Phù Sinh Giới được tạo thành chủ yếu từ bốn mảnh đại lục đông, tây, nam bắc, ngoài ra còn có 2 nơi vô cùng độc đáo tồn tại, đó là Tê Ngộ đảo quanh năm trôi lơ lửng giữa biển, một nơi khác là thánh địa Phong Sào của yêu tộc.
Đồn rằng Tê Ngộ đảo trôi nổi trên biển quanh năm, không ai biết rõ vị trí của nó, chỉ có những người đạt tu vi Đại thừa hậu kỳ, sắp phi thăng thành tiên thì mới có thể tìm ra tung tích của Tê Ngộ đảo. Rốt cuộc hình dáng Tê Ngộ đảo thế nào thì không ai biết, mỗi tu sĩ đã từng tới Tê Ngộ đảo thì khi trở về đều im lặng không đề cập đến nó, nên làm Tê Ngộ đảo càng thêm thần bí.
Mà lúc này, tại một nơi biển rộng sóng cuộn vô ngàn nào đó, trên một hòn đảo đầy tiên khí, bỗng nhiên mây giăng kín trời, sóng to trùng trùng. Tu sĩ bảo vệ đảo cầm vũ khí trên tay, nghiêm túc nhìn lên bầu trời, đến khi sóng to rút xuống, mảnh đen nhánh trên bầu trời bỗng nhiên vỡ ra, từ đó rơi xuống một tu sĩ mặc áo bào màu vàng.
"Là, Đội trưởng Thành" Mọi người xôn xao bước tới.
Lúc này, trong đại điện trung tâm, đảo chủ Vũ Không Minh nhìn tu sĩ áo vàng chất vấn, "Ngươi nói là Thành Tân vừa rơi từ hư không xuống đảo?"
"Đúng vậy" tu sĩ quỳ đáp, "Lúc đó trên mặt biển bỗng nhiên có hiện tượng lạ, thuộc hạ cảm thấy một luồng sức mạnh không gian mỏng manh, tưởng là có yêu ma đánh úp, đang chuẩn bị đối phó thì không ngờ không gian đột nhiên vỡ ra rồi đội trưởng Thành rớt xuống, sau đó không gian liền khép kín lại".
"Thành Tân thế nào rồi?" Vũ Không Minh hỏi.
"Chỉ là hết sức ngất đi thôi"
Vũ Không Minh nghe nói Thành Tân bị cuốn vào hư không mà chỉ bị ngất thôi thì trong lòng lập tức có phán đoán, ông phất tay cho tu sĩ báo tin đi ra ngoài. Sau đó ngón tay bấm trên không trung một cái, từ thấu kính thuỷ tinh hiện ra chiếc hộp bằng băng.
"Đúng là tỉnh rồi" Vẻ mặt Vũ Không Minh thay đổi liên tục, Vũ Thiên Huyền không hổ là cháu trai của ông, mới vừa thức tỉnh mà đã có thể sử dụng sức mạnh không gian thuần thục như vậy, có thể xé mở không gian rời khỏi Tê Ngộ đảo mà ông không phát hiện. Nhưng thấy cháu trai không có trách nhiệm thì lại thấy tức giận, "Vội đi tìm người vợ vừa mới phi thăng kia sao?"
Vũ Quân bị lạc trong hư không ba tháng, bây giờ đang đứng ở một cảng biển ở đại lục phía Bắc, đang chuẩn bị mua vé tàu đi về đại lục phía Đông.
"Từ nơi này đến đại lục phía Đông mất bao lâu?" Vũ Quân hỏi người chèo thuyền.
"Trước tiên chúng ta đi đại lục phía Tây để vận chuyển thảo dược trước, khoảng giữa có dừng một chút, để đến được đại lục phía Đông chắc mất khoảng 2 tháng" Người chèo thuyền trả lời.
"Đã rõ, cảm ơn tiểu huynh đệ" Vũ Quân đưa cho người chèo thuyền một viên linh thạch thượng phẩm, anh đứng trong kết giới của chiếc thuyền nhìn lên hư không an toàn, trong đầu không ngừng hiện lên các loại yêu ma anh gặp được ở hư không trong ba tháng kia, quả nhiên trên đời này không có sức mạnh nào là tuyệt đối, luôn luôn có sức mạnh khác áp chế, tạo ra sự cân bằng lẫn nhau.
