Tiểu đằng yêu bay được nửa đường thì gặp Bạch Vũ quay về, hai người cùng nhau quay về hang động, tìm được Vũ Quân và Nhất Diệp bên trong động phủ.
"Đuổi được không?" Nhất Diệp hỏi Bạch Vũ.
"Đuổi được, nhưng mà cô ta vứt thân thể lại dùng Nguyên Anh bỏ chạy rồi" Bạch Vũ buồn bã nói.
Nhất Diệp nghe xong thì liếc nhìn Vũ Quân một cái, Vũ Quân trấn an, "Không sao đâu, sau này không cần rời khỏi Phàn Thành một mình là được".
"Nghe thấy chưa?" Nhất Diệp giả vờ không hiểu quay sang dạy dỗ Bạch Vũ.
"Không phải em muốn đi, tại hai người phong ấn tu vi của em rồi ném em ra ngoài đó chứ" Bạch Vũ thấy da mặt Nhất Diệp quá dày, vậy mà còn dám lên án cậu trước.
"Vợ ơi" Vũ Quân bỗng lên tiếng.
"Dạ??" Nhất Diệp chớp chớp mắt.
"Anh nói em đó" Vũ Quân thở dài.
"Vâng" Nhất Diệp chột dạ cúi đầu.
"Ha ha ha..." Bạch Vũ không phúc hậu bật cười, chọc Nhất Diệp hung hăng trừng mắt lườm cậu.
Vũ Quân đã dùng thần thức điều tra xung quanh từ sớm, phát hiện xung quanh không có gì nguy hiểm. Vũ Quân nhìn quyển sách mà mình đang cầm trong tay nói, "Lúc nãy anh còn đang ở trên lớp dạy học thì vội vàng chạy tới đây. Vợ ơi, em cùng Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu dẫn mấy đứa nhỏ này vào Phàn Thành nhé, anh đi trước một bước đây".
"Vâng" Nhất Diệp vội vàng đồng ý.
Vũ Quân dịu dàng cười, hoá thành một tia sáng biến mất tại chỗ. Thực lực sắp phi thăng của Vũ Quân chênh lệch với tu vi nửa bước nữa mới tới của Hoá Thần của Tiểu đằng yêu rất lớn, nên khoảng cách mà Tiểu đằng yêu phải bay cả tiếng đồng hồ thì Vũ Quân chỉ cần di thuấn một cái đã về tới lớp học rồi.
"Thầy?" Cả lớp đang láo nháo thảo luận tại sao thầy giáo lại biến mất không thấy, bỗng nhiên thấy thầy giáo bước từ ngoài cửa vào thì lập tức kinh ngạc.
"Xin lỗi, vừa nãy thầy có việc đi ra ngoài một chút" Vũ Quân đi đến trước mặt học trò xin lỗi, "Được rồi, tiếp tục đọc thôi".
"Vâng. Nhân chi sơ, tính bản thiện..." Bạn học nhỏ lập tức rung đùi vui vẻ đọc tiếp.
Sắc mặt Vũ Quân ôn hoà, cẩn thận nghe bạn học nhỏ ngẫu hứng ngâm thơ, nhờ Vũ Quân mỉm cười cổ vũ mà một đoạn Tam Tự Kinh được đọc xong một cách thuận lợi.
"Một chữ cũng không sai, rất giỏi" Vũ Quân khen ngợi.
Bạn học nhỏ đỏ mặt, thầm nghĩ thầy giáo thật đẹp trai, để mỗi ngày thầy đều khen mình thì tối về cậu phải học thuộc đoạn thứ 2 mới được.
Lúc Vũ Quân kết thúc chương trình học buổi chiều trở về nhà thì nghe được người dân sôi nổi bàn luận trên đường phố. Họ nói hôm nay có hiệp sĩ nặc danh đã cứu những đứa trẻ bị lừa bán về, thuận tiện còn ném bọn buôn người đến trước cửa nha huyện. Hiệp sĩ nặc danh này có tính cách ghét cái ác, đánh bọn buôn người kia đến mức cha mẹ ruột cũng không nhận ra nổi.
