầy Ô tiền bối.

Nghĩ đến đây, Nhất Diệp nhìn nhìn con yêu thú còn điên cuồng va chạm vào kết giới bên ngoài rồi từ từ đứng lên, lấy ra một viên Huyền Sương Tiên từ túi Càn Khôn.

Viên Huyền Sương Tiên này là do Cửu Liên chân quân đi đến nơi cực lạnh kiếm Hàn Tinh thạch về, sau đó Cửu Liên chân quân lại dùng khí lạnh của bản thân luyện thành nó, lực sát thương của nó vô cùng khủng khiếp, chim thú bình thường đến gần trong phạm vi 10 mét đều lập tức hoá băng, tu giả bị đụng trúng cũng sẽ bị khí lạnh gây thương thích. Nhất Diệp trước đây rất ít khi có cơ hội dùng nó, nhưng chắc là bây giờ đã có cơ hội dùng.

Yêu thú thấy tu sĩ loài người trong kết giới đã thức tỉnh chuẩn bị đi ra thì lập tức thay đổi mục tiêu, muốn nuốt nguyên thần của tu sĩ kia trước rồi lại ăn người còn lại bên trong sau.

"Quạc!" yêu thú há mồm phát ra một luồng sóng âm, móng vuốt thì vươn xuống bắt Nhất Diệp.

"Dài ra!" Nhất Diệp khẽ quát một tiếng, linh lực quanh thân phát ra, vạn vật xung quanh đều phát triển, linh lực của Nhất Diệp bao trùm toàn bộ thực vật trong sơn cốc làm cho bọn chúng nhanh chóng lớn lên, cỏ dại và cành cây đan xen phát triển trong không gian làm yêu thú không thể bay lên được. Đây là pháp thuật cô ngộ ra được sau khi tiến hoá lên Nguyên Anh Kỳ.

___

Vũ Quân lúc trước bảo vệ Nhất Diệp giống như là phản ứng bản năng. Sau khi nguyên thần của anh cần nuốt dị hoả được một lúc thì anh nhân ra luồng dị hoả này là Thiên Hoả (Lửa trời) trong truyền thuyết, nó có thể cắn nuốt vạn vật. Lúc ngọn lửa lan tràn Vũ Quân chỉ phản ứng theo bản năng, căn bản không hề nghĩ tới thân thể anh bây giờ chống đỡ thiên hoả này là vô cùng nguy hiểm. Nhưng vừa trốn vừa bảo vệ Nhất Diệp nên anh không có nhiều thời gian để cân nhắc.

Vũ Quân đã làm một hành động vô cùng không sáng suốt đó là nuốt mồi lửa, mạnh mẽ đồng hoá thiên hoả. Nguyên thần bị thiêu đốt là nỗi khổ không thể nào hình dung nổi, so với quá trình trải qua lôi kiếp của anh trước đây khi dòng máu yêu tộc chưa thức tỉnh thì còn đau khổ hơn vài lần. Dị hoả đang không ngừng cắn nuốt nguyên thần của anh, còn anh thì đang liều mạng cắn nuốt lại nó.

Thời điểm anh cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa thì một tia sáng màu vàng bỗng nhiên dung hợp với nguyên thần của anh, giúp anh giành thế thượng phong khi chiến đấu với mồi lửa, sau đó bắt đầu quá trình đồng hoá dài dằng dặc.

Quá trình đồng hoá diễn ra vô cùng chậm, dù cho đã bị Vũ Quân áp chế nhưng dị hoả vẫn luôn không buông tay chịu trói, nó liều mạng thiêu đốt, giống như mỗi nơi trong nguyên thần của anh đều lưu lại độ ấm của nó.

Răng rắc!

Vũ Quân hoảng hốt, anh cảm nhận được sâu bên trong nguyên thần của anh có một cái hàng rào bỗng nhiên sụp đổ, sâu trong nguyên thần của anh có cái hàng rào này sao, sao anh lại không biết gì cả.

Theo sự thiêu đốt của ngọn lửa, một luồng ký ức thuộc về anh và Nhất Diệp chậm rãi tràn ra.

Trên đỉnh Cửu Liên anh đồng ý với Cửu Liên chân quân sẽ bảo vệ cho Nhất Diệp.

Ở cấm địa sau núi Cửu Liên, anh làm toàn bộ Hàn Lan nở rộ, anh hỏi Nhất Diệp có đồng ý kết vợ chồng với anh không.

Lúc đứng trên ngự kiếm trở về không biết sao Nhất Diệp bỗng ngã xuống, anh đáp xuống ôm cô vào lòng.

Trong sơn động đơn sơ, Nhất Diệp nhanh chóng bố trí ra cảnh tượng ấm áp, dùng lá trà bồ đề hiếm có khó tìm pha trà cho anh uống.

Đêm khuya tĩnh lặng, cô dùng lý do sứt sẹo lấy cớ bảo anh ôm cô ngủ mà cô thì lại thẹn thùng đỏ mặt.

Trong hội đấu giá ở Huệ Thành mua được Bạch Vũ, rồi lại vì bảo vệ Nhất Diệp mà anh gϊếŧ chết Kính Hà chân nhân sắp phi thăng.

Phàn Thành, nhãn nhã chậm rãi sống một năm, bản thân anh cũng hiểu được trí tuệ vĩ đại của người phàm.

Biết được chân thân của mình từ Bạch Hổ tiền bối, vì 20 năm tuổi thọ còn lại của Nhất Diệp mà từ bỏ cơ hội phi thăng.

Quan trong nhất là anh không thể thực hiện lời hứa, làm hại Nhất Diệp chỉ còn lại 9 năm tuổi thọ.

Tại nhà Bạch Vũ, trong cung điện của Lôi Viêm Thần Điểu, thân thể của anh và đoạn đối thoại dưới tán cây Thánh Anh Quả.

Cuối cùng là tại biên giới đại lục, Nhất Diệp tiêu tán ở trong lồng ngực anh, anh không thể chấp nhận được hoá yêu ngay tại chỗ, đuổi gϊếŧ Hắc Viêm Ma Tôn cùng trời cuối đất, cuối cùng tạo thành tâm ma, linh lực và yêu lực không thể dung hợp, hai vị sư huynh phong ấn ký ức của anh.

Vũ Quân cảm thấy mọi chuyện diễn ra trong một năm ngắn ngủi đó còn nhiều hơn những ký ức vụn vặt mà anh nhớ được trong hơn 3000 năm qua, anh cẩn thận nghĩ lại một chút rồi dừng lại ở ký ức trước khi tiến vào bí cảnh.

"Tôi muốn viên phòng với chồng, tôi phải sinh con cho chồng".

"Viên phòng, viên phòng, viên phòng..."

Vũ Quân chợt mở hai mắt, ánh mặt trời không tự chủ chiếu vào làm anh lại nhắm chặt hai mắt.

"Ô tiền bối, ngài tỉnh rồi à" Nhất Diệp đang cuốn ống quần bắt cá ở dòng suối nhỏ, cảm nhận được Ô tiền bối thức tỉnh nên để chân trần chạy nhanh tới trước mặt Vũ Quân.

"Ngài có chỗ nào không thoải mái không, có muốn uống linh đan không?" Nhất Diệp vừa nói vừa móc một đống đan dược trong túi Càn Khôn ra, "Lúc trước ngài hôn mê bất tỉnh tôi cũng không dám cho ngài uống bậy đan dược, ngài nhìn xem chỗ này có thứ gì có thể uống không? Nếu không có cũng không sao, tôi đã hái rất nhiều thảo dược để trong sơn cốc, các loại đan dược tôi đều có thể luyện chế".

Vũ Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt khoẻ mạnh hông nhuận đang nói ríu rít không ngừng của Nhất Diệp, linh lực vô cùng dồi dào, nguyên thần cũng rất ổn định không phải trạng thái không đầy đủ như trước đây, thật tốt.

"Ô tiền bối, ngài nói chuyện đi, sao lại không để ý đến tôi, tôi thấy linh lực ngài rất ổn định, chắc là không sao" Nhất Diệp sốt ruột nói, "Ngài đã ngủ hơn 3 tháng, chắc là đã hấp thu hết dị hoả rồi. Ai da, ngài nói chuyện đi, có phải có chỗ nào không khoẻ không, nói với tôi đi, tôi giúp ngài nghĩ cách".

"Nhất Diệp" Giọng nói Vũ Quân gọi Nhất Diệp có chút nhẹ nhàng hoài niệm nhưng Nhất Diệp đang nôn nóng nên không hề phát hiện ra.

"Tôi đây, Ô tiền bối có việc gì thì cứ nói đi" Nhất Diệp kích động bước sát thêm vài bước.

"Tôi...." Vũ Quân giật giật, linh lực của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn nên có chút không thể khống chế cơ thể.

Nhất Diệp thấy vậy thì vội vàng đi tới, ôm đầu Ô tiền bối vào trong ngực, dí sát xuống hỏi, "Ô tiền bối thế nào rồi? Có phải không động đậy được không"

"Linh lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng một lát nữa sẽ tốt lên thôi" Vũ Quân trả lời, "Dị hoả cũng đã đồng hoá thành công".