Chớp mắt đã 1013 năm trôi qua, Vũ Quân cũng chưa nhìn thấy các tu sĩ tranh nhau ở thế giới này đã bị ông nội, người gọi là đảo chủ Tê Ngộ đảo mang về Tê Ngộ đảo. Sau đó sức mạnh trong người điên cuồng thức tỉnh, đến khi thân thể bị các sức mạnh xung đột lẫn nhau làm suýt chết thì Vũ Thiên Huyền mới ý thức được thì ra trong cơ thể anh có tổng cộng 2 cái phong ấn. Một cái phong ấn để phong ấn sức mạnh yêu tộc, cái còn lại để phong ấn sức mạnh truyền thừa.
Phong ấn yêu lực đã được giải trừ khi còn ở hạ giới, nhưng vì ở tiểu thế giới hạn chế sự phát triển của yêu lực nên yêu lực vẫn luôn bị hạn chế ở đỉnh Hoá Thần hậu kỳ. Do đó yêu lực và linh lực trong cơ thể Vũ Quân tuy rằng xung đột nhưng hai luồng sức mạnh này không chênh nhau là mấy, tuy rằng yêu lực có mạnh hơn một chút nhưng 2 thứ vẫn có thể khống chế lẫn nhau.
Còn sau khi Vũ Quân phi thăng tới Đăng Tiên Đài, yêu lực đã không còn bị hạn chế nữa, nó điên cuồng tăng lên trong thời gian ngắn, yêu lực hoàn toàn đè ép luồng sức mạnh còn lại trong cơ thể, do đó đã chạm vào phong ấn thứ hai. Mà sau khi phong ấn thứ hai xuất hiện khe nứt thì ông nội Vũ Không Minh cũng đồng thời cảm ứng được sự tồn tại của Vũ Quân, lập tức tua nhanh không gian, mang anh về Tê Ngộ đảo.
Sau đó anh ngủ say dưới đáy biển, đến ba tháng trước mới tỉnh lại.
"Chờ em phi thăng".
"Anh phải tới đón em"
"Phải nói cho anh trai tin tức em không sao"
"Em sẽ phi thăng nhanh thôi"
Vũ Quân nghĩ tới trước khi phi thăng Nhất Diệp đã kéo tay áo anh, lưu luyến không rời nói ra những lời này thì khoé miệng hơi cong, nở ra một nụ cười khổ, "Những chuyện đã đáp ứng em, một cái cũng không làm được".
Dựa trên tính cách lười biếng của Nhất Diệp mà trong một ngàn năm đã tu từ Hoá Thần sơ kỳ tới phi thăng, quả thực cô đã nỗ lực rất nhiều. Quan trọng nhất là cô lại sợ sấm sét như thế, thời điểm phi thăng nhất định đã bị sấm sét đánh đến khó chịu. Vũ Quân lại cười khổ, vẻ mặt bỗng nhiên lại ưu sầu, nếu không phải biết chuyện ông nội muốn gϊếŧ Nhất Diệp thì Vũ Quân cũng không xúc động đi ra ngoài như vậy. Đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ kỹ, không biết đi tìm Nhất Diệp có phải là một quyết định chính xác hay không, anh chỉ là theo tiếng gọi của con tim mà thôi.
"Thiên Huyền?" Một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên bên tai.
Vũ Quân sửng sốt một chút, trong toàn bộ Phù Sinh Giới, người có thể truyền tin tức trong hư không thì cũng chỉ có một mình ông nội anh, đảo chủ Tê Ngộ Đảo Vũ Không Minh mà thôi, "Ông nội".
"Tỉnh mà cũng không đi chào ông nội một tiếng sao?" Vũ Không Minh hỏi.
"Ông nội" Giọng nói Vũ Quân mang theo sự trách móc, "Ông không nên cho người đi tìm Nhất Diệp".
"Nhất Diệp? Là người vợ ở tiểu thế giới của con? Vũ Không Minh chẳng hề để ý nói, "Ông chính là sợ con sẽ như vậy nên mới nhân lúc con còn chưa tỉnh đi xử lý cô ta".
"Ông, cô ấy là vợ của con" Vũ Quân lạnh lùng nói.
"Cũng bởi vì cô ta là vợ của con, nếu chỉ là thê thiếp của con thì ông cũng lười để ý đến cô ta" Vũ Không Minh nói.
"Ông một hai phải động tới cô ấy sao?" Vũ Quân chất vấn.
"Ông còn chưa trách con tại sao lại ký khế ước bằng nguyên thần, nếu không phải sợ sẽ ảnh hưởng đến nguyên thần của con thì ông đã giải trừ khế ước vợ chồng của con rồi" Loại hình khế ước vợ chồng ký kết bằng nguyên thần, nếu giải trừ thì nguyên thần hai bên đều sẽ bị tổn thương nặng, còn khế ước vợ chồng bình thường sẽ không bị như vậy.
