• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

"Thầy đã nói với quản đốc rồi, cũng đã đánh tiếng với Thúy Hương, thế nhưng con muốn để em gái mình ở trong lều cũng không phải là chuyện lâu dài.”

Hoàn cảnh công trường ầm ĩ, nhiều bụi bặm, hơn nữa con cũng biết, hiện tại thời tiết nóng nực, trong lều không khác gì là cái lồng hấp cả." Lý Đại Lộ dẫn Hà Tứ Hải đi về phia lều, vừa đi vừa nói.

Hà Tứ Hải làm sao không biết, nhưng còn có cách nào chứ?

"Con biết rồi, sư phụ, con sẽ nghĩ biện pháp."

"Biện pháp gì? Lúc trước thầy bảo con đi công xưởng, con hiện tại còn phải mang theo em gái, khẳng định là không được rồi. Đúng rồi, ở quê nhà không có thân thích hay gì sao? Nhờ bọn họ chăm sóc một chút không được à?"

Lý Đại Lộ cũng phát sầu giùm Hà Tứ Hải.

Tuy nói mối quan hệ đồ đệ như kia rất không bền chắc, thậm chí có thể nói chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

Thế nhưng làm một sư phụ, hắn vẫn luôn tận tâm tận lực.

Hiện tại, có rất ít người thành thật đáng tin cậy, chịu khổ nhọc, tiết kiệm lo chuyện nhà như Hà Tứ Hải.

Hắn cũng không có con gái, nếu không nhất định đã chọn người ta làm con rể rồi.

"Thúy Hương, đây là con của Hà Đào và Lưu Tiểu Quyên."

Đi tới trước lều, Lý Đại Lộ lập tức chào hỏi với một người phụ nữ trung niên đang rửa rau.

Trên thực tế, mọi người cùng làm công trên một công trường, căn bản đều biết nhau.

Ví dụ như Lý Đại Lộ, còn có Thang Thắng trước đó, và Diêu Thúy Hương đang rửa rau. . .

Bọn họ đều ở một chỗ.

Làm công ở bên ngoài, đặc biệt là những công nhân trên công trường, bình thường đều tụ tập thành đoàn.

Nếu không sẽ dễ dàng bị người bắt nạt, không có một ai giúp đỡ.

Mấy người khác đều đi theo từng đôi, dần dần tụ thành một nhóm lớn.

Đi qua rất nhiều chủ thầu, đội ngũ chính là được kéo đến như vậy.

Diêu Thúy Hương tuy không quen thuộc với vợ chồng Hà Đào, nhưng cũng đã gặp mấy lần.

Huống hồ tin tức vợ chồng Hà Đào rơi xuống sông chết đuối chính là một tin tức lớn ở địa phương.

"Đứa nhỏ đáng thương, đến, để dì ôm một cái, dì cắt dưa hấu cho cháu ăn." Diêu Thúy Hương đi tới, đưa tay liền muốn ôm Đào Tử.

Về phần Hà Tứ Hải, nàng đương nhiên là biết, hơn nữa còn rất quen thuộc, dù sao người ăn trưa nhiều nhất mỗi ngày chính là hắn.

Chỉ có điều không biết hắn là con trai của Hà Đào mà thôi.

Đào Tử có chút sợ hãi, co lại ở trong lồng ngực của Hà Tứ Hải.

Mặc dù Diêu Thúy Hương là phụ nữ, thế nhưng dáng người cao lớn thô kệch, dáng vẻ vô cùng dũng mãnh.

Trên thực tế cũng là bởi vì như vậy, nếu không nhiều người ăn cơm như vậy, mà chỉ có một đầu bếp là nàng, không nhất định là có thể làm được.

Nhưng người rất tốt.

Mỗi lần Hà Tứ Hải ăn cơm, đều chia cho hắn rất nhiều món ăn.

Cho nên, Hà Tứ Hải lập tức an ủi Đào Tử trong lòng: "Đừng sợ, gọi bà Diêu."

Tình huống thực tế lại là, Diêu Thúy Hương biết thức ăn mình nấu không ra làm sao, mọi người đều không quá thích ăn.

Chỉ có một mình Hà Tứ Hải là không quá chú ý, đương nhiên mỗi lần đều sẽ cho hắn nhiều hơn một ít, như vậy nàng mới càng có cảm giác thành công, cũng tránh lãng phí phần thức ăn còn lại. Dù sao thời tiết hiện tại nóng nực, đồ ăn thiu cũng nhanh.

"Bà Diêu." Nếu như anh đã nói như vậy.

Đào Tử đương nhiên là ngoan ngoãn gọi một tiếng.

"Ai."

Diêu Thúy Hương cao hứng đáp lại một tiếng.

Diêu Thúy Hương cũng có cháu gái, nhỏ hơn Đào Tử một chút, nàng cũng đã một thời gian không gặp rồi.

Nhìn thấy Đào Tử thì cảm giác vô cùng thân thiết.

"Giao Đào Tử cho tôi là được rồi, các người đi làm đi." Diêu Thúy Hương ôm Đào Tử, muốn đi về phía trong lều.

Hà Tứ Hải có chút không yên lòng, đi vào theo.

Lý Đại Lộ vốn muốn gọi hắn, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, đốt một điếu thuốc, ngồi xổm hút ở trước cửa.

Bên trong khói thuốc lượn lờ, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Diêu Thúy Hương ôm Đào Tử vào, quả nhiên tìm được một quả dưa hấu, muốn cắt cho Đào Tử ăn.

Hà Tứ Hải đặt gói quà lớn trong tay xuống, ngẫm lại một lúc liền trực tiếp mở nó ra.

"Đào Tử, nếu như con muốn ăn cái gì thì có thể lấy ở trong này, thế nhưng sau khi ăn thì phải nhớ uống nước." Hà Tứ Hải có chút không yên lòng dặn dò.

