• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yuri Ilukh

716 năm trước, lúc đó Cửu Liên chân quân chỉ mới là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tuy rằng cũng là thiên tài ở giới tu tiên, nhưng tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ ở giới tu tiên thì vươn tay quơ đại cũng có cả đống nên không ai quá mức kiêng kị anh.

Khi đó Nhất Diệp đã đạt Kim Đan trung kỳ được 50 năm, nhưng 50 năm này cô không hề có tí chí tiến thủ nào chỉ đi du lịch khắp nơi, đến nỗi Cửu Liên chân quân phải tự mình đi trần gian tóm cô trở về, đưa em gái lười biếng nhà mình đến quang hoa bí cảnh tu luyện.

Lúc hai người tới Quý La Thành thì trời đã chạng vạng, Cửu Liên chân quân định thu xếp tốt cho em gái rồi mới đi xử lý chuyện của sư phụ nhờ.

"Anh ơi, anh cứ ném em vào bí cảnh như vậy, lỡ như em gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao" Nhất Diệp thật sự không muốn vào bí cảnh tranh đồ với người ta, cô theo anh trai sống ở Thượng Ngu Tiên Môn đã lâu, mỗi lần các đệ tử môn phái đi bí cảnh trở về thì số lượng đều giảm đi một phần ba.

"Yên tâm đi, quang hoa bí cảnh có hạn chế, tu giả Kim Đan kỳ trở lên không thể vào được, hơn nữa cha mẹ đã để lại cho em bao nhiêu là pháp khí phòng thân, làm sao em xảy ra chuyện được". Cửu Liên ha hả cười, "Nếu chết thì cũng vì em xứng đáng".

"...." Nhất Diệp nghĩ nghĩ, vào thì vào, cùng lắm thì vào đó tìm một chỗ nằm ngủ, mấy trăm năm sau đi ra là được.

"Đừng cho là anh không biết em đang nghĩ gì" Cửu Liên chân quân thật sự quá hiểu người em gái này, "Lòng tham của con người còn lớn hơn tưởng tượng của em nhiều, nếu khi em ngủ bị người ta đánh chết thì cũng vì em xứng đáng".

"..." Nhất Diệp buồn bực, "Không có pháp khí phòng thân thì không có cảm giác an toàn, mà có nhiều pháp khí quá thì lại có tội, thật mệt mỏi".

"Kêu ca cái gì" Cửu Liên chân quân ghét bỏ nhìn Nhất DIệp rồi nhìn lên sắc trời, thấy mặt trăng đã lên cao, đã đến lúc xuất phát nên nói với Nhất Diệp, "Em đi ngủ đi, anh ra ngoài một lúc".

"Anh đi đâu vậy?" Nhất Diệp hiếu kỳ hỏi.

"Sư phụ nhờ anh làm một việc, rất nhanh sẽ trở về" Trước khi Cửu Liên đưa Nhất Diệp tới Quý La Thành thì đã đi chào tạm biệt Thường Tùng chân nhân, Thường Tùng chân nhân nghe nói Cửu Liên muốn đi Quý La Thành thì thuận tiện nhờ Cửu Liên đi làm giùm một việc ở gần đó.

"Có nguy hiểm không?" Nhất Diệp lo lắng nói.

"Không nguy hiểm".

"Vậy em cũng đi" Nhất Diệp nói.

"Em đi hóng chuyện làm gì, nghỉ ngơi cho tốt đi, hai ngày sau ngoãn ngoãn đi vào quang hoa bí cảnh cho anh" Cửu Liên chân nhân từ chối.

"Ai da, nghỉ cái gì mà nghỉ, tu giả một hai tháng không ngủ không phải là chuyện hết sức bình thường sao?" Nhất Diệp nói.

"Ha ha... Lời này nói ra từ trong miệng em sao nghe lại buồn cười thế nhỉ" Cửu Liên chân quân châm chọc.