"Ông nội, ông không được làm tổn thương cô ấy" Vũ Quân nhắm mắt để bình tĩnh lại.
"Thiên Huyền, con đã thức tỉnh sức mạnh không gian rồi, cũng từng đi qua ngoại vực hư không, cũng biết sự tồn tại của yêu ma, con nên biết sứ mệnh của mình".
"..." Vũ Quân im lặng một chút rồi mới nói, "Con không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng con sẽ không cho ai động vào một cộng tóc của cô ấy, ông cũng không được".
"Nực cười" Vũ Không Minh cười lạnh nói, "Với tu vi hiện tại của con thì con cảm thấy con có tư cách bàn điều kiện với ta sao, ngay cả cha con..."
"Đúng vậy, ở Tê Ngộ đảo đã không có cha con nữa, ông bây giờ cũng không cần con luôn sao?" Vũ Quân hỏi.
Sau một hồi im lặng thật lâu, Vũ Không Minh gần như thoả hiệp, âm thanh lại vang lên lần nữa, "Không động vào cô ta cũng được, nhưng con phải về Tê Ngộ Đảo kết hôn với Tư Văn, sinh chắt cho ta".
"Không có khả năng" Vũ Quân không chút nghĩ ngợi trả lời.
"Được, con và cha con rất giống nhau, đều là lũ si tình" Vũ Không Minh cười lạnh, "Nếu con luyến tiếc, không muốn rời khỏi người vợ kia thì ta sẽ tự đi tìm cô ta nói chuyện".
"Ông nội, ông nội, ông muốn làm gì??" Vũ Quân nghe xong câu nói cuối cùng của ông nội thì sốt ruột la hét vào hư không.
"Yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ cô ta, nếu con không dám rời cô ta thì ta sẽ khiến cô ta rời bỏ con" Vũ Không Minh cảm thấy chỉ là một tu sĩ cấp thấp ở tiểu thế giới phi thăng lên nên vô cùng dễ đối phó. Có thể để ông tự mình ra tay đã là cho cô mặt mũi rồi.
"Ông nội, ông nội...." Vũ Quân không gọi được, vì anh sử dụng sức mạnh không gian không đủ thuần thục nên không thể một lần xé mở hư không đến bên cạnh Nhất Diệp, chỉ có thể la hét vào hư không, nhưng không ai đáp lại. Nếu không phải ấn ký vợ chồng trong thức hải nói cho anh biết Nhất Diệp vẫn rất an toàn thì Vũ Quân nghĩ mình sẽ điên mất.
__
Bên kia hư không, trên ngọn núi lạnh lẽo nhất Khôn Hoà Tông, ngọn núi của Cửu Liên chân quân, bây giờ quanh núi luôn có hương thuốc lượn lờ cả ngày, dòng người nối dài không dứt, tất cả đều là đệ tử cầm thảo dược đến đổi đan dược. Những đệ tử này ban đầu nhìn thấy Cửu Liên lạnh mặt còn hoảng sợ theo bản năng, nhưng lâu dần, các đệ tử đã hiểu sư thúc có tính cưng chiều em gái thì không còn băn khoăn nữa. Dù sao thì chỉ cần Nhất Diệp tiên tử còn ở động phủ thì đỉnh núi này chính là nơi an toàn.
Hôm nay, sau khi Nhất Diệp sắp xếp lại thảo dược và phương thuốc thu được hôm nay trong phòng luyện đan xong thì liền rời khỏi động phủ của Cửu Liên.
Đến khi bên ngoài không còn đệ tử nào nữa thì Cửu Liên mới mang khuôn mặt lạnh lùng đi ra khỏi động phủ, nhìn dấu chân hỗn độn trên tuyết, anh vỗ tay một cái, một trận gió tuyết bỗng thổi qua làm những dấu chân bị gió tuyết che lại, lúc này sắc mặt mới tốt lên một chút.
"Ha ha..." Phong Dã chân nhân thấy một màn này thì lập tức không nhịn được cười, "Sư đệ, thì ra đệ cũng có lúc phải chịu đựng như vậy".
"Sao huynh lại đến nữa vậy" Cửu Liên nhíu mày nói.
"Đương nhiên là tới tìm Nhất Diệp tiên tử, chẳng lẽ đến tìm đệ ư" Phong Dã nói xong thì lại bật cười, "Thật sự ta cũng không muốn chủ động nói nhưng mà"
"Chuyện gì?"
"Mấy ngày trước huynh đi ra ngoài, nghe mấy đệ tử nói chuyện với nhau, ai ai nhắc về núi của đệ cũng đều nói như này, 'Cậu đi núi 26 làm gì? Đương nhiên là đi tìm Nhất Diệp tiên tử rồi, chẳng lẽ đi tìm Cửu Liên sư thúc sao?' ha ha ha" Phong Dã chân nhân cười nói, "Nhất Diệp sư muội mới đến có mấy tháng mà cảm giác tồn tại còn mạnh hơn đệ nhiều"
"Nhàm chán" Cửu Liên không để ý tới Phong Dã chân nhân, quay người định ra ngoài đi tản bộ.
"Sư đệ, đệ đi đâu vậy?"
"Tản bộ"
"Huynh thấy từ sau khi Nhất Diệp sư muội và Bảo Bảo phi thăng thì đệ không còn là tu sĩ điên cuồng tu luyện mà huynh quen nữa, còn có cả thời gian đi tản bộ" Phong Dã chân nhân phóng đại.
"Không phải huynh nói đi tìm Nhất Diệp sao?" Cửu Liên nhắc nhở.
"Đúng vậy, huynh đi tìm Nhất Diệp sư muội đây" Phong Dã chân nhân được Cửu Liên nhắc nhở thì xoay người đi về phía động phủ, lại bỗng nhiên nhìn thấy Nhất Diệp vẫn đam mê luyện đan chạy ra từ động phủ, vẻ mặt kích động nhìn xung quanh.
Cửu Liên thấy Nhất Diệp khác thường nên đi tới hỏi: "Nhất Diệp, sao vậy?"
"Anh ơi, chồng em, em cảm ứng được anh ấy" Nhất Diệp đã phi thăng gần bốn tháng, mỗi ngày đều gọi chồng nhưng hôm nay bỗng nhiên có đáp lại.
"Vũ Thiên Huyền?" Cửu Liên nhắm mắt lại, thần thức trải ra hết cỡ, dùng thần thức kiểm tra khắp nơi nhưng vẫn không thấy tung tích Vũ Quân, "Cậu ta không ở gần đây".
"Sao có thể, lúc nãy rõ ràng em mới cảm ứng được. Hình như chồng em rất kích động, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, có phải gặp nguy hiểm gì không" Nhất Diệp nghĩ tới cảm giác truyền đến thần thức lúc nãy, lo lắng hỏi.
"Đừng kích động, bình tĩnh lại, từ từ nói, rốt cuộc em cảm ứng được gì" Cửu Liên muốn trấn an Nhất Diệp.
"Anh, anh ơi, chồng em sẽ không sao chứ" Nhất Diệp nắm lấy tay áo anh mình, không ngừng hỏi.
"Em bình tĩnh trước đã, từ từ nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì"
"Lúc nãy em..."
"Roạc...." Khi Nhất Diệp đang nói chuyện, một âm thanh xé rách gì đó bỗng nhiên vang lên, Cửu Liên đem Nhất Diệp bảo vệ sau lưng theo bản năng, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy trên bầu trời xanh bỗng nhiên hiện ra một vết nứt, âm thanh kia là truyền ra từ vết nứt này.
"Đó là gì?" Sắc mặt Phong Dã chân nhân thay đổi.
Vẻ mặt Cửu Liên cũng nghiêm trọng, lúc khe nứt kia xuất hiện, một luồng uy áp vô cùng mạnh mẽ nháy mắt bao trùm toàn bộ ngọn núi.
"Sư phụ" Phong Dã và Cửu Liên thấp giọng gọi, trong lòng đồng thời hoảng sợ, rốt cuộc là thứ gì mới có thể kinh động tới sư đang bế quan chứ.
Khe nứt kia giống như hoàn toàn không sự uy áp của tu sĩ Đại Thừa, nó vẫn từ từ mở rộng, cuối cùng vươn ra vô số dây leo màu đen, chính xác chạy về phía mục tiêu là Nhất Diệp sau lưng Cửu Liên.
Cửu Liên hoảng hốt, dùng kiếm băng sương chém lên dây leo màu đen nhưng mớ dây leo này lại chẳng bị tổn thương chút nào.
"A!"
Nghe được tiếng kêu của Nhất Diệp, Cửu Liên xoay người lại, lúc anh đang ngăn cản dây leo thì một sợi khác đã cuốn Nhất Diệp về phía khe nứt đang dần khép lại.
