Tôn Nhạc Dao muốn ôm con gái vào lòng.
Nhưng vừa buông Hà Tứ Hải ra, lại chẳng nhìn thấy gì nữa.
Nàng chỉ có thể dùng một tay nắm lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, tay còn lại ra hiệu cho Lưu Nhược Huyên: “Huyên Huyên, đến đây với mẹ, cho… mẹ… ôm con… Mẹ… mẹ nhớ con nhiều lắm... mẹ xin lỗi… xin lỗi con…”
Nàng vừa khóc vừa thốt lên những lời ngắt quãng.
Huyên Huyên cũng nghe lời, ngoan ngoãn đi tới, ngẩng cổ lên, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc.”
Cô bé vừa nói, vừa kiễng chân, đưa tay ra lên cố gắng lau nước mắt cho Tôn Nhạc Dao.
Tôn Nhạc Dao thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy, thì lòng đau như cắt, càng cảm thấy đau buồn.
Vội vàng cúi người xuống phối hợp với cô bé.
Nàng ôm cô bé vào lòng bằng một tay, tay kia nắm lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, trông có vẻ ngượng nghịu.
“Dì buông tôi ra trước đi, tôi chỉ cần đặt tay lên vai của dì, là dì có thể thoải mái ôm con của mình rồi.”
Hà Tứ Hải che gương mặt hơi hoảng loạn của mình lại, Đào Tử nàng ấy bị dọa sợ rồi.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Đào Tử, Hà Tứ Hải khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
“Tôi xin lỗi, mẹ tôi xúc động quá, làm phiền anh rồi.” Lưu Vãn Chiếu từ phía sau tiến lên, lập tức xin lỗi Hà Tứ Hải.
Phía sau nàng còn có một người đàn ông rất lịch lãm và khí chất, đó là ba của Lưu Vãn Chiếu.
“Không sao đâu.“ Hà Tứ Hải thuận miệng nói một câu.
Nếu không phải vì hiểu được tâm trạng của Tôn Nhạc Dao, vả lại nàng ấy cũng rất đáng thương, thì hắn cũng đã vung tay bỏ đi từ lâu rồi.
Hà Tứ Hải rút cánh tay của mình ra và đặt nó lên vai Tôn Nhạc Dao.
Lúc này đứa con gái vừa mới biến mất của Tôn Nhạc Dao, một lần nữa lại xuất hiện trước mắt nàng.
Lần này nàng có thể dùng hai tay ôm chặt Huyên Huyên vào lòng, ôm cô bé thật chặt.
“Con yêu, con yêu của mẹ, con đã ở đâu vậy? Mẹ nhớ con lắm, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi...“
“Mẹ đừng khóc, mẹ ngoan nào, mẹ đừng khóc nữa ...“ Huyên Huyên ôm mẹ vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Mỗi khi cô bé buồn, mẹ cô bé lại an ủi nàng như thế này.
Nhìn thấy động tác quen thuộc của con gái, Tôn Nhạc Dao càng cảm thấy buồn hơn, nàng ôm chặt lấy con gái, hôn lấy con gái, rồi lại khóc không thành tiếng.
Tuy nhiên, trong mắt Lưu Vãn Chiếu và Lưu Trung Mâu, họ chỉ có thể nhìn thấy Tôn Nhạc Dao đang ôm một khoảng trống và bật khóc, vốn không thể nhìn thấy Lưu Nhược Huyên.
Lưu Vẫn Chiếu còn đỡ, nàng biết chắc rằng mẹ nàng đang ôm em gái mình.
Nhưng theo Lưu Trung Mâu, thì hắn chỉ cho rằng Hà Tứ Hải đang dùng thủ đoạn nào đó, còn Tôn Nhạc Dao vì quá nhớ con gái mà sinh ảo giác mà thôi.
Hắn bước tới, liếc nhìn bàn tay đặt trên vai Tôn Nhạc Dao, định đỡ nàng dậy.
Ngay khi hắn chạm vào cơ thể của Tôn Nhạc Dao, thì lại có thêm một người xuất hiện trước mặt hắn.
“Huyên Huyên?”
Lưu Trung Mậu nhìn đứa trẻ nhỏ bé quen thuộc trước mặt mình.
Lưu Trung Mậu dùng giọng điệu run rẩy hét lớn.
Nhìn gương mặt bé bỏng rơm rớm nước mắt, mà lòng cứ như bị dao cắt.
“Ba.”
Huyên Huyên ngẩng đầu lên và gọi hắn một tiếng.
Ngay lập tức, trái tim Lưu Trung Mậu như vỡ tan ra.
“Huyên Huyên”.
Hắn ngồi xổm xuống, vòng tay ôm hai mẹ con rồi khóc nức nở.
Giống như một con thú hoang bị thương đang khẽ rên rỉ vậy.
Khóe mắt Hà Tứ Hải bắt đầu ươn ướt.
Nhưng thứ khiến hắn càng cảm thấy kỳ lạ trong lòng là Lưu Trung Mậu không tiếp xúc trực tiếp với hắn, mà chỉ tiếp xúc với Tôn Nhạo Dao thôi, mà hắn đã có thể nhìn thấy Huyên Huyên rồi.
Truyền từ người sang người sao? Còn có thể liên kết mạng với nhau?