"..." Nhất Diệp có chút lúng túng, "Dù sao thì em cũng muốn đi, anh không cho em đi thì em lén đi theo, kiểu gì em cũng có thể tìm được anh".

"Em...." Cửu Liên chân quân bị em gái nhà mình đánh bại, đành thoả hiệp nói, "Vậy em đi theo thì không được lộn xộn".

"Dạ dạ" Nhất Diệp ngoan ngoãn gật đầu.

Cửu Liên chân quân dùng tiên kiếm chở Nhất Diệp bay về phía ngoại thành, chỉ một lát sau hai người đã dừng ở một chỗ núi non cách Quý La Thành khoảng 200 dặm về phía Bắc. Chỗ núi non này hình như có thủ thuật gì đó che mắt, Cửu Liên nhìn Nhất Diệp rồi cẩn thận dẫm lên trận pháp phức tạp, đi trong núi khoảng chừng một tiếng thì từ rừng rậm đầy cây cối bỗng xuất hiện một chỗ đất trống. Giữa khu đất trống là một cái tế đàn thần bí rất lớn.

"Đó là thứ gì? Nhìn hình dáng rất thần bí" Nhất Diệp chỉ vào cái tế đàn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nói.

"Tế đàn thượng cổ" Cửu Liên chân quân giải thích.

"Tế đàn, hiến tế thứ gì?" Nhất Diệp hiếu kỳ hỏi.

"Anh cũng không biết" Cửu Liên nói.

"Còn có chuyện mà anh không biết sao?" Nhất Diệp hỏi.

"Em muốn ăn chửi đúng không?" Cửu Liên nhìn về phía Nhất Diệp.

"Không phải, không phải.... Thường Tùng chân nhân nhờ anh tới đây làm gì?" Nhất Diệp lại hỏi.

"Sư phụ nói đây là tế đàn thượng cổ do Vu tộc để lại, trong đó có một sức mạnh thần kì, nhưng sức mạnh này là gì thì ông ấy cũng không biết" Cửu Liên giải thích, "Nhưng ông ấy cảm thấy sức mạnh này không nên xuất hiện trên đời nên đã bày ra trận pháp này che giấu tế đàn".

"Vậy chúng ta tới đây lần này là?" Nhất Diệp hỏi.

"Phong ấn tế đàn hoàn toàn" Cửu Liên chân quân móc ra hai cục vuông màu đen nói, "Sư phụ nói chỉ cần bỏ hai viên màu đen này vào trên tế đàn thì tế đàn sẽ chìm xuống mặt đất, rơi vào trạng thái ngủ say".

"Thần kỳ vậy sao, đó là thứ gì vậy" Nhất Diệp tò mò duỗi tay sờ sờ khối đen, sau đó một sự lạnh lẽo truyền từ khối đen vào ngón tay Nhất Diệp rồi chui vào tận đáy lòng. Nhất Diệp nhịn không được ho một tiếng.

"Đừng chạm lung tung, tu vi của em mới ở cấp nào, sao cái gì cũng dám chạm vào hả" Cửu Liên chuyển khối đen đi rồi mới trách mắng.

"Anh, em cảm thấy rất không thoải mái" Nhất Diệp nói.

"Chỗ nào không thoải mái?" Cửu Liên lo lắng hỏi.

"Không phải trên thân thể, mà cảm giác khi em chạm vào cái khối đen này một cái thì cả người lạnh căm, cái thứ này hình như rất tà ma" Nhất Diệp nói.

Tuy cảm giác của Cửu Liên không nhanh nhạy bằng Nhất Diệp nhưng anh cũng biết phía sau khối đen này có một hơi thở tà ác, nhưng với sự tin tưởng hoàn toàn với sư phụ và sư phụ chỉ bảo anh tới phong ấn tế đàn nên anh cũng không nghĩ nhiều.

Anh thấy Nhất Diệp không thoải mái thì liền nói, "Em đứng ở đây đi, anh để đồ xong thì chúng ta sẽ trở về".

"Dạ" Nhất Diệp gật đầu, nghe lời không lộn xộn.

