“Ồ, sao lại như thế này, lợn con ăn hết rồi sao?” Hà Tứ Hải nhìn cà rốt vương vãi đầy ra đất, cố ý hỏi
“Hì hì, con lấy ăn đó.” Đào Tử cười khúc khích nói.
“Ăn ngon không?”
Hà Tứ Hải cũng không trách cứ nàng, chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, có thể đòi hỏi gì ở nàng đây?
“Ăn không ngon, con thích ăn cà chua hơn.” Đào Tử vui vẻ nói.
Trong mảnh ruộng này một nửa trồng cà chua, một nửa trồng cà rốt.
Điều này cũng khiến mảnh ruộng trở thành căn cứ dự trữ đồ ăn vặt của Đào Tử.
Lúc thèm, lúc đói bụng, nàng sẽ tới đây hái một ít.
Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua phần ruộng trồng cà chua, một trái chín cũng không có, thậm chí trái còn xanh cũng không có.
“Xin lỗi, chỉ tại con ăn hơn nhiều.” Đào Tử ngượng ngùng nói.
“Không sao đâu, vốn là trồng cho Đào Tử ăn mà.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng sờ sờ đầu nấm nhỏ.
Đầu nhỏ Đào Tử cọ cọ vào lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
Có ba ba thật tốt, không còn phải cô đơn nữa, thật là sung sướng.
“Đào Tử, em có muốn ăn dưa hấu không?” Ánh mắt Hà Tứ Hải rơi xuống mảnh ruộng bên cạnh, hỏi.
Bên trong mảnh ruộng này toàn những quả dưa hấu to tròn, nhìn qua rất mê người.
Đào Tử theo bản năng gật gật đầu.
Sau đó lại như nhớ ra cái gì, vội vàng kéo cánh tay Hà Tứ Hải sốt sắng nói: “Không được, bé ngoan không thể trộm đồ của người khác được.”
Mỗi lần tới mảnh ruộng này, nàng đều đứng thật lâu bên bờ ruộng, thòm thèm nhìn những quả dưa hấu lớn này, thật muốn ăn mà.
Nhưng ba ba đã nói, bé ngoan không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.
Dưa hấu là của nhà bác hai, không phải của nhà Đào Tử, nên Đào Tử không thể ăn.
“Đúng, không thể tùy tiện lấy đồ người khác, nhưng chúng ta đến nhà bác hai để mua một quả, có được không?”
“Được ạ.” Lần này Đào Tử hài lòng nói.
Sau đó thúc giục: “Vậy chúng ta mau đi tìm bác hai đi.”
Bác hai tên là Hà Mãn Thương, cũng không phải bác ruột của Đào Tử, chỉ là gọi như vậy mà thôi.
“Được, chúng ta đi tìm thôi nào.” Hà Tứ Hải ôm lấy nàng, nói.
“Con không chờ nổi nữa, bác hai đột nhiên đến đây thì tốt quá rồi.” Đào Tử tràn đầy hưng phấn nói.
Lúc này mới là dáng vẻ trẻ con nên có.
“Ha ha, nhìn em gấp gáp kìa, sao có thể như thế...”
Hà Tứ Hải nhìn nàng nôn nóng, cười ha ha nói.
Nhưng lời còn chưa nói hết.
Liền nghe phía sau có tiếng nói: “Tứ Hải về rồi đấy à.”
“Ah....”
Hà Tứ Hải quay đầu lại, nhìn thấy Hà Mãn Thương đội mũ rơm, tay cầm cái sọt đang từ bờ ruộng đi tới.
“Bác hai.”
Hà Tứ Hải mặt đầy ngạc nhiên, vội vàng gọi một tiếng.
“Đào Tử, tới đây, bác hai tặng cháu một trái dưa hấu.”
Hà Mãn Thương thả cái sọt xuống, lấy ra một trái dưa hấu, vẫy vẫy tay với Đào Tử.
Đào Tử liếc nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tử Hải thả nàng xuống, cầm tay nàng đi tới, nói: “Bác hai, dưa hấu của bác là để bán, sao cháu có thể ăn không của bác được. Bao nhiêu tiền vậy ạ, cháu trả cho bác.”
