Lôi Hoả Thần Khải là pháp bảo tiên phẩm của nhà họ Hàn, là áo giáp bảo vệ của chủ nhà, không hề dễ mượn. Tuy Nhất Diệp cảm thấy quan hệ của cô và Hàn Lâm rất tốt nhưng chắc cũng tốn công một phen mới mượn được, không ngờ đồ lại mượn được dễ như trở bàn tay. Chủ nhà họ Hàn vừa nghe ý định của Nhất Diệp thì không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý làm Nhất Diệp có chút không thích ứng kịp.
"Bỗng nhiên tớ cảm thấy mình có chút lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử" Trên đường tới Quý La Thành Nhất Diệp nói với Hàn Lâm.
"Cậu cảm thấy mượn được quá dễ dàng hả?" Hàn Lâm cười hỏi.
"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu, "Trước đó tớ có nghe nói Lôi Hoả Thần Khải là pháp bảo nhà họ Hàn các cậu luôn cất giữ cẩn thận, chỉ có chuyện lớn mới dám mang ra dùng".
"Nói vậy cũng không sai nhưng phải coi là cho ai mượn đã" Hàn Lâm nói.
"Nếu cậu là chủ nhà, tớ mượn được từ tay cậu thì còn có lý, còn từ cha cậu thì..." Nhất Diệp nói, "Nói thật, tớ đã nghĩ kỹ sẽ dùng gì để đổi rồi".
"Cậu còn không ý thức được giá trị con người hiện tại của cậu à, toàn giới tu tiên ai mà không cho cậu vài phần mặt mũi" Hàn Lâm nói.
"Có khoa trương vậy không" Nhất Diệp có chút không tin, "Lúc trước khi anh trai phi thăng mọi người cũng chỉ đối xử ôn hoà với tớ thôi, làm gì dễ nói chuyện đến vậy".
"Cửu Liên chân quân đúng là rất lợi hại, nhiều người muốn làm quen nhưng lúc đó cậu..." Hàn Lâm lắc lắc đầu nói, "Thân thể bị huỷ, vô số đan dược đắp vào mới miễn cưỡng lên được tu vi Kim Đan Kỳ, tư chất Tam linh căn, tuổi thọ cũng không dài, làm quen với cậu cũng không có giá trị gì".
"Nghe thảm vậy sao" Nhất Diệp nghe xong cũng không nhịn được cảm thấy chua xót cho bản thân.
"Nhưng bây giờ thì khác" Hàn Lâm nói, "Ai mà ngờ được cậu vận cứt chó đến mức này, đầu tiên là vớ được Phong Hoà Sơn Vũ Quân làm chồng, được môn phái mạnh nhất giới tu tiên làm hậu thuẫn rồi lại có thể tìm về thân thể, lần nữa tu luyện chuẩn bị phi thăng".
"Còn có cha cậu, mẹ cậu, anh trai cậu rồi chồng đậu đều ở trên đó chờ cậu phi thăng" Hàn Lâm chỉ lên bầu trời nói, "Ai mà dám đắc tội với cậu, nịnh nọt còn không kịp".
"Thì ra là vậy" Nhất Diệp kinh ngạc cảm thán, "Tớ còn tưởng rằng vì tớ đã cứu cậu nên cha cậu mới sẵn lòng cho mượn như vậy".
Hai người vừa trò chuyện vừa bay thẳng tới Quý La Thành tụ họp với Tằng Kỳ và Mã Nhã, sau đó 4 người lập tức bay tới cực tây tại miệng núi lửa đang hoạt động.
Bốn người ở đây chỉ có Hàn lâm là linh căn hệ hoả, có thể chống cự với sức nóng tốt hơn một chút, 3 người còn lại đứng ở miệng núi lửa bị luồng nhiệt nóng làm cho đứng ngồi không yên.
Mã Nhã có tu vi thấp nhất phải dùng Vu Cụ bảo vệ mới miễn cưỡng trụ lại được.
"Mới chỉ là miệng núi lửa mà chúng ta đã như vậy rồi thì làm sao đi xuống bây giờ?" Nhất Diệp nhíu mày nhìn dung nham cuồn cuộn bên dưới đến đau lòng.
Hàn Lâm cũng nhìn xuống, dùng linh lực kiểm tra một chút rồi nói, "Lôi Hoả Thần Khải có thể chống đỡ dung nham nóng bỏng bên dưới nhưng chỉ có thể bảo vệ cho một người".
"Mình em đi xuống là được rồi" Mã Nhã cắn răng nói.
"Không được" Tằng Kỳ không đồng ý, "Tu vi của cô thấp nhất, dung nham phía dưới thì không biết có nguy hiểm hay không, nếu cô bị thương thì phải làm sao?"
Ngay từ đầu khi nghĩ đến chuyện Lôi Hoả Thần Khải thì Tằng Kỳ nghĩ nó có thể bảo vệ cho mọi người cùng nhau xuống, nhưng không ngờ pháp bảo lợi hại như vậy mà chỉ có thể bảo vệ được một người.
"Nhưng tế đàn ở dưới đó" Mã Nhã đương nhiên biết có nguy hiểm nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.
"Không phải em còn có 2 Vu Cụ khác chưa tìm được sao?" Hàn Lâm kiến nghị, "Hay là em đi tìm hai cái đó trước đi, sau đó đến lấy cái này cuối cùng, lúc đó chắc chúng ta sẽ có phương pháp khác".
"Đúng vậy" Nhất Diệp đồng ý, "Lúc đó tu vi của em so với bây giờ cũng mạnh hơn rất nhiều".
Nhất Diệp biết mỗi lần Mã Nhã thu thập Vu Cụ thì đều có thể hấp thu sức mạnh từ Vu Cụ để mạnh lên, do đó trong một trăm năm ngắn ngủi mà Mã Nhã đã có thể tiến từ Trúc Cơ kỳ tới Kim Đan trung kỳ là nhờ sức mạnh của 5 Vu Cụ đã tìm được.
"Không được" Mã Nhã lắc đầu, "Lúc em đi tìm Vu Cụ thì phát hiện 8 Vu Cụ này có mối liên hệ lẫn nhau, em phải tìm được Vu Cụ thứ 6 này thì mới có thể đo lường, tính toán ra vị trí của Vu Cụ thứ 7".
Mọi người nghe Mã Nhã nói vậy thì nhất thời thấy có chút khó khăn.
Nhất Diệp do dự một chút rồi nói với Mã Nhã: "Em tính giúp chị một quẻ xem".
"Tính gì?" Mã Nhã sửng sốt một chút, không hiểu bây giờ Nhất Diệp bỗng nhiên bảo cô bói toán gì.
"Em tính xem hôm nay chị có gặp phải nguy hiểm hay không" Nhất Diệp nói.
Tuy Mã Nhã không hiểu nhưng vẫn lấy dụng cụ bói toán ra bói giúp Nhất Diệp. Bây giờ vu lực của Mã Nhã tăng lên rất nhiều, bói toán cũng càng chính xác hơn. Mã Nhã ôm mai rùa, trong miệng lẩm bẩm ngôn ngữ mà người khác không hiểu, sau đó lại rải tiền đầy đất.
"Thế nào?" Nhất Diệp hỏi.
Mã Nhã nhìn tiền tệ trên mặt đất cả buổi rồi ngẩng đầu nói, "Trên quẻ hiện rằng hôm nay chị Nhất Diệp sẽ hữu kinh vô hiểm".
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm
Nhất Diệp nghe xong thì lập tức yên lòng cười nói, "Mã Nhã, để chị dẫn em xuống".
"Hả?" Hàn Lâm là người phản đối đầu tiên, "Hoả khắc mộc, cậu không biết sao? Có muốn xuống thì cũng là tớ đi xuống, Mã Nhã em cũng bói cho chị một quẻ xem sao".
Mã Nhã khó xử nói, "Một ngày em chỉ có thể bói một quẻ, quẻ thứ hai sẽ không chuẩn nữa".
Hàn Lâm cũng bối rối một lúc rồi nói, "Vậy ngày mai chúng ta hẵng đến".
"Không cần phiền phức như vậy đâu, cậu cũng biết vận khí của tớ trước nay vô cùng tốt đó" Nếu ngày mai kết quả bói toán nói không tốt thì chắc là Hàn Lâm sẽ không đồng ý cho cô đi xuống. Nhưng cô lại muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Mã Nhã để còn đi ngoại vực, trong thời gian này Bảo bảo hoàn toàn ngủ say trong bụng cô, nếu cô không cố tình tìm kiếm thì đến cô cũng không phát hiện ra sự tồn tại của đứa trẻ. Cô cần phải cung cấp sức mạnh sấm sét cho đứa trẻ càng nhanh càng tốt.
"Vận khí tốt cũng không thể tự đi tìm đường chết" Hàn Lâm vẫn không đồng ý.
"Cậu yên tâm" Nhất Diệp người nói, "Pháp bảo trên người tớ cậu cũng biết đó, anh trai tớ lại có linh căn hệ băng, vừa lúc khắc chế được ngọn lửa".
Hàn Lâm nghĩ đến sức mạnh kinh người của Cửu Liên chân quân thì sắc mặt mới tốt hơn một chút.
"Cậu nắm chắc không?" Hàn Lâm vẫn hỏi thêm một câu.
"Có thành công hay không thì tớ không dám đảm bảo nhưng tự bảo vệ bản thân thì không thành vấn đề" Nhất Diệp nói xong câu đó thì mới ngớ ra, sao Hàn Lâm phải lo lắng cho cô, bây giờ tu vi của cô còn cao hơn cả cô ấy, "Ở đây tớ mới là người có tu vi cao nhất, sao chuyện gì cũng phải nghe cậu?"
Hàn Lâm nghe Nhất Diệp nói vậy thì cũng có chút buồn cười. Chắc là do trước kia khi ở bên nhau thì Hàn Lâm đều là người che chở cho Nhất Diệp nên đã hình thành thói quen.
"Tớ quên mất bây giờ cậu đã là Hoá Thần" Hàn Lâm cười nói.
"Biết thì tốt rồi" Nhất Diệp đắc ý đáp lại.
Nháo nhào một lúc thì không khí cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Hàn Lâm nhìn sắc trời nói, "Tớ và Tằng Kỳ ở trên đây chờ bọn cậu, nhiều nhất là 6 tiếng sau các cậu phải quay lên, mặc kệ có tìm được Vu Cụ hay không".
"Đúng vậy" Tằng Kỳ cũng nói với Mã Nhã, "Vu Cụ tuy quan trọng nhưng trước tiên phải đảm bảo sự an toàn của chính mình đã".
"Biết rồi" Mã Nhã bỗng nhiên có chút đỏ mặt.
Nhất Diệp thờ ơ lạnh nhạt nhìn ra vài phần manh mối thì nhướng mày.
Cuối cùng Nhất Diếp lấy một chiếc áo choàng có chứa sức mạnh của Cửu Liên chân quân từ túi càn khôn ra, dẫn Mã Nhã đã mặc Lôi Hoả Thần Khải nhảy xuống núi lửa, chớp mắt hai người đã biến mất trong dung nham cuồn cuộn.
Hai người còn lại đứng trên miệng núi lửa không hẹn mà cùng lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn. Tuy vừa rồi hai người bắt Nhất Diệp và Mã Nhã đồng ý phải lên trong vòng 6 tiếng nhưng họ biết nếu Nhất Diệp và Mã Nhã không đi ra thì họ cũng không thể đi xuống. Do đó sự bất an trong lòng mới không thể ngừng lại.
Mà bên kia, khi vừa mới tiến vào bên trong dung nham, áo choàng bao quanh Nhất Diệp bỗng rung động, Nhất Diệp cảm nhận được một luồng khí lạnh bay ra bên ngoài, cô biết đây là áo choàng chống đỡ với ngọn lửa nên đang không ngừng tiêu hao linh lực. Tốc độ tiêu hao nhanh như vậy thì Nhất Diệp sợ cô không thể chống đỡ được lâu.
"Mã Nhã, em thế nào rồi?" Nhất Diệp lo lắng hỏi Mã Nhã bên cạnh.
"Chị, em không sao" Lôi Hoả Thần Khải không hổ là tiên khí, ngoại trừ cảm giác nóng bức bên ngoài thì Mã Nhã không hề chịu tổn thương nào khác.
"Vậy em có cảm nhận được tế đàn cách chúng ta bao xa không?" Biết Mã Nhã không có việc gì thì Nhất Diệp yên lòng hỏi.
"Để em thử xem" Mã Nhã nói xong thì lấy một cái thước đen nhánh từ túi Càn Khôn ra, đây là Vu Cụ thứ 5 mà Mã Nhã tìm được, có thể tạo thành mối liên hệ với Vu Cụ dung nham.
Nhất Diệp thấy Mã Nhã nhắm mắt tìm kiếm phương hướng thì cô cũng hết sức chăm chú quan sát động tĩnh ở bốn phía, nơi khắc nghiệt này hoặc là không có sinh vật hoặc là có giống loài vô cùng khó đối phó.
"Tìm được rồi" Mã Nhã chỉ vào một vị trí lên tiếng, "Chị, ở bên kia"
Tìm được vị trí rồi thì Nhất Diệp không dám chậm trễ, dùng toàn bộ linh lực cấp tốc bay về phía Mã Nhã chỉ, cuối cùng khi áo choàng báo hỏng thì cô đã tiến vào trong kết giới của tế đàn.
Nhất Diệp có chút sợ hãi nhìn dung nham đỏ đen xung quanh, Nhất Diệp sống sót sau tai nạn thở ra một hơi, ở gần dung nham cô mới cảm nhận được hành động vừa rồi của mình vô cùng mạo hiểm, nếu lúc nãy vị trí Mã Nhã chỉ không đúng vị trí của tế đàn hoặc vị trí tế đàn xa hơn một chút thì chắc là cô gặp phiền phức lớn rồi.
"Chị... chị ơi" Mã Nhã cẩn thận gọi, phảng phất như kinh sợ điều gì.
"Sao vậy?" Nhất Diệp quay đầy nhìn về phía Mã Nhã, thấy cô gái nhỏ nhìn vào trung tâm tế đàn với vẻ mặt tái nhợt. Nhất Diệp nhìn qua theo tầm mắt của Mã Nhã, sắc mặt cũng biến đổi.
Nguyên nhân là phía trên bàn đá có một con quái vật bốn chân cả người đỏ lừng đang nằm bò lên đó. Loại quái vật có thể sinh sống ở nơi thế này thì làm sao dễ dàng đối phó được.
"Hình như nó ngủ rồi" Nhất Diệp nhỏ giọng nói, "Em có thể lấy Vu Cụ mà không làm nó thức dậy không?"
"Không được" Khuôn mặt Mã Nhã trắng bệch nói, "Vu Cụ ở trong bàn đá".
Nhất Diệp nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc rồi ngẩng đầu nhìn dung nham cuồn cuộn bên ngoài kết giới, áo choàng hàn băng chỉ còn lại 3 cái, nếu bây giờ đi ra ngoài thì không thể xuống đây nữa.
"Chị sẽ dụ nó rời đi, em đi lấy Vu Cụ" Nhất Diệp nhớ Mã Nhã lấy Vu Cụ cũng không cần nhiều thời gian.
"Nhưng mà, chị đánh thắng được nó sao?" Mã Nhã lo lắng nói.
Nhất Diệp rất muốn nói đánh không lại cũng không có cách nào nhưng bên ngoài vẫn kiên định nói, "Chị sẽ cố gắng kéo dài thời gian, em lấy được Vu Cụ thì chúng ta lập tức chạy đi. Không phải em đã bói quẻ cho chị rồi sao?"
Nghĩ đến quẻ đã bói trước khi xuống đây thì sắc mặt Mã Nhã mới tốt lên một chút rồi khẽ gật đầu.
Nhất Diệp hạ quyết tâm để Mã Nhã trốn phía sau cây cột, bản thân cô thi đi về phía tế đàn, khi bước chân Nhất Diệp vừa đặt lên tế đàn thì con quái vật trên bàn đá bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt còn toả ra sắc đỏ nhìn chằm chằm về phía Nhất Diệp.
Bước chân Nhất Diệp dừng lại, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, con quái vật này vậy mà có tu vi Hoá Thần trung kỳ, đánh... đánh thế nào đây?
Quái vật hình như chưa từng thấy con người như Nhất Diệp bao giờ nên nghiêng đầu đánh giá Nhất Diệp cả buổi rồi lại bất động bò về ngủ.
"..." Ý gì đây, mày bất động thì tao phải lấy đồ thế nào đây.
Nhất Diệp cắn chặt răng lấy hết can đảm đi về trước thêm bước nữa.
"Grừ!!" Quái vật bực bội rống lên một tiếng, một ngọn lửa thiêu cháy đen nền đất Nhất Diệp vừa dẫm lên. Nhất Diệp nhân cơ hội lui về sau 3 mét, vốn tưởng con quái vật sẽ đuổi về phía cô, ai ngờ người ta phun lửa xong rồi lại bò về ngủ.
Sao lại lười như vậy hả trời???
Đây là muốn cô chủ động ra tay đúng không.
Nhất Diệp vén tay áo, hoặc là không làm hoặc là đã làm thì làm đến cùng, Nhất Diệp rút roi ra quất qua một cái.
"Grừ!!" Con quái vật cuối cùng cũng bị chọc giận, đứng dậy khỏi bàn đá, nhào về phía Nhất Diệp. Con quái vật này lúc nãy có bộ dáng lười biếng, nhưng không ngờ tốc độ của nó lại rất nhanh, Nhất Diệp liều mạng, khó khăn lắm mới né được.
"Mã Nhã nhanh lên".
Thật ra không cần Nhất Diệp nhắc nhở, Mã Nhã đã lập tức quỳ gối lên bàn đá bắt đầu liên hệ với Vu Cụ, tế đàn đã hơi chấn động.
Quái vật cảm nhận được tế đàn chấn động thì vô cùng tức giận, nó không thèm để ý tới Nhất Diệp nữa mà quay người nhào về phía Mã Nhã. Nhất Diệp đang trốn tránh thấy quái vật muốn tấn công Mã Nhã thì lập tức chắn trước người Mã Nhã, cố gắng hết sức chiến đấu với quái vật.
Sự công kích của quái vật đều mang theo hơi thở cực nóng, những hạt giống cây non được linh lực của Nhất Diệp tản ra thúc giục sinh sôi cũng bị ngọn lửa đốt thành tro trong nháy mắt, tu vi kém người ta một bậc, linh căn lại tương khắc, Nhất Diệp căn bản không chống đỡ nổi.
Lúc này đang là thời khắc quan trọng để Mã Nhã triệu hoán nên không thể rời đi, nếu cô tránh đi thì Mã Nhã tất nhiên sẽ phải chịu công kích, hậu quả không thể lường nổi.
Không còn cách nào khác, thời điểm này chỉ có thể tìm anh trai già nhà cô thôi. Nhất Diệp lấy ngọc giản Cửu Liên chân quân để lại cho cô từ túi Càn Khôn ra, bên trong ngọc giản có phong ấn thần niệm của Cửu Liên chân quân. Ngọc giản này có thể dùng tổng cộng 3 lần, bên ngoài Huệ thành cô đã dùng một lần, lúc đột phá kết giới ở Phàn Thành cũng dùng một lần, bây giờ chỉ còn lại một lần cuối cùng.
Ngọc giản này là Vũ Quân giành lại được từ chỗ Hắc Viêm Ma Tôn, Nhất Diệp không muốn dùng tới nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.
"Anh ơi, cứu mạng!" Nhất Diệp quăng ngọc giản về phía quái vật đang xông tới, ánh sáng vàng chợt loé, một luồng khí lạnh dày cộp bỗng chắn trước người Nhất Diệp.
"Đây là nơi quỷ nào vậy?" Giữa không trung vang lên giọng răn dạy quen thuộc của Cửu Liên chân quân.