"Nhất Diệp" Ánh mắt Cửu Liên muốn đỏ lên, không màng đến dây leo trước người mình, vội vàng bay về phía Nhất Diệp, dùng toàn bộ linh lực hoá ra hàn băng, đông cứng những dây leo đen nhánh kia.
Dây Leo run rẩy, chỉ trong chốc lát hàn băng đã vỡ vụn ra, đồng thời nó còn chia ra những nhánh dây khác đẩy Cửu Liên xuống mặt đất.
"Anh" Nhất Diệp thấy Cửu Liên bị dây leo mạnh mẽ đẩy xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu thì lập tức gọi to.
Cửu Liên chịu đựng đau đớn bò từ trên mặt đất dậy, nhìn Nhất Diệp đang bị cuốn đi, nhịn đau xin giúp đỡ từ sư phụ, lớn giọng gọi, "Sư phụ, cứu em gái con đi"
Uy áp kia do dư một lát rồi nhanh chóng quét về phía Nhất Diệp, mà Nhất Diệp lúc này đã bị kéo vào khe nứt không gian, sư phụ của Cửu Liên là tu sĩ Đại thừa hậu kỳ duy nhất của Khôn Hoà Tông mà cũng không thể đi xuyên qua được.
"Hả" Vân Thủy chân nhân nhẹ nhàng nói một tiếng.
"Sư phụ?" Cửu Liên thấy khe hở kia đã gần như khép kín thì sốt ruột gọi.
"Cửu Liên, sức mạnh của ta không đủ để vượt qua hư không" Ý của Vân Thuỷ chân nhân rất rõ ràng, ông cũng không cứu được Nhất Diệp.
"Nhất Diệp" Cửu Liên cắn chặt răng, nhanh chóng bay về phía cái khe, muốn cùng Nhất Diệp tiến vào khe nứt không gian, chỉ là anh vừa động thì đã bị Vân Thuỷ chân nhân ngăn cản.
"Sư !" Hai mắt Cửu Liên đỏ ngầu, không ngừng giãy giụa.
"Không cần hy sinh vô ích" Vân Thuỷ chân nhân khuyên nhủ.
Cửu Liên làm gì còn lý trí nữa, anh nhìn khe hở gần khép kín kia, rồi nhìn làn váy màu xanh của Nhất Diệp ở cái khe, kinh mạch cả người đều bị linh lực bạo động muốn phá tan.
"Sư đệ, đệ bình tĩnh đi" Phong Dã chân nhân đứng cạnh thấy bộ dáng này của Cửu Liên thì sợ anh sẽ tẩu hoả nhập ma.
"Không được, không được, con không thể một lần nữa nhìn Nhất Diệp biến mất trước mặt con được, a a a a ...." Cửu Liên không màng tất cả điều động linh lực, nhưng sức mạnh của Độ Kiếp Kỳ kém Đại Thừa quá nhiều, mặc kệ Cửu Liên nỗ lực thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của sư .
"Mẹ??" Nhưng vào lúc này, Bảo Bảo không biết bay từ đâu tới, bay vọt vào khe nứt. Sau đó bỗng nhiên thấy sấm sét ầm ầm đánh vào khe nứt, nhưng cái khe vẫn kiên cường khép kín.
"Bảo Bảo" Phong Dã chân nhân thấy Bảo Bảo cũng bay vào thì sắc mặt tái đi, mất một Nhất Diệp sư đệ đã muốn điên rồi, bây giờ còn thêm Bảo Bảo thì phải làm sao bây giờ?
Cửu Liên quả nhiên chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đôi mắt đỏ ngầu, Phong Dã đang muốn ra tay đánh ngất phòng ngừa anh tự làm tổn thương mình thì trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện biến hoá.
Chỉ thấy trên khe nứt đã khép kín kia bỗng nhiên có một cánh chim vươn ra, sau đó là thân mình, cuối cùng là một cái mông, cái mông có chút khó khăn, quay qua quay lại cả buổi mới thoát ra khỏi cái khe.
"Đó là Bảo Bảo?" Phong Dã không thể tin nổi nói.
Sắc đỏ trong mắt Cửu Liên cũng từ từ tan đi, vì anh thấy trong miệng con chim đen nhánh có ngậm một thân ảnh màu xanh nhạt.
Tác giả có lời muốn nói:
Vũ Không Minh: Ồ, ta phát hiện có một con Lôi Viêm Thần Điểu có thể phá vỡ không gian của ta...