Hà Tứ Hải thốt ra lời này.
Hà Mãn Thương liền tức giận.
“Cháu muốn đánh mặt bác đúng không? Chỉ là một quả dưa hấu, sao có thể lấy tiền được chứ, người khác nhìn vào không biết còn tưởng bác rất keo kiệt!”
“Bác hai, cháu không có ý này.”
“Ý cái gì mà ý! Bác không cho cháu ăn, cũng không bán cho cháu, bác cho Đào Tử ăn, Đào Tử tới chỗ bác hai nào.” Hà Mãn Thương lại lần nữa vẫy vẫy tay.
Hà Tứ Hải cười nhẹ, không nói nữa, đưa tay lên lưng nàng đẩy nhẹ một cái, muốn nàng tiến lên phía trước.
“Bác hai.” Đào Tử đi tới, ngẩng đầu, ngoan ngoan gọi một tiếng.
“Ngoan ~.” Hà Mãn Thương cao hứng đáp một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Sau đó nói tiếp: “Thật là một đứa bé ngoan, để bác hai chọn một trái lớn nhất, ngọt nhất cho Đào Tử chúng ta ăn.”
Nói xong liền cúi người xuống, bắt đầu lấy từng quả dưa hấu ra, lật lật vỗ vỗ.
“Đào Tử nhỏ như vậy, bà nội của cháu thân thể lại không tốt, cháu làm sao có thể yên tâm để hai người ở nhà rồi ra ngoài làm công thế? Bác nói này, hay là lần này cháu trở về luôn đi, thành thật ở nhà, chăm sóc cho Đào Tử và bà nội, đừng ra ngoài làm công nữa...”
Hà Mãn Thương vừa chọn dưa hấu vừa giáo huấn hắn.
“Bác hai, cháu cũng không còn cách nào khác....” Hà Tứ Hải thở dài nói.
Khi còn sống hai vợ chồng Hà Đào có tích trữ được chút tiền tiết kiệm, nhưng sau khi họ mất, chút tiền đó cũng đã lấy lo cho đám tang rồi.
Còn tiền phúng viếng, ở nông thôn và thành phố khác nhau, chỉ có mười đồng tám đồng, căn bản là không hồi vốn được.
Hơn nữa bà nội còn sinh bệnh, của cải đã hết sạch không còn gì, thậm chí còn nợ bên ngoài một số tiền lớn.
Vì vậy Hà Tứ Hải mới không thể không đi ra ngoài làm công.
Hà Mã Thương cũng biết Hà Tứ Hải khó xử, nên không nói thêm nữa.
Chỉ đổi sang chủ đề khác: “Bác đã nói với Đào Tử mấy lần, nếu muốn ăn dưa hấu thì cứ đến ruộng nhà bác hai để hái. Nó thật sự là một đứa trẻ ngoan, chỉ khi vô tình gặp phải rồi cho phép thì mới hái, hai lần, còn không thì không bao giờ tự tiện hái ăn...”
Trong lời nói của Hà Mãn Thương hoàn toàn là tán dương Đào Tử.
Hà Tứ Hải nghe, trong lòng không có bao nhiêu cao hứng, trái lại có chút chua xót.
“Đây rồi, cầm lấy trái này đi.”
Hà Mãn Thương hái được một trái dưa hấu lớn, ôm trong tay nói.
Đào Tử lập tức duỗi cánh tay ra muốn nhận lấy.
Nhưng Hà Mãn Thương cười tránh tay nàng, nói: “Cháu không ôm nổi, để anh cháu ôm.”
Nói xong đem dưa hấu nhét vào trong lồng ngực Hà Tứ Hải.
“Cảm ơn bác hai.” Hà Tứ Hải cảm động nói.
“Một trái dưa hấu mà thôi, có gì phải cảm ơn chứ.” Nói xong lại cúi người xuống, hái thêm một trái.
“Bác hai, một trái là được rồi.” Hà Tứ Hải vội vàng nói.