Cửu Liên chân quân đi lên tế đàn, phát hiện ở giữa tế đàn có hai khe lõm giống hệt hình dạng của khối đen. Cửu Liên không chút suy nghĩ thả hai khối đen xuống. Khi khối đen rơi vào khe lõm thì bỗng nhiên giữa không gian xuất hiện hai điểm đỏ, một sự mách bảo của tổ tiên nói Cửu Liên chân quân rót linh lực vào đó, Cửu Liên chân quân do dự một lát, lúc đó trong đầu anh hiện lên lời dặn dò của Thường Tùng chân nhân, "Cửu Liên, nhất định phải giúp sư phụ phong ấn tế đàn".

Giữa sự phản đối của giác quan thứ sáu và sự tin tưởng với sư phụ mình thì Cửu Liên đã chọn tin tưởng Thường Tùng chân nhân, giơ tay rót linh lực vào hai điểm đỏ.

Khi linh lực vừa rót vào thì trên đài bỗng tuôn ra một luồng sức mạnh vô cùng lớn, đánh bay Cửu Liên chân quân ra ngoài.

"Anh" Nhất Diệp bị doạ, vội vàng chạy đến bên cạnh Cửu Liên chân quân hỏi, "Anh không sao chứ?"

"Không sao" Luồng sức mạnh kia tới quá đột ngột làm Cửu Liên chân quân không kịp phòng bị nên mới bị hất ra, nhưng anh không bị thương nặng, anh đứng lên nhìn tế đàn đang bắt đầu chuyển động.

Tám cột đá của tế đàn rầm rầm chuyển động, linh lực màu đỏ chuyển động xung quanh, lấy khối đen làm trung tâm, hơi thở âm lãnh (khí âm và nó lạnh) tràn ngập khắp rừng rậm.

"Anh, tế đàn sẽ chìm vào nền đất sao?" Nhất Diệp có chút sợ hãi nhích lại gần người Cửu Liên.

"Anh cũng không biết" Cửu Liên nhìn tế đàn chuyển động ngày càng nhanh, trong lòng có một thanh âm nói cho anh biết, tế đàn này không phải ngủ say mà là thức tỉnh.

"Anh ơi, cảm giác này rất không thoải mái, cả người em đều nổi da gà" Nhất Diệp nói.

"Đừng sợ" Cửu Liên bảo vệ Nhất Diệp sau người, nhìn tám cột đá bao quanh bởi những tia sáng đỏ tạo thành một cái đồ án quỷ dị.

"Chẳng lẽ vừa rồi anh để khối đen sai chỗ sao?" Cửu Liên nghi ngờ nói.

"Anh ơi, anh xem kìa" Nhất Diệp bỗng chỉ vào trên không tế đàn nói.

Cửu Liên nhìn lên theo hướng chỉ của Nhất Diệp, phát hiện linh lực đỏ như máu chậm rãi tụ lại, cuối cùng hình thành hai mảng hình ảnh.

Hình ảnh bên phải là một hình ảnh nhìn từ trên cao xuống, sau đó hình ảnh từ từ kéo lại gần, dừng lại ở một thành phố phồn hoa, nhìn cách ăn mặc trong đó thì Cửu Liên chân quân đoán được đây là một thành phố ở trần gian.

"Là thủ đô của nước Tề, Kiến An" Nhất Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra địa điểm, "Em đã từng tới đó".

Bên còn lại là một ngọn núi mờ mịt mây mù, là nơi có linh lực bao phủ.

"Thượng Ngu Tiên Môn" Nhất Diệp nhận ra đó là sư môn của hai anh em.

Hai hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, hình ảnh dân chúng ở Kiến An đa phần đều đang ngủ say, chỉ có đầu xóm là náo nhiệt, phồn vinh. Hình ảnh thứ hai cũng từ từ gần lại, cuối cùng dừng ở một ngọn núi cao đầy tùng bách, dưới cành cây có một ông lão khí chất tiên nhân đang đứng.

"Sư phụ" Cửu Liên buột miệng.