Vũ Quân lúc này mới nhìn xung quanh, khi anh nhìn thấy thi thể của hai con chim to lớn cách anh không xa thì kinh ngạc nói, "Hai con chim Phệ Hồn điểu kia là cô gϊếŧ à?"

"Dạ" Nhất Diệp gật đầu nói, "Lúc đó tiền bối hôn mê, con chim này cứ tấn công chúng ta, tôi sợ bọn chúng quấy rầy tiền bối nên mới xử lí tốt bọn chúng trước. Nó tên là Phệ Hồn Điểu sao?"

"Đúng vậy là một loại yêu thú vô cùng thích nguyên thần của tu sĩ" Vũ Quân giải thích.

"Chẳng trách nó luôn muốn mổ đầu tôi" Nhất Diệp bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Cô gϊếŧ à?" Vũ Quân lại hỏi.

"Cảm ơn cô đã cứu tôi" Tuy nội tâm Vũ Quân có rất nhiều kinh ngạc, không thể tin được một người vợ chỉ có thể yếu ớt núp trong kết giới chờ người khác tới cứu viện mà đã có thể một mình gϊếŧ chết hai con Phệ Hồn Điểu Nguyên Anh Kỳ.

"Rõ ràng là tiền bối đã cứu tôi" Nhất Diệp lắc đầu nói, "Nếu không nhờ tiền bối thì chắc bây giờ tôi lại tiêu tán trong trời đất lần nữa rồi, cho dù Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu về nổi".

"Hơn nữa" Nhất Diệp dừng một chút rồi nói, "Tôi cũng không thể nhìn thấy chồng nữa".

"Chồng cô không bảo vệ tốt cho cô, vậy mà sao cô vẫn còn nhớ thương cậu ta vậy?" Vũ Quân nghiêm túc hỏi.

"Mọi chuyện không liên quan đến chồng tôi" Nhất Diệp lắc đầu nói, "Là do tôi quá yếu, luôn bị người ta bắt nên mới liên luỵ tới anh ấy. Rất lâu trước đây cha, mẹ, anh trai cũng nói với tôi như vậy, giới tu tiên là cá lớn nuốt cá bé, tu sĩ phải nỗ lực tăng cường năng lực của bản thân, nếu trước đây tôi không lười biếng thì tốt rồi. Vậy thì sẽ không dế dàng gặp phải nguy hiểm".

"Cũng sẽ không làm anh ấy bị thương" Nhất Diệp nói, "Chồng tôi là đệ nhất chân quân ở giới tu tiên, nếu không phải vì tôi thì sao anh ấy bị thương được. Còn nữa, tiền bối cũng vì tôi nên mới bị thương".

"Tôi không sao, hơn nữa hấp thu thiên hoả nên thực lực đã tăng thêm một bước" Vũ Quân trấn an.

"Ôi, nhọc lòng là nếu bây giờ ngài xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết nên làm gì" Nhất Diệp nói, "Anh ấy chắc chắn sẽ trách tôi.

"Chồng tôi cũng sẽ tự trách, tại ngài vì anh ấy nên mới cứu tôi" Nhất Diệp nói, "Anh trai tôi luôn nói tôi là đồ phiền toái, cảm thấy tôi từ nhỏ cũng đã như vậy".

"Không bảo vệ tốt cho cô tôi mới càng tự trách" Vũ Quân nói.

"Hả?" Nhất Diệp khó hiểu nhìn Ô tiền bối, cô cảm thấy lời nói vừa rồi có chút khó hiểu.

"Không có gì" Vũ Quân nhìn sườn mặt Nhất DIệp một chút rồi nói, "Tôi mới vừa thu được tin tức của Phong Hoà Sơn".

"Phong Hoà Sơn!" Nhất Diệp kích động cúi đầu nhìn đầu con chim trong lồng ngực mình, "Có phải, có phải..."

"Đúng vậy" Vũ Quân cười nói, "Chồng cô đã trở về Phong Hoà Sơn, cậu ấy truyền tin cho tôi bảo dẫn cô qua đó".

"A!" Nhất Diệp kích động nhảy dựng lên.

Chỉ có Vũ Quân đáng thương đang không nhúc nhích được bỗng nhiên đầu mất thăng bằng rơi bộp một cái trên mặt đất.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tiền bối, vô cùng xin lỗi, tôi.... tôi quá kích động" Nhất Diệp vội vàng ôm lấy đầu chim một lần nữa.

"Không.... không sao đâu".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK