Gần một tháng trôi qua, bất kể Phong Dã chân nhân dùng cách nào thuyết phục thì Cửu Liên chân quân cũng không muốn đi Thanh Dược Môn một chuyến, không ngờ cuối cùng anh vẫn đi theo Phong Dã Chân Nhân lên thuyền của Thanh Dược Môn. Đơn giản là do hai ngày trước Cửu Liên chân quân thu được tin tức sư phụ của Vũ Thiên Huyền, Ất Hoả chân nhân cũng đi Thanh Dược Môn xin thuốc.
"Sư đệ, chắc đây là ý trời rồi" Phong Dã chân nhân đứng ở mũi thuyền nhìn trời đất mênh mông nói, "Đệ yên tâm đi, nếu luyện được Thanh La Đan, viên đầu tiên huynh sẽ tặng cho đệ".
Cửu Liên chân quân mặc kệ sư huynh nhà mình, dùng thần thức theo dõi Bảo Bảo và Vân Hoạ, nhìn hai đứa nhỏ chạy loạn khắp nơi trên thuyền.
"Oa, cái thuyền này thật là lớn" Bảo Bảo đang ghé vào mép thuyền nhìn xuống xung quanh thì bị Vân Hoạ nhanh tay kéo lại.
"Bảo Bảo, cậu đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống bây giờ" Vân Hoạ vô cùng lo lắng giữ chặt tay Bảo Bảo.
"Yên tâm đi, cậu quên là tớ biết bay sao?" Bảo Bảo không hề để ý nói.
"Chỗ này khác, ở đây là tuyến đường trong hư không, nếu không tìm được toạ độ thì vĩnh viễn không bay ra được" Cô bé Vân Hoạ ngẩng mặt nói.
"Tuyến đường hư không là gì?" Bảo Bảo tò mò.
"Là con đường trung gian đi từ đại lục này tới một đại lục khác" Cô bé Vân Hoạ giải thích, "Tương đương với hai tiểu thế giới độc lập".
"Tớ không hiểu" Bảo Bảo méo miệng.
"Cậu không hiểu cũng không sao, dù sao thì cậu cũng không được ngã xuống, nếu không sẽ không tìm được cậu" Vân Hoạ nói.
"Thì ra nơi này nguy hiểm như vậy, chúng ta đi tìm cậu tớ đi" Bảo Bảo lôi kéo Vân Hoạ đi về phía mũi thuyền.
Cửu Liên chân quân thu hồi thần thức xong thì thấy Bảo Bảo đang kéo tay Vân Hoạ, hai đứa nhóc chạy loạn đã trở lại.
"Cậu" Bảo Bảo vui vẻ ôm lấy đùi Cửu Liên.
Sắc mặt Cửu Liên dịu dàng sờ sờ đầu Bảo Bảo, còn ánh mắt thì dừng trên người Vân Hoạ. Cô bé Vân Hoạ cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Cửu Liên thì thấp thỏm ngẩng đầu, sợ sệt gọi một tiếng, "Chân nhân".
"Ai da, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, cậu của Bảo Bảo cũng chính là cậu của Vân Hoạ, cậu cũng gọi là cậu đi" Bảo Bảo kéo kéo ống tay áo Vân Hoạ.
Tuy rằng tuổi Vân Hoạ còn nhỏ nhưng tâm tư lại mẫn cảm vô cùng, giống như cô bé có thể cảm nhận được sự yêu thích của Cửu Liên chân quân với Bảo Bảo, cũng có thể cảm nhận được thái độ làm lơ của Cửu Liên chân quân với mình. Nhưng không biết tại sao lúc nãy Cửu Liên chân quân bắt đầu sinh ra ý thức cảnh giác với cô bé, Vân Hoạ nhận ra được điểm này thì gương mặt nhỏ bị doạ cho trắng bệch.
Cửu Liên thấy khuôn mặt nhỏ bị doạ không còn giọt máu, đôi tay thì giữ chặt Bảo Bảo không dám nhúc nhích, lần đầu tiên anh tò mò hỏi, "Bản thể của con là gì?"
"Cậu, bản thể của Vân Hoạ là một bức tranh, tên là Vân Hoạ" Bảo Bảo hỗ trợ giải thích.
"Dạ" Vân Hoạ gật đầu.
"Vậy con có nhớ rõ con ra đời thế nào không?" Cửu Liên hỏi.
"Con... con là do tộc trưởng đầu tiên của vu tộc tự tay sẽ ra bức tranh tầng mây" Vân Hoạ nói.
"Vu tộc?" Cửu Liên chân quân nhíu mày, bắt đầu nghĩ tới những ký ức về tiểu thế giới trước khi phi thăng, để xem có từng tồn tại tộc người gọi là vu tộc không, cuối cùng trong khe ký ức nhớ lại, "Vu tộc chuyên về bói toán và trận pháp trong truyền thuyết?"
"Đúng vậy" Vân Hoạ nhút nhát, sợ sệt gật đầu.
"Cho nên... con cũng am hiểu bói toán" Cửu Liên nghĩ tới mấy ngày trước Vân Hoạ lặng lẽ nói suy đoán của mình với Bảo Bảo.
"Dạ" Giọng nói nho nhỏ của Vân Hoạ vang lên, "Con... con bói toán rất linh".
"Đúng vậy, Vân Hoạ bói toán rất linh, còn linh hơn cả dì Mã Nhã" Bảo Bảo kiêu ngạo giống như mình mới là người bói toán linh kia.
"Dì Mã Nhã?" Cửu Liên lại nghe được một cái tên mà mình không hề quen biết.
"Dì Mã Nhã là thánh nữ của Vu tộc" Bảo Bảo trả lời.
Không phải Vu tộc đã biến mất sao? Tại sao lại có Thánh Nữ? Từ từ, chờ Nhất Diệp phi thăng lại hỏi con bé sau vậy.
Lúc này Phong Dã chân nhân lại đi ra từ khoang thuyền, "Sư đệ, một lát nữa thuyền sẽ cập bờ, đệ mang bọn nhỏ về phòng trước đi".
"Được" Cửu Liên gật đầu, vươn tay với Bảo Bảo.
Tròng mắt Bảo Bảo chuyển động, nắm lấy tay Vân Hoạ nhét vào tay Cửu Liên, Vân Hoạ bị doạ mặt trắng bệch tránh đi chỗ khác, không ngờ Cửu Liên chân quân lại nhanh hơn một bước nắm lấy tay cô bé. Vân Hoạ kinh ngạc ngẩng đầu, tròn xoe mắt nhìn lên.
"Chân quân?"
"Sau này cứ gọi giống Bảo Bảo là được" Cửu Liên có thể cảm nhận được sự yêu quý và ỷ lại của Vân Hoạ đối với Bảo Bảo, chỉ là anh trời sinh đã lạnh lùng, ngoại trừ người nhà thì rất ít quan tâm đến người ngoài. Nhưng nếu Bảo Bảo thích thì chỉ là xưng hô mà thôi, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Bảo Bảo hớn hở chạy đến bên kia nắm lấy bàn tay khác của cậu mình, làm mặt quỷ với Vân Hoạ, "Nhanh gọi cậu đi".
"Cậu" Vân Hoạ nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Ừm" Cửu Liên nhẹ nhàng lên tiếng, nắm tay hai đứa nhỏ đi vào trong khoang thuyền.
Vân Hoạ thấy Cửu Liên thật sự đáp lại cô bé thì lập tức kích động đỏ mặt.
Phong Dã chân nhân đứng bên cạnh nhìn một màn này thì bỗng nhiên có chút hâm mộ. Tu sĩ muốn nuôi dưỡng một đứa con vốn là vô cùng gian nan, mà nữ tu một khi mang thai thì tu vi sẽ tuột dốc không phanh, do đó rất ít nữ tu bằng lòng sinh con. Có thể có được một đứa trẻ có cùng dòng máu với mình ở giới tu chân lạnh nhạt này đã làm cho người ta hâm mộ vô cùng rồi. Huống chi hai đứa nhỏ này lại đáng yêu, ngoan ngoãn, tư chất cũng rất tốt.
Bốn người quay trở về khoang thuyền nghỉ ngơi, khoảng chừng 15 phút sau, thân tàu chấn động một cái, Cửu Liên biết đây là thuyền phá vỡ kết giới, tiến vào đại lục phía Tây nên gây ra chấn động. Quả nhiên, sau khi chấn động dừng lại thì một lát sau chủ thuyền đã thông báo mọi người có thể rời thuyền.
"Ồ... hơi thở ở nơi này rất quen thuộc" Bảo Bảo vừa xuống thuyền đã cảm nhận được nguồn linh lực tươi mát trong không khí, nhịn không được lớn tiếng nói.
"Giống với linh khí trên người Dì Nhất Diệp" Vân Hoạ nói.
"Đúng vậy, giống hơi thở trên người mẹ" Bảo Bảo cũng phát hiện, lập tức vui vẻ nhảy vòng vòng tại chỗ.
"Sư đệ, em gái đệ là linh căn hệ mộc à?" Phong Dã chân nhân nghe lời bọn nhỏ nói thì nhịn không được hỏi.
"Hệ mộc đơn linh căn" Cửu Liên đã biết chuyện Nhất Diệp tìm lại được thân thể từ Bảo Bảo cho nên anh biết bây giờ Nhất Diệp là hệ mộc đơn linh căn thuần khiết, không phải Tam linh căn như trước nữa.
"Chờ sư muội Nhất Diệp phi thăng thì có thể vào Thanh Dược Môn đó" Phong Dã chân nhân kiến nghị, tuy quy tắc bái sư của Thanh Dược Môn rất hà khắc, nhưng cả nhà sư đệ đều là thiên tài. Dù cho Nhất Diệp còn chưa phi thăng lên nhưng Phong Dã chân nhân đã đặt Nhất Diệp ở vị trí tu sĩ thiên tài.
Cửu Liên chân quân nhìn những tu sĩ đang nhốn nháo xin thuốc thì chần chừ một chút rồi nói, "Nhất Diệp có bản tính lười biếng, chắc là không chịu được sự trói buộc của sư môn".
"Ở Phù Sinh Giới, dược sư có địa vị rất đặc thù" Phong Dã chân nhân nói, "Hơn nữa đại lục phía Tây có linh khí hệ mộc dồi dào, rất thích hợp cho những tu sĩ có linh căn hệ mộc tu luyện".
"Cậu, cậu ơi, hình như bên kia có rất nhiều đồ tốt, chúng ta nhanh qua đó đi" Bảo Bảo lôi kéo tay Vân Hoạ chỉ vào hàng quán phía trước.
Cửu Liên lấy từ túi Càn Khôn ra một ít linh thạch đưa cho Bảo Bảo, "Các con đi dạo đi, thích cái gì thì mua cái đó".
"Cảm ơn cậu" Bảo Bảo kéo tay Vân Hoạ lộc cộc chạy đi, Cửu Liên dù bận nhưng vẫn ung dung đi theo phía sau, cũng không định đuổi theo.
Cửu Liên chân quân yên tâm như vậy là do thành thị gần cảng này là địa bàn của Thanh Dược Môn, khi vào địa giới của Thanh Dược Môn thì tu sĩ không được tuỳ ý tranh chấp, nếu không thì cả đời không thể tới Thanh Dược Môn xin thuốc nữa. Vì kiêng kị Thanh Dược Môn nên thành thị này là nơi hoà bình hiếm có ở giới Tu chân. Hơn nữa Cửu Liên đã đặt một cái cấm chế trên người Bảo Bảo và Vân Hoạ, nếu gặp phải nguy hiểm thì anh có thể cảm ứng được.
"Dù sao thì huynh cũng cảm thấy khá tốt, đệ có muốn suy xét một chút không?" Phong Dã chân nhân chờ hai đứa nhỏ chạy xa rồi mới nói thêm.
"Huynh nghĩ là sau này có thể quen biết dược sư, tiện luyện thuốc sao" Cửu Liên sớm đã nhìn thấu suy tính nhỏ của sư huynh nhà mình.
"Đương nhiên... nếu được thì càng tốt, ha ha..." Phong Dã chân nhân thẳng thắn thừa nhận.
"Chờ Nhất Diệp phi thăng rồi tính sau" Cửu Liên nói xong thì nâng bước đi tới quán trọ ở đây, anh đã hẹn với Ất Hoả chân nhân vào buổi trưa tại quán trọ Tiêu Dao.
Ở bên kia, hai đứa nhỏ mới phi thăng chưa tới một tháng, chưa gặp qua thứ gì, cả đường đi thấy thứ gì chuyển động cũng đều thấy hiếm lạ, hơn nữa người cậu không có gì ngoài linh thạch lại cho vô cùng nhiều linh thạch, hai đứa trẻ thấy cái gì thích thì đều mua về.
Hai đứa trẻ đi dạo một tiếng, những người bán hàng rong ở ven đường thấy hai đứa trẻ ngốc nhiều tiền thì liền muốn lừa lọc. Chỉ thấy một tu sĩ trung niên mặc áo bào màu xám bán hàng rong đi đến trước mặt hai đứa nhỏ nói, "Hai vị tiểu đạo hữu".
Hai đứa nhỏ nghi ngờ nhìn qua.
"Hai vị tiểu đạo hữu, đến xem đồ này đi" Tu sĩ trung niên lấy ra một viên khoáng thạch màu đen.
"Đây là thứ gì?" Bảo Bảo tò mò.
"Đây là Hắc Viêm tinh thạch mười vạn năm, dùng để đúc pháp khí cực phẩm" Tu sĩ trung niên nhỏ giọng nói, "Vốn dĩ ta không muốn lấy ra bán, nhưng thấy hai vị tiểu đạo hữu tư chất phi phàm, khí thế hơn người, đương nhiên là xuất thân danh môn nên mới muốn bán cho hai vị tiểu đạo hữu, cũng coi như kết một mối lương duyên".
"Mười vạn năm!!" Bảo Bảo có chút kinh ngạc nhìn cục đá màu đen kia.
"Bảo Bảo, ông ta là kẻ lừa đảo" Vân Hoạ thấy Bảo Bảo gần như tin tưởng thì lập tức lên tiếng, "Viên đá này căn bản không tới mười vạn năm, tớ nhìn linh khí trên đó, nhiều nhất cũng chỉ một ngàn năm thôi".
"Con nhóc kia thì biết cái gì" Tu sĩ trung niên thấy tu vi của Vân Hoạ thấp nên nói to lên muốn dùng khí thế át Vân Hoạ lại.
Vân Hoạ cảm nhận được uy áp vô hình, khuôn mặt nhỏ tái đi. Bảo Bảo bên cạnh thấy Vân Hoạ bị bắt nạt thì bước đến trước người Vân Hoạ, chặn uy áp của tu sĩ trung niên, nhăn mặt triệu hoán mây sét.
"Hừ!" Cửu Liên chân quân bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, một luồng uy áp càng mạnh hơn bao phủ trên người tu sĩ trung niên doạ ông ta run bần bật, liên tục xin tha rồi hoảng sợ bỏ chạy.
"Cậu?" Bảo Bảo vui vẻ nhìn trái nhìn phải nhưng lại không phát hiện thân ảnh cậu mình.
"Cậu ở trong quán trọ Tiêu Dao, bọn con đi dạo xong thì tới đây ăn cơm trưa" Cửu Liên chân quân truyền âm nói.
"Dạ" Bảo Bảo vừa nắm tay Vân Hoạ vừa nói, "Cậu bảo chúng ta quay về ăn cơm trưa".
Một người đàn ông mặc áo đen bước ra từ sau sạp hàng do tu sĩ trung niên bỏ lại, đứng tại vị trí vừa rồi của Bảo Bảo, anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nơi đó vẫn còn dấu vết hội tụ của mây sét. Mới ở tu vi Hợp Thể sơ kỳ mà đã có thể dễ dàng triệu hoán mây sét, đây là sức mạnh sấm sét thuần khiết và mạnh cỡ nào vậy.
Trong quán trọ Tiêu Dao, Ất Hoả chân nhân thấy Cửu Liên chân quân thu hồi thần thức thì mới tiếp tục mở miệng nói, "Lúc ta phi thăng thì Cửu Liên đạo hữu còn chưa sinh ra, không ngờ bây giờ tu vi đã sắp đuổi kịp ta rồi, đúng là hậu sinh khả uý".
"Tiền bối quá khen rồi" Cửu Liên khiêm tốn nói.
"Ta tưởng rằng người có thể phi thăng trong khoảng ngàn năm là sư đệ nhỏ của ta" Lúc Ất Hoả chân nhân nói chuyện thì gương mặt mang theo tiếc nuối.
"Tiền bối nói tới Vũ Thiên Huyền?" Cửu Liên chân quân hỏi.
"Cửu Liên đạo hữu quen đồ đệ của ta?" Ất Hoả chân nhân có chút kinh ngạc nhìn về phía Cửu Liên.
"Thật không dám giấu diếm, lần này vãn bối tới đây là muốn hỏi thăm tin tức nơi Vũ Quân ở, không biết sau khi Vũ Quân phi thăng có liên hệ với tiền bối không?" Cửu Liên nói.
"Hả? Cậu nói Thiên Huyền phi thăng?" Phản ứng của Ất Hoả chân nhân hoàn toàn ngoài dự kiến của Cửu Liên.
"Tiền bối không biết?" Cửu Liên hỏi.
"Ta không biết, thằng bé cũng chưa bao giờ liên hệ với ta, Thiên Huyền phi thăng khi nào vậy?" Ất Hoả chân nhân hỏi.
"Khoảng chừng một ngàn năm trước" Cửu Liên thấy Ất Hoả chân nhân còn không biết nhiều bằng anh thì lập tức buồn bực.
"Không đúng rồi" Ất Hoả chân nhân nghe nói đồ đệ nhỏ của mình đã sớm phi thăng thì có chút lo lắng nói, "Tính cách của Thiên Huyền rất lễ phép, không có khả năng phi thăng lâu như vậy rồi mà không tới tìm ta, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Xảy ra chuyện? Chẳng lẽ hồn bay phách tán? Với tu vi và tư chất của Vũ Thiên Huyền thì hẳn là không dễ chết như vậy, nhưng mà hơn ngàn năm trôi qua, nhiều khi trên đường gặp phải chuyện gì cũng nên. Hùm, nếu mà toi thật thì cũng không tệ, như vậy thì em gái và Bảo Bảo đều là của anh.
Cửu Liên nghĩ nghĩ, bỗng nhiên thấy cấm chế đặt trên người Bảo Bảo lại xao động thì dùng thần thức đảo qua, phát hiện có người khống chế Bảo Bảo, đem người chạy khỏi thành thị. Cửu Liên tức giận, không chút nghĩ ngợi, linh lực bạo động hoá thành tia sáng biến mất không thấy đâu.
"Sư đệ?" Thanh Phong chân nhân đứng ở cửa nghi ngờ nhìn về phía Ất Hoả chân nhân trong phòng.
Ất Hoả chân nhân vô tội nhún vai.
Mà bên kia, Bảo Bảo đang bị một người đàn ông áo đen ôm vào trong ngực, bay một mạch về phía rừng cây ngoại thành. Bảo Bảo không ngừng giãy giụa, mấy lần muốn gọi mây sét đều bị người đàn ông chặn lại, Bảo Bảo dùng miệng cắn người đàn ông, kết quả đều không ảnh hưởng gì, cậu chỉ có thể oa oa kêu to, "Ông buông tôi ra, cậu ơi nhanh tới cứu con"
"Cậu ở đâu ra?" Toàn bộ Lôi Viêm Thần Điểu đều ở trong tộc, Bôn Lôi biết tất cả mọi người trong tộc, 5000 năm gần đây, trong tộc không sinh ra Lôi Viêm Thần Điểu con nào cả.
"Vèo!" Một âm thanh vang lên, Bôn Lôi cảm nhận được sự uy hiếp, tránh sang ngang ba trượng, nghiêng đầu nhìn lại chỉ thấy một thanh kiếm khí xẹt qua, sau đó không khí liền đóng băng. Bôn Lôi che chở cho Bảo Bảo, quay đầu nhìn về phía sau.
"Cậu ơi" Bảo Bảo thấy cậu mình thì lập tức giãy giụa lợi hại hơn.
"Đó không phải cậu của ngươi" Bôn Lôi liều mạng ôm lấy Bảo Bảo, lớn tiếng nói.
"Trả đứa nhỏ lại cho ta" Cửu Liên lạnh mặt, đôi mắt lạnh băng, ánh mắt gϊếŧ người nhìn tới.
"Nhân tu vô sỉ" Bôn Lôi vừa nói vừa triệu hoán vô số mây sét trên bầu trời, tuy tốc độ ngưng tụ không nhanh bằng của Bảo Bảo gọi, nhưng uy áp lại mạnh hơn uy áp do Bảo Bảo triệu hoán gấp mấy lần.
Cửu Liên yên lặng ngẩng đầu, nhìn mây sét đầy trời một cái rồi nhìn về Bôn Lôi với ánh mắt nhẹ nhàng hơn một chút, "Ngươi cũng là Lôi Viêm Thần Điểu?"
"Quả nhiên ngươi đã biết" Bôn Lôi thấy đôi phương nhận ra thân phận của mình thì không hề nương tay giáng một tia sét xuống đầu Cửu Liên.
"Cậu ơi" Bảo Bảo thấy tia sét bổ về phía cậu mình thì lập tức há mồm hút lấy tia sét, tia sét màu tím trên đầu Cửu Liên bị bẻ cong, bị Bảo Bảo nuốt trong một ngụm.
Cửu Liên và Bôn Lôi đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Bảo Bảo, đôi mắt Bôn Lôi càng sáng ngời hơn, dưới tình huống bị khống chế mà vẫn có thể há mồm hấp thu sấm sét, quả nhiên là huyết mạch hoàng tộc.
Còn Cửu Liên thì tương đối buồn bực, vất vả lắm mới có thể khoe khoang giá trị vũ lực của mình một lần trước mặt cháu ngoại, vậy mà lại "bị" cháu ngoại bảo vệ.
Càng buồn bực hơn là, ở đại lục phía Đông đối diện, người nào đó vất vả lắm mới phi thăng lên trên, kết quả toàn bộ người quen đều đã đi đại lục phía Tây.