"Thường Tùng chân nhân, sao Thường Tùng chân nhân lại xuất hiện ở đó?" Nhất Diệp khó hiểu nói.

Trong đầu Cửu Liên chân quân không ngừng suy nghĩ, càng nghĩ sắc mặt lại càng tái nhợt, hình như anh đã nghĩ ra nguyên nhân hậu quả của chuyện này, nhưng lại không dám tin vào những gì mình nghĩ tới".

"Anh ơi" Nhất Diệp bỗng hoảng sợ hét lên.

Cửu Liên nhìn về hỉnh ảnh bên phải, phòng ốc ở Kiến An bắt đầu rung động, các lớp đứt gãy của vỏ Trái Đất bắt đầu di chuyển tạo thành một vết nứt vô cùng lớn ở Kiến An. Rồi sau đó hình ảnh thay đổi, mấy chục thành phố khác đều xảy ra chuyện tương tự.

"Động đất, động đất, sao lại có động đất với quy mô lớn như vậy?" Nhất Diệp không thể tin nổi, "Toàn bộ nước Tề đều xuất hiện động đất".

Cửu Liên không để ý đến tiếng kêu của Nhất Diệp, anh nhìn một chút về phía bên trái. Thường Tùng chân nhân mặc một thân áo bào, ngửa đầu bay về tiên đồ bảy màu.

"Sư phụ!" Âm thanh của Cửu Liên chân quân lạnh thấu xương, theo lời nói của Cửu Liên, trên tế đàn bỗng nhiên xuất hiện vô số sức mạnh tà ác, điên xuồng hướng về phía Cửu Liên.

Cửu Liên không chút suy nghĩ giơ tay đẩy Nhất Diệp ra xa.

"Anh" Nhất Diệp không kịp phòng ngừa bị đẩy một cái, chờ cô hồi phục tinh thần thì anh trai cô đã bị vô số sức mạnh tà ác vây quanh, Nhất Diệp lập tức bị doạ tái mặt, bò dậy chạy tới.

"Đừng tới đây" Cửu Liên quát lớn.

"Anh, anh bị sao vậy" Nhất Diệp bị doạ khóc.

"Anh chắc sau này phải tu ma rồi" Cửu Liên cười châm chọc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về hình ảnh phía bên trái, Thường Tùng chân nhân đã bước vào giữa dải ánh sáng bảy màu.

"Anh, sao tự nhiên anh lại tẩu hoả nhập ma, rốt cuộc là sao lại vậy?" Nhất Diệp sốt ruột nói.

"Không phải anh tẩu hoả nhập ma, mà là sư phụ tặng 'quà' cho anh".

"Thường Tùng chân nhân?" Nhất Diệp khó hiểu.

"Cái gì mà phong ấn tế đàn, sư phụ đáng kính của anh muốn cho anh tới đây khởi động tế đàn mới đúng" Cửu Liên chỉ vào đồ án trên không nói, "Dùng mấy triệu tính mạng người dân nước Tề để hiến tế né tránh lôi kiếp phi thăng. Mà quả báo của việc khởi động tế đàn đều đổ hết lên người anh, sư phụ thật giỏi tính kế, ha ha..."

Cửu Liên chân quân tức giận cười, mặt đầy dữ tợn, Nhất Diệp không biết là anh trai bị tà khí ảnh hưởng hay là vì tức giận.

Từ hình ảnh bên phải của tế tàn thì thấy lớp nứt gãy hoạt động ngày càng kịch liệt, trên không trung của các thành phố đều từ từ ngưng tụ vô số mây sét, Nhất Diệp liếc mắt liền nhận ra đó là lôi kiếp phi thăng, chỉ cần vài tia sét đánh xuống thì những thành phố người phàm kia sẽ hoá thành hư ảo trong nháy mắt.

"Anh ơi, chúng ta lấy khối đen ra đi" Nhất Diệp nói.

"Muộn rồi, chúng ta căn bản không vào trong kết giới được" Khi tế đàn khởi động thì toàn bộ tế đàn đã bị bao phủ trong một kết giới khổng lồ.

"Em có xuyên linh chuỷ" Trên tay Nhất Diệp nhiều thêm một con dao găm toả ra linh lực, đây là xuyên linh chuỷ cha đã để lại cho cô trước khi phi thăng.

Cửu Liên chân quân nhìn xuyên linh chuỷ Nhất Diệp mới lấy ra thì đoán được cô muốn làm gì, sắc mặt biến đổi, giận dữ hét to, "Không được đi".

"Tại sao?" Nhất Diệp khó hiểu nói.

"Nếu em lấy tế phẩm đi thì lôi kiếp sẽ đánh em" Cửu Liên quát.

"Anh" Nhất Diệp quay đầu nhìn lại hình ảnh tế đàn trên không, vô số toà nhà đã bị mặt đất nuốt chửng, hàng vạn sinh linh sẽ biến mất trong nháy mắt nếu lôi kiếp đánh xuống, vậy thì nước Tề sẽ hoàn toàn biến mất trên cuộc đời này, còn có... Nhất Diệp quay nhìn Cửu Liên chân quân đã bị tà khí ám cho thay đổi toàn bộ khuôn mặt, "Anh, em không muốn anh tu ma".

"Em dừng lại cho anh, ai cho em xen vào chuyện của người khác" Cửu Liên muốn đuổi theo ngăn Nhất Diệp lại nhưng khí đen tà ác không cho anh đi, bọn nó tụ lại giữ chặt Cửu Liên chân quân tại chỗ.

"Nhất Diệp, em trở về đây cho anh" Cửu Liên chân quân giận dữ hét.

Nhất Diệp không để ý đến sự la hét của anh trai, cô dùng hết linh lực toàn thân cầm xuyên linh chuỷ làm sập kết giới rồi đi vào. Nhất Diệp một bước cũng không dừng, trực tiếp chạy tới giữa tế đàn hình tròn. Cô nhìn khối đen trên tế đàn, cô nhận ra đây là vật đánh dấu linh hồn, trên đó chứa vô số điểm sáng là linh hồn của mấy chục vạn dân chúng của nước Tề.

Nhất Diệp không hề do dự duỗi tay móc hai khối đen ra, khi hai khối đen rời khỏi khe lõm thì tế đàn vang lên tiếng rầm rầm thật lớn rồi lại im lặng. Nhất Diệp định nhân cơ hội chạy ra bên ngoài thì bỗng nhiên hai luồng lực hấp dẫn thật lớn truyền từ tế đàn ra, Nhất Diệp chỉ cảm thấy linh hồn và thân thể đều bị luồng lực hấp dẫn này kéo ra, thần trí dần dần không còn tỉnh táo.

"Nhất Diệp!!!"

Nhất Diệp nghe được tiếng hét sợ hãi và phẫn nỗ của anh trai thì đoán được thiên lôi sắp tới rồi, chỉ có thể dùng chút lí trí cuối cùng lấy toàn bộ pháp khí bảo vệ trong túi Càn Khôn vứt ra ngoài.

Rầm rầm rầm

Những tiếng sấm không gián đoạn vang lên bên tai, Nhất Diệp cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu tia sét đánh xuống, cô chỉ biến là trước khi cô mất đi ý thức thì bầu trời đầy tia sét, cùng với những tia sét đang lung tung đánh xuống là nguyên thần vô cùng đau đớn của cô.

Nhất Diệp nhớ lại đoạn ký ức này thì lại cảm nhận được sự đau khổ ngấm vào xương tuỷ kia, mặt cô lại trắng thêm vào phần.

"Vậy là sư phụ của Cửu Liên chân quân lừa hai người nên chị mới bị thiên lôi đánh hả" Bạch Vũ nói.

"Ừm" Nhất Diệp gật đầu.