“Cầm đi, mang về cho bà nội của cháu nếm thử.” Hà Tứ Hải không nói gì nữa, đưa tay nhận lấy.
“Bác hai...”
“Sao thế?”
“Vậy cháu về nhà đây.”
Hà Tứ Hải không tiếp tục nói cảm ơn, có một số việc chỉ cần nhớ trong lòng là được.
“Được, sau này muốn ăn dưa hấu cứ tự mình đến hái, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, với lại sắp hết mùa rồi, không ăn thì chẳng mấy chốc sẽ hỏng mất.”
Hà Mãn Thương nhìn mảnh ruộng đầy dưa hấu, một tia ưu sầu hiện trên gương mặt.
...
Vốn dĩ Hà Tứ Hải muốn đem dưa hấu ngâm trong nước giếng một đêm.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng không thể chờ đợi được nữa của Đào Tử.
Hà Tứ Hải chỉ có thể bổ trước một quả.
Phơi ngoài ruộng đã nửa ngày, nên dưa hấu không còn mát nữa.
Nhưng với Đào Tử mà nói, có ăn là được rồi, nào có quan tâm những việc này.
Hà Tứ Hải trực tiếp đưa cho nàng nửa trái, đưa muỗng để nàng ngồi dưới bóng cây trước cửa trực tiếp ăn.
Mà hắn thì tới phòng bà nội.
“Bà nội, bác hai cho chúng ta hai trái dưa hấu, bà có muốn ăn một chút không?” Hà Tứ Hải nhìn bà nội đang nằm trên giường hỏi.
“Bà không ăn đâu, các cháu ăn đi.”
Bà nội cầm một cái khăn tay xoa xoa khóe mắt.
Không phải là khóc, chỉ bởi vì già rồi, khóe mắt không tự giác sẽ có nước mắt.
“Bà nội, cháu đã nói với Hướng Vinh rồi, ngày mai sẽ dẫn người đi bệnh viện huyện khám một chút.”
Hà Hướng Vinh trong miệng Hà Tứ Hải là người cùng thôn, xem như là bạn thân Hà Tứ Hải, nhưng hắn nghỉ học sớm hơn Hà Tứ Hải.
Điều kiện nhà hắn không tệ, không cần đi ra ngoài làm công, mà cùng cha hắn thầu một mảnh ruộng lớn trồng lúa, trồng rau.
Nhà hắn có một chiếc xe, lần trước bà nội sinh bệnh cũng là hắn hỗ trợ đưa bà nội đến bệnh viện.
“Không cần, không cần đâu, thân thể của bà bà biết, đi cũng vô dụng thôi.” Bà nội nghe vậy thì từ chối thẳng thừng.
“Bà nội.”
“Được rồi, cháu đừng nói nữa, nếu không vì lo lắng cho Đào Tử, bà đã sớm đi rồi.” Bà nội bỗng nhiên nói.
“Bà nội, bà đừng nói những lời không may như vậy, bà phải cố gắng sống khỏe mạnh, tương lai còn phải nhìn Đào Tử vào đại học chứ.” Hà Tứ Hải vội vàng nói.
“Bà nội chắc sẽ không thể nhìn thấy ngày đó rồi, nhưng sau này cháu phải chăm sóc tốt cho Đào Tử, Đào Tử đã chịu quá nhiều cực khổ rồi.” Bà nội bỗng nhiên nắm lấy tay hắn nói.
“Yên tâm, chuyện này không cần bà nói, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, không quản lúc nào, cháu chắc chắn sẽ làm được.”
Hà Tứ Hải nhẹ vuốt mu bàn tay của bà nội, thật lạnh.
Nhưng hắn lại cảm thấy ấm áp.
“Ba ba.”
“Đào Tử đang gọi kìa, mau ra ngoài đi.”
Bà nội rút tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mu bàn tay hắn.
Giống như đã gỡ xuống được gánh nặng, mặt đầy tươi cười.
Nhìn bà nội cười vui vẻ, Hà Tứ Hải lúc này mới đứng dậy rời khỏi phòng.
------
Dịch: MBMH Translate