Vũ Quân nghe xong thì nhoẻn miệng cười, lắc lắc đầu tiếp tục đi về nhà.
"Thầy Vũ, thầy Vũ..."
Vì Vũ Quân dạy học ở trường học nên hàng xóm láng giềng quen biết anh đều gọi anh là thầy Vũ, Vũ Quân nhìn ông chủ cửa hàng trang sức đang tươi cười thì chắp tay thi lễ, "Ông chủ Dương, gọi tôi có chuyện gì sao?"
"Không phải lần trước thầy muốn mua trâm cài tặng cho vợ mình sao? Trước đó thầy còn chê kiểu dáng quá cũ" Ông chủ Dương nói, "Sáng nay cửa hàng tôi vừa mới nhập một đống trâm cài mới, chính là kiểu dáng thịnh hành năm nay, thầy có muốn xem thử không?"
Chuyện là trước đây Vũ Quân điêu khắc trâm cài long cốt cho Nhất Diệp, trận pháp bảo vệ và hình dáng sơ bộ của trâm cài đã làm xong, tiếp theo chỉ còn việc trang trí. Vũ Quân rất ít khi chú ý đến trang sức của nữ giới nên không biết loại trâm cài nào đẹp, lại nghĩ đến chuyện vợ mình thích cái đẹp nên đã tới tiệm trang sức của ông chủ Dương học hỏi chút kinh nghiệm.
Ông chủ Dương dẫn Vũ Quân vào sảnh trong, đầu tiên là rót một ly trà Long Tỉnh mời Vũ Quân rồi mới bưng hai cái khay phủ vải đỏ đi tới, "Trong đây đều là mấy kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay, toàn bộ đều được điêu khắc từ vàng ròng, thầy nhìn xem, chạm trổ vô cùng sinh động".
Vũ Quân nhìn lướt qua 5, 6 cây trâm cài đặt song song nhau trong khay, trên trâm cài được khảm bốn hình mai, lan, trúc, cúc, ngoài hình hoa còn có trâm hình con bướm, hình ngọc.
Vũ Quân vươn bàn tay to lớn cầm lấy chiếc trâm cài hình con bướm, nhìn thấy ánh vàng của cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy theo chuyển động của cây trâm, giống hệt như con bướm thật.
"Thầy Vũ quả nhiên có mắt nhìn, cây trâm cài này được chạm trổ tốt nhất trong chỗ này, cậu xem con bướm quả thật giống y như thật" Ông chủ Dương nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ.
Vũ Quân để trâm cài trước mặt, nhìn cánh nhỏ không ngừng rung động của nó, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, "Bao nhiêu tiền?"
"Thầy Vũ muốn mua phải không?" Ông chủ Dương vui vẻ nói, "Tổng cộng 5 lượng vàng, tuy rằng hơi đắt nhưng thầy xem chạm trổ trên này..."
"Không sao..." Vũ Quân không đợi ông chủ Dương nói xong đã móc năm lượng vàng để trước mặt đối phương.
"Ai da, vợ thầy thật là có phúc" Ông chủ Dương luống cuống nhận lấy tiền, ông vẫn luôn thích những người đọc sách, họ không giống mấy cái người toàn trả giá trên phố.
Vũ Quân cầm túi đựng trâm đi về nhà thì thấy Bạch Vũ đang giúp Nhất Diệp bưng đồ ăn từ bếp ra phòng khách. Vũ Quân bỏ hộp quà vào túi Càn Khôn rồi ngồi ở trên ghế ở phòng khách chờ ăn cơm.
Bạch Vũ dọn chén bát xong thì im lặng liếc mắt nhìn Vũ Quân đang ngồi ngay ngắn trên ghế, do dự một chút rồi đi tới.