"Vâng." Đào Tử ngồi ở trên ghế ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Có tôi ở đây, yên tâm đi, nó sẽ không bị đói hay khát đâu." Diêu Thúy Hương đang cắt dưa hấu nghe vậy liền nói.

"Cảm ơn, dì Diêu."

"Cảm ơn cái gì, đều là người trong thôn." Diêu Thúy Hương nói.

"Đào Tử, ba ba làm việc ở bên ngoài. Nếu như con nhớ ba thì đứng ở cửa là có thể nhìn thấy ba. Thế nhưng mà con không được qua đó, cứ lớn tiếng gọi ba là được." Hà Tứ Hải lại dặn dò lần nữa.

"Được."

Đào Tử lấy con thỏ và đồ chơi con gà trong tay ra, đặt ở trước bàn, bắt đầu chơi đùa.

Hà Tứ Hải còn muốn nói gì, cuối cùng lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Dì Diêu, làm phiền dì rồi."

"Nói rồi, đừng khách sáo."

Hà Tứ Hải cắn răng, xoay người đi ra ngoài.

Đi đến cửa, hắn lại quay đầu liếc mắt nhìn Đào Tử đang cúi đầu chơi đùa rồi bước lớn đi ra ngoài.

Lúc này Đào Tử lại ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn.

"Sao thế, không nỡ anh trai à? Anh trai không đi xa, đang làm việc ở phía trước, đến ăn dưa hấu nào."

Diêu Thúy Hương bưng dưa hấu qua thì vừa vặn thấy cảnh này.

"Cảm ơn bà nội." Đào Tử cười nói.

"Ngoan, miệng đúng thật là ngọt." Diêu Thúy Hương nặn nặn mặt nhỏ của nàng.

Nhưng mà, vừa nãy Hà Tứ Hải hình như tự xưng là ba ba?

Lẽ nào là mình nghe lầm?

. . .

"Oa, Tứ Hải, hôm nay con làm sao vậy? Làm việc mạnh như vậy?"

Ngày hôm nay Hà Tứ Hải khiến cho Lý Đại Lộ rất là kinh ngạc.

Cho dù là chuyển gạch hay là xách thùng vữa, không chỉ tốc độ nhanh mà số lượng còn nhiều, cả người giống như khỏe hơn rất nhiều.

"Hắc hắc." Hà Tứ Hải cười khúc khích chống đỡ.

Bởi vì thật sự không dễ giải thích cho lắm.

Chẳng lẽ nói là, bởi vì sức lực của mình quá lớn nên làm việc quá thoải mái?

"Tiểu tử ngốc, không cần như vậy? Đừng làm mệt bản thân mình, Đào Tử còn cần người chăm sóc đó?"

Lý Đại Lộ tràn đầy cảm động, thực sự là một đứa nhỏ thành thật.

Tại sao mình lại không có con gái chứ?

Hắn cho rằng Hà Tứ Hải đang muốn cảm ơn hắn chuyện giúp đỡ giữ Đào Tử lại, cho nên mới cố hết sức làm việc để cảm ơn.

"Không có chuyện gì sư phụ, trong lòng con tự biết rõ." Hà Tứ Hải nói xong thì tiếp tục bận việc.

Thế nhưng mà bị Lý Đại Lộ kéo lại.

"Tiểu tử ngốc này, nếu như con cứ làm như thế, không phải là sẽ chịu thiệt sao? Làm công một ngày, cầm tiền công một ngày, con vội vã làm xong, ai sẽ cho con tiền? Lại không phải cần con đẩy nhanh tiến độ của công trình?"

Hà Tứ Hải vừa nghe là không có tiền thì lập tức giảm tốc độ lại.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía lều một chút, mơ hồ phảng phất nhìn thấy Đào Tử đang đứng ở cửa lều nhìn xung quanh về bên này.

Hà Tứ Hải lập tức giơ giơ cánh tay lên ra hiệu một hồi.

Cũng không biết Đào Tử có nhìn thấy hay không.

Sau khi thu ánh mắt lại, hắn liếc qua chỗ phát hiện mộ cổ ngày hôm đó, hiện trường chỉ còn lại một cái hố to.

Toàn bộ mộ đều đã bị chuyển đi rồi.

Hà Tứ Hải máy móc lặp lại công việc trên tay, thỉnh thoảng lại nhìn về phía lều một chút.

Đồng thời trong đầu còn nghĩ phương án làm sao kiếm tiền.

Cũng may mà hiện tại sức lực của hắn lớn hơn không ít, cho dù phân tâm thì làm việc cũng không chậm.

Đang lúc này, không biết ai gọi một tiếng nghỉ ngơi.

Hà Tứ Hải lập tức bỏ thùng vữa trên tay xuống đất, rồi chạy về phía lều.

"Tiểu tử thối này." Lý Đại Lộ lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó thu dọn đồ đạc.

Thời tiết quá nóng rồi, bên trong thùng vữa còn có xi măng, hong khô sẽ không dễ xử lý.

Người của Hà Tứ Hải còn chưa tới lều.

Đào Tử đã xông ra từ bên trong.

"Ba ba."

Ồ, Diêu Thúy Hương đang chuẩn bị nói chuyện lúc này đã nghe rõ ràng rồi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Đào Tử chạy tới, muốn ôm Hà Tứ Hải.

Nhưng lại bị Hà Tứ Hải vội vàng né tránh.

Trên người hắn bây giờ vô cùng bẩn, tro bụi, mồ hôi, còn pha tạp cả xi măng.

Đặc biệt là hai tay của hắn, xám xịt đến mức không nhìn thấy một chút màu da nào.

------

Dịch: MBMH Translate

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK