"Không ít đồ vật nha, còn rất hỗn loạn." Trương Hải Đào liếc nhìn đống đồ trước mắt, có chút ngoài ý muốn nói.
Hắn vốn tưởng rằng Hà Tứ Hải chỉ chọn một ít sách cũ, làm cái quầy sách cũ gì đó.
Nhưng hiện tại nơi này hầu như cái gì cũng có, đồ chơi, máy thu thanh, đồ dùng hàng ngày…, nhưng mà đều là một số đồ dùng lâu năm.
"Đây là đều vật cũ, tôi bán cái tình cảm vậy." Hà Tứ Hải cười ngây ngô nói.
"Đúng đấy, tôi cũng đã lâu rồi không thấy mấy món đồ chơi này rồi."
Trương Hải Đào nhấc một chiếc đèn dầu kiểu cũ lên, bình thường hắn vẫn đúng là không để ý.
Hiện tại nghe Hà Tứ Hải nói vậy, hồi ức như phả vào mặt.
Nhưng mà, điều này cũng chỉ lóe lên một chút ở trong đầu của hắn, bản thân hắn cũng không phải là người đa sầu đa cảm gì cả.
Thế là hắn thả cây đèn dầu trong tay xuống, nói: "Tôi sẽ cân giấy phẩm và kim loại cho cậu, về phần những thứ khác thì sẽ không lấy tiền của cậu."
"Cảm ơn chú Trương." Hà Tứ Hải vội vàng nói cảm ơn.
"Không cần khách sáo, tôi chủ yếu là thấy con người của cậu cũng không tệ lắm." Trương Hải Đào vừa nói vừa cân đồ.
"Tiểu Hà, nhiều đồ như vậy, cháu ở chỗ nào, chuẩn bị đưa về như thế nào đây? Bên này có thể xe buýt sẽ không tới." Đặng Đại Trung ở bên cạnh đột nhiên nói.
"Ở một thôn nhỏ cạnh thành phố Nhị Lý, thế nhưng không sao cả, cháu có thể dùng cái túi lớn cõng về." Hà Tứ Hải không để ý lắm nói.
Hắn chính là không bao giờ thiếu sức lực.
"Nhưng mà, cháu còn mang theo một búp bê đấy."
Đặng Đại Trung nhìn về phía Đào Tử đang ngồi xổm lật xem sách tranh ở bên cạnh.
"Không có chuyện gì, cháu ôm em ấy." Hà Tứ Hải nói.
"Xa như vậy, nếu như cháu vừa cõng đồ vừa ôm em, sao có thể được?" Đặng Đại Trung kinh ngạc nói.
"Cháu tuổi trẻ, không thiếu sức lực." Hà Tứ Hải cười nói.
"Thân thể của tiểu tử cháu đúng là rất tốt."
Vừa nãy lúc đi xe lại đây, hắn đã phát hiện ra.
"Đó là đương nhiên, làm việc ở công trường chính là một nhóm người không bao giờ thiếu sức."
"Tổng cộng 113 tệ, cậu đưa cho tôi một trăm là được."
Giấy phẩm không đáng bao nhiêu tiền, chủ yếu là mấy thứ sắt vụn mà Hà Tứ Hải chọn kia, giá cả lại không rẻ.
"Được rồi, cảm ơn chú Trương." Hà Tứ Hải vội vàng móc ra một trăm tệ đưa qua.
"Một đống đồ như này cũng không nhẹ." Trương Hải Đào nói, vừa nãy hắn cũng nghe thấy lời của Đặng Đại Trung rồi.
Tuy rằng chỉ là một đống đồ với giá một trăm tệ, nhưng chủ yếu là bởi vì rẻ.
"Không có chuyện gì, chú Trương, cháu sẽ nghĩ biện pháp chuyển về."
"Cậu đi theo tôi." Trương Hải Đào vẫy vẫy tay với hắn, sau đó đi về phía sau nhà.
Hà Tứ Hải vội vàng kéo Đào Tử đi theo.
Đặng Đại Trung có chút giật mình, suy nghĩ một chút cũng đi theo.
Chỉ thấy sau nhà chất đầy đồ, nhưng mà đều dùng che vải che mưa che kín lại.
Trương Hải Đào xốc vải che mưa lên.
Hà Tứ Hải kinh ngạc phát hiện, bên trong chẳng những có xe đạp, xe điện, thậm chí còn có xe gắn máy.
"Những thứ này đều là đồ hỏng được thu mua. Tôi không có chuyện gì nên tích cóp một lần nữa, ngoại trừ cũ một chút thì cũng không khác mới là bao nhiêu. Cậu chọn một chiếc đi, tôi bán rẻ cho cậu." Trương Hải Đào nói.
"Thật sao, chiếc xe điện này bao nhiêu tiền?"
Hà Tứ Hải chỉ về một chiếc xe điện còn tám mươi phần trăm điện bên cạnh.
Trên thực tế hắn đã sớm muốn mua một chiếc rồi, nhưng vẫn không cam lòng, đồ second-hand thì ít nhất cũng phải sáu, bảy trăm.
Nếu rẻ hơn nữa thì hoặc là bản thân nó có vấn đề không thể lái, hoặc là chính là đồ ăn trộm.
"Một trăm tệ, thế nhưng mà ắc quy cũ rồi, nếu như cậu muốn thay ắc quy mới thì lại thêm hai trăm." Trương Hải Đào nói.
"Rẻ như vậy sao?" Hà Tứ Hải bị làm cho kinh ngạc.
Trong lòng khó tránh khỏi có chút ngờ vực.
"Nhìn mặt mũi của chú Đặng nên không kiếm tiền của cậu, chỉ lấy tiền bình ắc quy. Nếu như có vấn đề thì cậu có thể tìm tôi, tôi sẽ bảo hành cho cậu." Trương Hải Đào liếc mắt nhìn về Đặng Đại Trung đang đi đến từ phía sau rồi nói.
"Tiểu tử, cậu còn không nhanh cảm ơn tiểu Trương. Tiểu Trương trước đây làm nghề sửa chữa, thích chơi đùa những thứ đồ này, bảo đảm chất lượng không thành vấn đề." Đặng Đại Trung nghe thấy vậy liền cười lớn.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, không do dự nữa, quyết định mua một chiếc.
Hơn nữa còn quyết định đổi mới ắc quy, ba trăm tệ tuy không phải là một con số nhỏ đối với hắn, nhưng trên thực tế cũng không nhiều.
Hơn nữa hắn cũng thật sự cần, trước đây hắn một mình, muốn đi đâu thì chỉ cần dựa vào đôi chân là được. Thế nhưng hiện tại có thêm Đào Tử, có chiếc xe điện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
"Vậy được, cảm ơn chú Trương, ngài chọn giúp cháu một chiếc đi, thay cho cháu cái bình ắc quy mới luôn." Hà Tứ Hải nói.
"Tiểu tử cậu." Trương Hải Đào có chút buồn cười lắc lắc đầu.
Bởi vì Hà Tứ Hải nói như vậy, ý ngầm chính là giúp hắn chọn một cái chất lượng không thành vấn đề.
"Cậu không phải coi trọng chiếc xe này sao? Lấy chiếc này đi, lúc trước tôi thấy xác nó còn rất mới, linh kiện bên trong cũng là tốt nhất, vốn là chuẩn bị bán cho Thái Tử Minh." Trương Hải Đào nói.
Hà Tứ Hải không biết Thái Tử Minh trong miệng của hắn là ai.
Đặng Đại Trung giải thích nói: "Là một ông chủ một cửa hàng xe second-hand trên đường Bắc Nhất Hoàn, chuyên bán xe điện, xe gắn máy second-hand."
Hà Tứ Hải lúc này mới có chút giật mình.
Bên phía Bắc Nhất Hoàn có một khu phố tiêu thụ xe đạp, xe moto, xe điện.
Hà Tứ Hải đã từng qua đó.
Trước khi xe điện phổ biến, mọi người đều là đi xe đạp, mấy tên trộm xe cũng vô cùng nhiều. Bắc Nhất Hoàn chính là nơi tập trung mua bán xe đạp, dần dần hình thành một con đường, cuối cùng chính quy hóa, sản nghiệp hóa.
"Tiện nghi cho tiểu tử cậu đó, tôi bán một chiếc cho Thái Tử Minh ít nhất cũng là bốn trăm, đấy là còn chưa bao gồm ắc quy."
Trương Hải Đào vừa đầy chiếc xe điện mà Hà Tứ Hải ưng ý ra vừa nói.
Hà Tứ Hải nhân cơ hội đánh giá những chiếc xe khác. Xe điện, xe gắn máy trên căn bản đều còn sáu, bảy mươi phần trăm. Xe đạp có nói mới thì cũng có người tin.
"Hiện tại con người đúng thật là lãng phí, một số đồ đang còn mới mà đã vứt rồi. Nào giống như chúng ta khi đó, đồ vật dùng hỏng rồi đều không nỡ vứt." Đặng Đại Trung ngồi xổm ở bên cạnh nói.
"Chú Đặng, chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Trước kia là không có thứ gì, hiện tại thì cái gì cũng có, nói rõ cuộc sống càng ngày càng tốt, cho nên mới có lãng phí, dù sao cũng hơn không có." Trương Hải Đào vừa chuyển một bình ắc quy từ trong nhà ra vừa nói.
"Vậy cũng không thể lãng phí chứ!" Đặng Đại Trung nghe vậy thì lẩm bẩm.
Sống càng lâu, trái lại càng cảm thấy không hiểu thế giới này rồi.
Hà Tứ Hải chọn một chiếc xe điện kiểu dáng con rùa, tròn trịa, vô cùng đáng yêu, đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì nó có cái chỗ tựa lưng, Đào Tử ngồi ở phía sau sẽ rất an toàn.
Hơn nữa thân xe cũng rất dài, chỗ để chân phía trước cũng có thể để đồ.
Về phần xe gắn máy, hắn căn bản không cân nhắc, một là không an toàn, hai là sẽ bị cảnh sát giao thông bắt.
Động tác của Trương Hải Đào rất nhanh, qua mấy phút đã thay xong bình ắc quy, sau đó cầm một cái khăn lau qua hai lần, vỗ vỗ đệm: "Cậu lái hai vòng thử xem."
"Được, cảm ơn chú Trương."
Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, đưa tay đặt Đào Tử lên trên ghế ngồi ở phía sau, sau đó mình cũng lên xe.
Hà Tứ Hải lái xe một vòng xung quanh trạm phế liệu, không phát hiện bất cứ vấn đề gì, phanh lại nhạy bén, liền ngay cả săm lốp xe đều là mới.
"Chú Trương, không có vấn đề gì."
Hà Tứ Hải thoải mái móc tiền ra.
1980 tệ mới đến tay, nhoáng một cái đã bỏ ra 400 tệ, điều này làm cho Hà Tứ Hải càng có cảm giác gấp gáp.
Nhất định phải kiếm tiền.
Hà Tứ Hải đặt đồ lên chỗ để chân, để Đào Tử ôm sát mình, chuyển tay lái một cái liền phóng ra khỏi trạm tái chế.
Lúc này, đèn hoa mới lên, khắp thành sáng lộng lẫy.
------
Dịch: MBMH Translate