"Nhất Diệp nói chỉ còn một món canh nữa là có thể ăn cơm rồi" Bạch Vũ đi tới đi lui bên cạnh Vũ Quân một lúc mà chỉ nói được một câu như vậy.
"Anh biết rồi, cảm ơn em" Vũ Quân gật đầu một cái.
"Cái kia..." Bạch Vũ ấp a ấp úng.
Vũ Quân nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Bạch Vũ, giống hệt mấy học sinh có vấn dề mà không dám hỏi anh ở trường, vì vậy kiên nhẫn chờ Bạch Vũ nói hết câu.
"Cái kia..." Bạch Vũ ngại ngùng nói, "Cảm ơn anh"
"Hả?" Vũ Quân khó hiểu.
"Hôm nay nếu anh không tới thì chắc là em đã bị họ luyện thành thuốc rồi" Bạch Vũ giải thích, "Thêm lần này nữa thì anh đã cứu em tổng cộng hai lần".
"Không trách anh phong ấn tu vi của em à?" Vũ Quân hỏi.
"Em biết là bọn anh muốn tốt cho em" Bạch Vũ vẫn biết tốt xấu nhưng vẫn không nhịn được oán giận, "Thì ra bên ngoài nguy hiểm như vậy, trẻ em loài người sao có thể lớn lên vậy".
"Vì bọn họ có cha mẹ yêu quý, dạy dỗ" Vũ Quân nói, "Nhất Diệp nói từ khi em ra đời tới nay chỉ lớn lên một mình, sống trong bí cảnh gần vạn năm, trừ Nhất Diệp và Cửu Liên chân quân từng đặt chân đến thì không có ai tới, ngoài những kiến thức do huyết thống yêu tộc truyền lại thì em cũng không biết quá nhiều thứ ở bên ngoài"
"Em phải làm sao bây giờ?" Bạch Vũ hỏi.
Yêu tu một mình sinh ra, một mình lớn lên giống như Bạch Vũ ở đại lục tu tiên nhiều đếm không xuể, đa phần bọn họ còn chưa đến thời điểm trưởng thành đã bị bắt gϊếŧ, phần còn lại may mắn chạy thoát sự đuổi gϊếŧ, trải qua gian khó học được kỹ năng sinh tồn.
Vũ Quân tin rằng nếu không gặp được Nhất Diệp thì Bạch Vũ hẳn là thuộc về trường hợp thứ nhất.
"Đọc nhiều sách một chút, em có thể sao chép mỗi cuốn sách ở trần gian một lần, trong đó có rất nhiều thứ có giá trị tham khảo" Vũ Quân nói, "Sau đó học cách ở chung với con người".
"Cảm ơn" Tuy rằng Bạch Vũ nghe không hiểu lắm nhưng đều nhớ kỹ, "Trách không được con người đều thích bái sư, có người dạy dỗ quả nhiên sẽ hiểu nhiều thêm một chút".
Vũ Quân nghe Bạch Vũ nói xong thì sửng sốt nhìn đứa nhỏ với gương mặt ửng đỏ mang theo vẻ thẹn thùng, hai mắt đứa nhỏ nhìn anh mang theo vẻ hâm mộ thì nhịn không được duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cậu.
Lúc ăn cơm Bạch Vũ nhìn Vũ Quân tin tưởng nói, "Em nói cho mọi người nghe, trong nhà em có một cung điện rất đặc biệt, trong đó có hơi thở vô cùng tương tự với hơi thở trên người Vũ Quân".
"Chị đã từng tới nhà em, sao lại chưa bao giờ thấy toà cung điện kia?" Nhất Diệp hỏi.
"Đó là do chị không vào được" Bạch Vũ nói, "Cung điện đó tu nhân không vào được, chỉ có yêu tộc mới có thể đi vào".
"Không sao" Vũ Quân nói, "Anh chỉ có chút tò mò thôi, vì viên Viêm Lôi châu chia cho anh cảm giác vô cùng quen thuộc".
"Được rồi" Bạch Vũ nghĩ đến ơn cứu mạng 2 lần của Vũ Quân, dẫn anh vào thì cũng không phải là không thể, nghĩ nghĩ một chút rồi hào phóng nói, "Nếu lúc đó anh không vào được thì em sẽ vào trong lấy đồ đưa ra cho anh".
"Vậy làm phiền em rồi" Vũ Quân vui vẻ chấp nhận.
"Ha ha..." Bạch Vũ thấy cuối cùng mình cũng có chút lợi hại hơn 2 người kia thì vui vẻ ăn toàn bộ số đồ ăn còn lại trên bàn.
___
Vạn dặm về phía tây Phàn Thành, Hồng Lân đã bị mất thân thể bay vào một động phủ, dừng lại trước cửa đại điện đau khổ than, "Tôn thượng, cứu cứu Hồng Lân".
Một luồng lực hấp dẫn truyền từ trong điện ra, Nguyên Anh của Hồng Lân bị hút vào trong điện, một người đàn ông mặt trắng nhìn em bé Nguyên Anh đang lơ lửng trước mặt hỏi, "Sao ngươi lại trở thành thế này?"
"Tôn thượng, con cùng sư huynh đi tới ngoại thành Tinh Thành tìm thần thú tinh huyết theo chỉ đạo của ngài, kết quả bỗng nhiên gặp phải một Hoá Thần hậu kỳ, một chưởng liền gϊếŧ chết sư huynh, con vất vả lắm mới trốn thoát được" Hồng Lân khóc lóc kể lể.
"Hoá Thần hậu kỳ? Chẳng lẽ là Bạch Hổ?" Tôn thượng lập tức phủ nhận, "Không thể, Bạch Hổ chưa bao giờ quản tới việc ở ngoài Phàn Thành. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này kết giới của Phàn Thành có chút lỏng lẻo, hiển nhiên là Bạch Hổ có việc tạm thời rời khỏi Phàn Thành".
"Mỗi một trăm năm Bạch Hổ mới rời khỏi Phàn Thành một thời gian để tham dự cuộc họp thường niên, mấy ngày này lại đúng vào lúc hắn rời đi, các ngươi hẳn không gặp phải Bạch Hổ mới đúng".
"Chẳng lẽ là vì con nữ tu đó?" Hồng Lân nghi hoặc nói.
"Nữ tu gì?" Tôn thượng hỏi.
"Bọn con bắt được một yêu tu bị phong ấn tu vi, sau đó một nữ tu chính phái chạy tới cứu nó, sau đó sư huynh phát hiện thân thể nữ tu kia là linh thể Thánh Anh Quả sinh ra, muốn dùng để luyện thuốc thì mới bị gọi Hoá Thần hậu kỳ ra" Hồng Lân nói.
"Đồ vô dụng, bảo các con đi bắt mấy đứa trẻ người phàm, tự nhiên đi chọc vào nhiều tu sĩ như vậy làm gì hả?" Tôn thượng giận dữ dùng một chưởng đánh Hồng Lân bay ra ngoài.
"Tôn thượng tha mạng, tôn thượng tha mạng" Nguyên Anh yếu ớt của Hồng Lân bị một chưởng đánh phun ra một ngụm máu.
Tôn thượng nghĩ Hồng Lân tuy tu vi không cao nhưng làm việc thì có vài phần bản lĩnh nên giơ tay biến ra một con rối nói, "Cầm dùng tạm đi, chờ tìm được thân thể phù hợp thì cướp sau".
"Cảm ơn tôn thượng" Hồng Lân vui vẻ, hoá thành một tia sáng bay vào thân thể con rối.
Sau khi Hồng Lân rời khỏi đại điện thì trong mắt cô ta hiện lên vẻ oán hận, thân thể tốt ư, trên đời này thân thể tốt nhất chính là cái do Thánh Anh Quả sinh ra kia.
___
Nửa đêm, Vũ Quân nhìn Nhất Diệp đang ngủ say bên cạnh, cẩn thận rời giường đi tới hậu viện.
"Vũ Quân?" Tiểu đằng yêu đang hấp thụ tinh hoa ánh trăng giật giật cành lá, có chút kinh ngạc nhìn Vũ Quân.
"Anh muốn đi ra ngoài một chuyến, nếu thuận lợi thì sáng mai sẽ trở về, nếu muộn thì em nói với Nhất Diệp một tiếng" Vũ Quân dặn dò.
"Vâng" Tiểu đằng yêu gật đầu, "Vũ Quân muốn đi đâu vậy?"
"Đi tìm một thứ" Vũ Quân cong môi cười, thả trường tình điểu từ túi càn khôn ra, hoá thành tia sáng bay về phía ánh trăng, chớp mắt liền không thấy đâu nữa.
Tiểu đằng yêu nhìn nhìn rồi tiếp tục bò lên ngọn núi giả nằm phơi ánh trăng.
Vũ Quân bay khoảng bốn tiếng, trước khi mặt trời mọc mới bay tới địa điểm mục tiêu - Thung lũng bướm ma thuật.
Thung lũng bướm ma thuật là nơi sinh sống của những con bướm ma thuật, trong sách có ghi, trên thân bướm mang theo ánh sáng, phấn của nó có thể tạo ảo giác, sau khi chết thì ánh sáng cũng không mất đi, có thể biến thành ánh sáng bảy màu dưới ánh trăng.
Nói cách khác, sau khi chết thì thân thể nó có thể phát ra ánh ráng bảy màu dưới ánh trăng, đây cũng là lý do tại sao Vũ Quân muốn đến đây trước hừng đông.
Ánh sáng toả ra dưới ánh trăng trong thung lũng, vô số con bướm làm thành phong cảnh khiến người ta thất thần, nhưng lại không ảnh hưởng tí nào đến người đàn ông mặc áo trắng này. Ánh trăng đổ xuống, chiếu lên thân thể con bướm toả ra ánh sáng bảy màu chiếu lên tán lá cây ngô đồng rồi hắt xuống đất.
Vũ Quân lấy trâm cài long cốt đã điêu khắc từ túi càn khôn ra, từ một đống con bướm trong thung lũng chọn một con có hình thức đẹp nhất rồi khắc theo hình dáng của nó lên long cốt.
Vũ Quân lại lấy ra cây trâm ban ngày mình đã mua, đặt song song với cây trâm của anh, hai cái có kiểu dáng tương tự nhau nhưng một cái tinh xảo một cái sinh động, một cái ánh vàng một cái rực rỡ lung linh.
"Chắc là vợ sẽ thích" Vũ Quân tự lẩm bẩm.
Vô số con bướm bay tới dừng trên đầu vai và vạt áo Vũ Quân, tương xứng với dung nhan anh tuấn vô song của anh, bản thân anh nhìn qua giống như hoá hình của những con bướm kia sau khi tu luyện hàng vạn năm, xinh đẹp lạ thường.
Đến khi mặt trời dần ló dạng phía chân núi, những con bướm thu hồi ánh sáng tự nhiên của mình, bay về chỗ tối, Vũ Quân lại nhìn cây trâm trong tay, ánh sáng bảy màu đã biến mất, chỉ còn lại màu hồng nhạt, ánh mặt trời chiếu qua cánh bướm mỏng manh vẫn vô cùng xinh đẹp.
Vũ Quân cất trâm cài, lại lần nữa bay lên không trung hoá thành ánh sáng biến mất, chỉ để lại muôn vàn đoá hoa nở rộ trong thung lũng tĩnh lặng.