"Lúc Thường Tùng chân nhân phi thăng em cũng có mặt ở trên núi Cửu Liên" Tiểu đằng yêu nói, "Lúc đó một luồng ánh sáng bảy màu bỗng nhiên dừng lại trên đỉnh núi gây ra trận xôn xao cực lớn. Thật ra lúc đó nhiều người cũng thắc mắc tại sao không phải trải qua lôi kiếp, Thường Tùng chân nhân trực tiếp được ánh sáng bảy màu dẫn đi. Nhưng đến cuối cùng trên không trung vẫn giáng xuống mấy chục tia sét, Thường Tùng chân nhân thong thả chống đỡ rồi đạp lên cầu vồng phi thăng.

"64 tia phải không" Vũ Quân từ lúc nghe Nhất Diệp nói xong thì vẫn luôn cau mày đến bây giờ mới nói tiếp, "Lôi kiếp phi thăng là 81 tia, nhưng Thường Tùng chân nhân chỉ trải qua 64 tia".

"Những tia còn lại..." Bạch Vũ nhìn về phía Nhất Diệp.

"Chắc là đánh chị" Nhất Diệp cười khổ nói.

"Vậy sao mọi người không xé bộ mặt thật của Thường Tùng kia ra?" Bạch Vũ thở phì phò hỏi.

"Làm gì có chuyện đơn giản như vậy" Nhất Diệp cười khổ, "Lúc anh trai về đến Thượng Ngu Tiên Môn thì Thường Tùng đã phi thăng thượng giới, lại vì hiện tượng kỳ lạ khi phi thăng mà được người đời tôn trọng thêm vài phần, lúc này bỗng nhiên có người chạy ra nói Thường Tùng chân nhân là người lừa đảo, sử dụng tính mạng muôn vạn con người để hiến tế thì ai mà tin"

"Không sai, huống chi Thượng Ngu Tiên Môn cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra" Vũ Quân phân tích, "Nếu anh là Cửu Liên chân quân thì chắc là cũng sẽ im lặng không nói".

"Không sai". Nhất Diệp nói, "Anh trai nói, lúc lôi kiếm đánh xuống thì không biết sao lại mở cửa vào diêm ma bí cảnh nên nguyên thần của em bị hút vào đó. Anh trai phải tìm được bình sưu hồn rồi lại phải đủ tu vi để phá vỡ diêm ma bí cảnh cứu em nên vẫn luôn ở Thượng Ngu Tiên Môn tu luyện, lợi dụng tài nguyên của tiên môn, nỗ lực tu luyện, mong chờ phi thăng sớm".

"Đi tìm Thường Tùng báo thù?" Bạch Vũ phản ứng ngay.

"Đúng vậy" Nhất Diệp ngẩng đầu nhìn trời cười nói, "Cha mẹ chị đều ở trên đó, bây giờ anh trai lại phi thăng rồi, chắc chắn bây giờ ông lão Thường Tùng đã bị doạ chết rồi".

Vũ Quân nhìn Nhất Diệp đầy ý cười thì hiện ra một tia đau lòng.

"Vậy.. Nguyên thần bị phân tán có cảm giác thế nào?" Bạch Vũ tò mò hỏi.

"Ừm.." Nhất Diệp nỗ lực nhớ lại, "Cảm giác trong đầu như ở trong một không gian hư vô, có thể nghe được một chút âm thanh nhưng không thể nhìn thấy gì hết, ý thức của mình thì không tỉnh táo, cả người mơ hồ mù mịt".

"Vậy..."

Bạch Vũ còn muốn hỏi thêm chút gì nữa thì Vũ Quân đã lên tiếng ngắt lời, "Vợ ơi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi".

"Dạ" Nhất Diệp cũng không có ý kiến.

"Em còn chưa có hỏi..." Bạch Vũ nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Vũ Quân thì lập tức im lặng, "Vậy nghỉ ngơi trước đi".

Vũ Quân nắm tay Nhất Diệp đi vào căn nhà, Bạch Vũ thì hoá nguyên hình thật to nằm trên cành cây của Tiểu đằng yêu ngủ say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK