Đêm qua, toàn bộ Phàn Thành yên tĩnh giống như trẻ con chìm vào giấc ngủ say. Sáng sớm mọi người lại trở về guồng quay công việc, khắp phố lớn ngõ nhỏ ầm ĩ, nhốn nháo, đông người.
Nhân tu sống ở giới tu tiên ngàn năm chưa chắc đã gặp được nhiều người như vậy, tuy con người tuổi thọ ngắn ngủi nhưng lại vô cùng nỗ lực, cuộc sống sinh hoạt vui vẻ, sinh động hơn tu giả rất nhiều.
Vũ Quân bay xuống từ trên mây, dừng phía sau lưng người đang tưới hoa - Nhất Diệp.
"Chồng à?" Vũ Quân không che giấu hơi thở của mình nên khi anh chạm chân vào mặt đất thì Nhất Diệp vui sướng xoay người lại, "Chồng về rồi"
"Ừm" Vũ Quân cười gật đầu, giơ tay biến ra một cái hộp gấm đưa tới trước mặt Nhất Diệp.
"Cho em hả?" Nhất Diệp kinh hỉ hỏi.
"Trước đây anh đã đồng ý sẽ khắc trâm cho vợ, hôm nay cuối cùng cũng làm xong, vợ nhìn xem có vừa ý không" Vũ Quân vừa nói vừa mở nắp hộp gấm ra.
Nhất Diệp cảm thấy ánh sáng loé lên trước mặt, một cây trâm cài toàn thân màu trắng chợt xuất hiện trước mặt cô. Trâm cài này được khắc từ long cốt, lúc Vũ Quân rảnh rỗi sẽ ngồi ở một góc cầm dao nhỏ khắc trâm, Nhất Diệp thỉnh thoảng cũng ghé vào ngó một cái, nhưng thành phẩm trước mắt còn đẹp hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.
Đặc biệt là con bướm màu hồng nhạt trên cây trâm kia, khi ánh mặt trời chiếu lên tạo ra màu sắc làm người xem say mê.
"Đây là bướm ma thuật sao?" Nhất Diệp chạm nhẹ vào cánh con bướm.
"Đúng vậy" Vũ Quân nói, "Anh đã điêu khắc trận pháp bảo vệ lên cây trâm trước, say đó lại nghĩ đến bướm ma thuật nên biến trận pháp nhỏ lại, rồi lại bỏ thêm một trận pháp mê hoặc nữa".
"Nếu vợ lại gặp nguy hiểm thì có thể trốn ở trong trận pháp mê hoặc chờ anh tìm tới" Vũ Quân dùng linh lực nhẹ nhàng chạm lên trâm cài, thân trâm trắng tinh bỗng hiện ra hoa văn màu vàng nhạt.
"Cảm ơn chồng" Nhất Diệp nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng mà chắc là em không đến nỗi xui xẻo lại gặp phải nguy hiểm nữa đâu".
"Anh với vợ mới quen nhau chưa tới nửa năm mà vợ đã gặp phải nguy hiểm hai lần" Vũ Quân cười nhẹ, "Tần suất này thật sự quá cao".
Nhất Diệp chột dạ thè lưỡi, ngoan ngoãn đảm bảo, "Sau này em sẽ cẩn thận"
"Không sao, vợ muốn làm gì thì cứ làm cái đó, anh tuy không tinh thông tất cả mọi thứ trên đời nhưng vẫn có năng lực bảo vệ vợ" Vũ Quân cầm trâm cài nhẹ nhàng gắn lên búi tóc của Nhất Diệp.
"Em sẽ luôn mang nó theo" Nhất Diệp đỏ mặt.
Vũ Quân nhẹ nhàng cười, nhìn lên sắc trời nói, "Anh đi đến trường đây".
Nhất Diệp nhìn hình bóng cao lớn của Vũ Quân biến mất ở cửa thì nhẹ nhàng phẩy phẩy cây trâm, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì đau xót.
Chồng còn chưa được ngủ tí nào đâu.
___
Bạch Vũ nghe xong dạy dỗ của Vũ Quân thì quyết định nỗ lực học tập cách sống chung với con người. Tuy rằng xã hội loài người rất nguy hiểm nhưng ở đây chơi rất vui, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, Bạch Vũ cảm thấy sau này cậu vẫn muốn ra đây chơi.
Vì vậy thời gian nghỉ trưa Bạch Vũ lần đầu tiên đi theo tiểu mập mạp ra chơi cùng các bạn học. Ban đầu Bạch Vũ cảm thấy chơi cùng những đứa trẻ loài người này rất không thú vị, chơi xích đu, leo cây, ném đá thì có gì vui mà chơi. Nhưng chơi một lúc thì Bạch Vũ lại phát hiện những thứ trước đây mình cảm thấy nhàm chán thì lúc chơi cùng người khác lại rất vui, thú vị hơn rất nhiều.
"Bạch Vũ, Bạch Vũ, cậu xem nè, tớ bò tới rồi" Tiểu mập mạp dừng trên tán cây vẫy vẫy tay với Bạch Vũ.
Tiểu Bạch Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy thì đánh giá, độ cao đó có gì đâu mà đắc ý, "Chờ tớ lên với cậu".
Tiểu Bạch Vũ ôm thân cây bò lên trên, rất nhanh bò tới nhánh cây nơi tiểu mập mạp đang ngồi.
"Bạch Vũ, tớ bò tới trước một chút, cậu cũng lại đây ngồi đi, từ đây có thể nhìn thấy phòng nghỉ của thầy giáo" Tiểu mập mạp ôm thân cây cố gắng bò lên phía trước.
Răng rắc.
Bạch Vũ vừa nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên thì thấy thân hình tròn vo của tiểu mập mạp rơi xuống cùng tiếng hét thảm thiết. Sắc mặt Bạch Vũ trắng bệch, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống theo.
"Tiểu mập mạp" Bạch Vũ chạy tới trước mặt tiểu mập mạp, nâng người cậu bé dậy.
"Đau quá, Bạch Vũ, đau quá" Tiểu mập mạp oa oa khóc lớn.
"Để tớ nhìn xem" Bạch Vũ kiểm tra vết thương trên người tiểu mập mạp, bỗng nhiên một hương thơm ngọt ngào mạnh mẽ chui vào mũi cậu, ánh mắt Bạch Vũ biến đổi, cậu không tự chủ được nhìn về cánh tay trắng nõn của tiểu mập mạp, hương thơm là từ đó bay ra.
Đồng tử đen nhánh của Bạch Vũ từ từ biến thành màu đỏ, cậu nhìn máu đang tuôn ra từ vết thương bị đá cứa qua trên cánh tay tiểu mập mạp, không ngừng nuốt nước miếng.
"Đau quá, đau quá..." Tiểu mập mạp khóc thút thít.
Bạch Vũ mắt điếc tai ngơ nắm lấy cánh tay tiểu mập mạp, há mồm ngậm lấy vết thương đang chảy máu, liều mạng mút, tiểu mập mạp vốn đã trắng bệch bây giờ lại biến thành màu tái xanh, suy yếu đến một chút sức lực cũng không có.
Lúc này Vũ Quân đang sửa chữa giáo án ở hậu viện thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh khác thường dao động trên không trung, thần thức đảo qua, lập tức phát hiện Bạch Vũ đang hút máu của một đứa trẻ. Vũ Quân biến sắc, di thuấn đến bên cạnh hai người, vươn tay nhấc Bạch Vũ lên.
Vũ Quân nhìn hai mắt đỏ tươi của Bạch Vũ, mày nhăn lại, giơ tay niệm một cái thanh tâm chú cho Bạch Vũ.
"Vũ Quân?" Bạch Vũ tỉnh táo lại trong nháy mắt, cậu nhìn thấy Vũ Quân thì sửng sốt, tiếp theo lại nghĩ tới tiểu mập mạp, quay đầu nhìn lên mặt đất, sắc mặt lập tức trắng bệch la, "Tiểu mập mạp!".
Vũ Quân tụ linh lực cuốn tiểu mập mạp nửa sống nửa chết trên mặt đất đi, nháy mắt một cái ba người cùng trở về căn nhà nơi họ sinh sống.
"Sao mọi người đã về rồi?" Nhất Diệp thấy Vũ Quân và Bạch Vũ xuất hiện trong sân, hơn nữa trên khoé môi Bạch Vũ lại dính máu, sắc mặt biến đổi chạy tới hỏi, "Bạch Vũ, em bị thương hả?"
"Đó không phải máu của nó" Vũ Quân giơ tay đẩy khối linh lực đang bao bọc một cơ thể cẩn thận đặt lên ghế dài ở đại sảnh.
"Tiểu mập mạp" Bạch Vũ nhìn tiểu mập mạp chỉ còn chút hơi thở thì vô cùng hối hận.
"Bạch Vũ, đây là em làm ra?" Nhất Diệp liếc mắt liền biết đứa nhỏ này là do mất máu quá nhiều mà hôn mê, lại nhìn tới vết máu còn chưa kịp lau ở khoé môi Bạch Vũ, đáp án quả là vô cùng sinh động.
"Không phải em cố ý, tiểu mập mạp rơi từ trên cây xuống, em vốn định kiểm tra vết thương cho cậu ấy, nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy máu trên tay cậu ấy thì không nhịn được..." Bạch Vũ hoảng loạn giải thích, "Giống như bị thứ gì đó không chế. Nhất Diệp, chị cứu cậu ấy đi".
"Chồng ơi" Nhất Diệp biết đa phần các loại đan dược của giới Tu tiên đều có lợi với người phàm, nhưng nếu dược lực quá mạnh thì cơ thể sẽ không chịu đựng nổi, nên cô đang lưỡng lự.
"Vết thương của cậu ấy không quá nghiêm trọng, một viên Hồi Xuân Đan cấp 3 là được rồi, nhưng mà loại đan dược cấp thấp này trên người anh không có" Vũ Quân nói, "Vợ trông cậu bé nha, anh đi thành phố gần nhất mua về".
"Hồi Xuân Đan? Chờ tí, hồi trẻ em có luyện một ít, hình như vẫn còn" Nhất Diệp nói xong thì bắt đầu lấy từ trong túi càn khôn của mình ra mười mấy cái bình sứ trắng, lại mở từng bình từng bình ra kiểm tra rồi mới lấy một cái bình trong đó, đổ ra một ít thuốc đưa cho Vũ Quân.
Vũ Quân cầm bình sứ toả ra hương thơm nhàn nhạt của Hồi Xuân Đan, xác nhận dược lực trong đó sẽ không ảnh hưởng đến người phàm thì mới cho mớ thuốc vào miệng tiểu mập mạp. Sắc mặt tiểu mập mạp hồng hào nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
"Tiểu mập mạp" Bạch Vũ vui vẻ chạy lại gần.
"Cậu bé còn phải ngủ thêm một lúc nữa mới có thể tỉnh lại, em ra đây với anh một chút" Vũ Quân nói với Bạch Vũ.
Bạch Vũ không yên tâm nhìn thoáng qua tiểu mập mạp rồi mới cúi đầu đi ra ngoài cùng Vũ Quân, Nhất Diệp nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo ra ngoài.
"Vũ Quân..." Bạch Vũ biết mình đã làm sai nên ủ rũ cụp đuôi đứng trước người Vũ Quân.
Vũ Quân không nói tiếng nào, anh chỉ vươn tay để lên đầu Bạch Vũ, phảng phất như muốn điều tra cái gì, một lúc sau Vũ Quân thu hồi linh lực nói, "Thì ra là thế".
"Chồng ơi, rốt cuộc là sao vậy?" Nhất Diệp hỏi, "Bạch Vũ sao lại vô duyên vô cớ hút máu người"
"Cậu ấy không phải hút máu người" Vũ Quân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người nói, "Trước đó vợ có nói ma tu muốn bắt những đứa trẻ trong thành vì muốn tinh luyện thần thú tinh huyết, thứ Bạch Vũ hút chính là thần thú tinh huyết".
Nhất Diệp nhìn về phía Bạch Vũ, sửng sốt một chút nói: "Em... em lúc đó chỉ thấy hương vị kia vô cùng thơm ngọt, nội tâm cứ thúc giục em đi hút máu".
"Đó là bản năng theo đuổi sức mạnh" Vũ Quân nói, "Tuy rằng anh không thể xác định được sức mạnh này thuộc về loại thần thú nào nhưng trong nó ẩn chứa một loại sức mạnh vô cùng dụ hoặc với các tu sĩ, đặc biệt là yêu tộc"
"Chẳng lẽ.... trong cơ thể của những đứa trẻ ở Phàn Thành đều..." Nhất Diệp phỏng đoán.
"Chắc là đa phần đều có, nếu không một thành phố người phàm bình thường sao lại cần Bạch Hổ bảo vệ" Vũ Quân nói.
"Vũ Quân, có cách nào không, em không thể để bản năng không chế" Bạch Vũ lên tiếng.
Vũ Quân có chút kinh ngạc nhìn về vẻ mặt nghiêm túc của đứa nhỏ.
"Em...em không muốn làm tổn thương tiểu mập mạp" Bạch Vũ ấp a ấp úng nói, "Cậu ấy.... dẫn em đi ăn ngon".
"Phụt..." Nhất Diệp nhịn không được bật cười, "Xem ra Bạch Vũ đã biết kết bạn".
Sắc mặt Vũ Quân cũng trầm xuống, an ủi Bạch Vũ, "Không sao đâu, hôm nay chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, trong cơ thể đứa trẻ này chứa tương đối nhiều sức mạnh thần thú tinh huyết nên em mới không kiềm chế được, trong tình huống bình thường sẽ không dễ dàng mất khống chế. Huống chi... sức mạnh trong người cậu ấy đã bị em hút đi, bây giờ cậu bé chỉ còn là một đứa trẻ người phàm bình thường".
"Vậy..." Mắt Bạch Vũ sáng lên, vui vẻ nói, "Em đi xem cậu ấy đã tỉnh chưa".
Vũ Quân và Nhất Diệp cũng cười.
Khoảng chừng một tiếng sau, tiểu mập mạp thần thanh khí sảng tỉnh lại, sau đó phát hiện mình lại ở trong nhà Bạch Vũ thì có chút hoang mang.
Bạch Vũ lừa gạt cậu bé rằng vì cậu leo cây ngã xuống bị ngất xỉu nên Bạch Vũ mới đưa cậu về nhà mình nghỉ ngơi.
Tiểu mập mạp nghe xong thì vô cùng cảm kích bắt lấy tay Bạch Vũ nói, "Bạch Vũ, cậu thật tốt với tớ".
Bạch Vũ chột dạ tránh đi ánh mắt của tiểu mập mạp.
Đến khi tiểu mập mạp phải về nhà, Bạch Vũ chạy đi tìm Nhất Diệp xin một lọ Hồi Xuân Đan, cậu đưa tiểu mập mạp đến cửa nhà rồi mới đưa bình sứ trong tay cho tiểu mập mạp, nghiêm túc nói, "Trong đây chứa thuốc gia truyền của nhà tớ, có thể trị bách bệnh, chỉ cần con người còn hơi thở thì đều có thể cứu sống".
"Lợi hại vậy sao" Tiểu mập mạp kinh ngạc nói.
"Tặng cho cậu" Bạch Vũ đưa bình sứ cho tiểu mập mạp.
"Đồ quý như vậy tớ không thể nhận đâu" Tiểu mập mạp từ chối.
"Cho cậu thì cậu cứ cầm đi, nếu cậu không lấy thì sau này tớ không chơi với cậu nữa" Tiểu Bạch Vũ uy hiệp.
"Ừm" Tiểu mập mạp lúc này mới trịnh trọng nhận lấy, "Tớ sẽ cất cẩn thận".
Bạch Vũ lúc này mới hài lòng trở về nhà.
Thời điểm cơm chiều Vũ Quân nhìn Nhất Diệp nói, "Không ngờ vợ còn biết luyện thuốc".
"Đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, lúc đó em tương đối có hứng thú với chuyện luyện thuốc nên học chơi" Nhất Diệp nói.
"Thuốc do vợ luyện ra có phẩm chất rất tốt, tuy rằng chỉ là Hồi Xuân Đan cấp 3 nhưng dược lực vô cùng tinh khiết, gần như không có tạp chất" Vũ Quân nhớ tới bình Hồi Xuân Đan lúc ban ngày.
"Đúng đó, đúng đó, trước kia Cửu Liên chân quân thường nói nếu làm tốt Nhất Diệp sẽ trở thành đại sư luyện thuốc đó" Tiểu đằng yêu ghé vào vai Bạch Vũ chen tới nói, "Tiếc là sau này tu vi của Nhất Diệp không tăng lên nữa".
"Đúng rồi..." Bạch Vũ nghe thấy thì có chút kỳ quái hỏi, "Bố mẹ và anh trai của Nhất Diệp đều đã phi thăng phải không?"
"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu.
"Vậy một nhà mọi người hẳn là có thiên phú vô cùng tốt, sao chỉ có chị là không thể tăng tu vi vậy" Bạch Vũ nghi hoặc hỏi.
"Vì bọn họ đều là Đơn linh căn mà chị là Tam linh căn, thiên phú không tốt" Nhất Diệp nhún vai.
Sau khi ăn xong cơm tối, Nhất Diệp đi đến phòng bếp rửa chén bát, tiểu đằng yêu nhảy lên bàn cơm sạch sẽ thở dài một hơi nói, "Thật ra trước kia Diệp Tử có thuộc tính Đơn linh căn hệ mộc, thiên phú tu luyện vô cùng tốt".
Vũ Quân nghe xong thì có chút không ngờ tới.
Bạch Vũ thì trực tiếp hỏi, "Vậy sao lại biến thành Tam linh căn?"
"Tớ không biết" Tiểu đằng yêu lắc đầu nói, "Khoảng chừng 700 năm trước, Nhất Diệp biến mất hơn bốn trăm năm, khi gặp lại thì chị ấy đã thành Tam linh căn, hơn nữa thân thể cũng là Thánh Anh Quả sinh ra".
"Thuộc tính của Thánh Anh quả là đơn căn, thân thể do Thánh Anh Quả tạo ra cũng sẽ không làm suy yếu thiên phú của bản thân tu sĩ" Tiểu đằng yêu nói.
Sẽ, nếu nguyên thần không đầy đủ.
Vũ Quân nhìn Nhất Diệp vừa thu dọn chén bát xong quay trở về phòng khách thì có chút tò mò, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với người vợ lạc quan đơn thuần của mình.
Có thể là thân thể bị huỷ nên nguyên thần có tổn hại.