Hành động tiếp theo của Lưu Vãn Chiếu đã xác nhận suy đoán của hắn.
Nhìn một gia đình ‘bốn người’ ôm nhau khóc.
Hắn cũng vì vậy mà cảm thấy xót xa.
Tuy nhiên, điều khiến hắn không thoải mái hơn cả là việc những hàng quán ven đường và người đi đường cứ nhìn chằm chằm vào đây.
Đến cả Đào Tử cũng tỏ vẻ tò mò và hoang mang.
“Chuyện này ... chúng ta quay về rồi hẵng nói chuyện được không?”
Hà Tứ Hải lên tiếng đề nghị.
...
Nhưng không ai nghe, tất cả đều đang khóc lóc thảm thiết.
Nhìn thấy bộ dạng đau buồn của bọn họ, Hà Tứ Hải cũng không đành lòng, nhưng làm vậy trên đường lớn, thật sự không hay lắm.
Vả lại lúc này cũng là giờ tan tầm, có nhiều người đi bộ qua lại trên đường hơn.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn rụt tay lại và yêu cầu họ phải bình tĩnh.
Quả nhiên Hà Tứ Hải vừa buông tay ra, và cả ba người họ lập tức có phản ứng
Bọn họ đều quay lại nhìn lại Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải hơi căng thẳng nhìn bọn họ.
“Ừm..., có chuyện gì thì chúng ta về nhà hẵng nói, có được không? Đây là đường lớn mà.”
Lưu Trung Mậu là người có phản ứng đầu tiên, hắn lau nước mắt, đứng dậy.
“Hà đại sư nói rất đúng, chúng ta trở về nhà rồi hẵng nói chuyện, về nhà nói chuyện.”
Lưu Vãn Chiếu đỡ Tôn Nhạc Dao đứng dậy.
Vì quá đau lòng và phải ngồi xổm quá lâu, nên khi đứng lên, Tôn Nhạc Dao thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Hà Tứ Hải đưa một tay ra đỡ nàng.
Tôn Nhạc Doa lập tức lại nhìn thấy Huyên Huyên con gái mình, cô bé cũng định đỡ lấy nàng.
“Con ngoan, con ngoan, con ngoan của mẹ…”
Nàng lại bắt đầu cảm thấy buồn.
Lưu Vãn Chiếu vội vàng rút khăn giấy ra, lấy một tờ đưa cho Lưu Trung Mậu, sau đó lại lấy ra một tờ khác để giúp Tôn Nhạc Dao lau nước mắt trên mặt, cái này nàng đã chuẩn bị từ trước rồi.
“Tôi về trước đây, cô Lưu biết chỗ tôi sống mà, chúng ta gặp nhau sau nhé.” Hà Tứ Hải lại đưa Đào Tử lên xe.
“Cậu Hà, Hà đại sự, tôi có thể đưa Huyên Huyên theo không?” Tôn Nhạc Dao buồn bã nói.
“Đương nhiên là có thể rồi.”
Hà Tứ Hải đưa tay ra để Tôn Nhạc Dao dắt Lưu Nhược Huyên đi, rồi mới buông tay ra.
Sau đó, nàng vẫn giữ nguyên tư thế giống hệt con gái mình ngày hôm qua, rồi đi theo sau Hà Tứ Hải về phía căn nhà cho thuê.
Lưu Trung Mậu và Lưu Vãn Chiếu vội vàng theo sau.
Đào Tử ngồi xổm trên ghế ngồi, quay lưng về phía trước, ôm eo Hà Tứ Hải và tò mò nhìn lại từ nách hắn.
“Ba ba.”
“Ơi.”
“Tại sao họ lại buồn như vậy?” Đào Tử tò mò hỏi.
“Không phải ba nói với con rồi sao? Bởi vì em gái của dì đã lên thiên đường rồi, bọn họ đều là người thân của dì, cho nên ai cũng đều rất buồn.” Hà Tứ Hải khẽ giải thích.
Đào Tử nghe xong liền đặt cằm lên đùi Hà Tứ Hải, nhìn ra phía sau, cũng không biết là nàng ấy đang nghĩ cái gì.
...
“Này... tôi vừa mới từ công trường trở về, cả người đầy bụi bẩn và mồ hôi, thật ngại quá, mọi người ngồi xuống trước đi, tôi đi thay quần áo.”
Hà Tứ Hải ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống mép giường.
Thực ra trong nhà cũng không rộng lắm.
“Không sao đâu, Hà đại sư…”
Nhìn cuộc sống ‘giản dị’ của Hà Tứ Hải, Lưu Trung Mậu lại càng tôn trọng hắn hơn.
Hà Tứ Hải lấy cho mình và Đào Tử mỗi người một bộ quần áo sạch, rồi lập tức đưa Đào Tử đi, xả chút nước máy lau người, sau đó mặc quần áo vào, thời tiết nóng nực làm quần áo của Hà Tứ Hải ướt đẫm mồ hôi.
Đào Tử trong liều thì khá hơn một chút nhưng quần áo vẫn ướt đẫm mồ hôi, sau vài lần đổ mồ hôi, cơ thể nàng đã có mùi chua của sữa rồi.
‘Bốn’ thành viên của gia đình Lưu Trung Mậu ngoan ngoãn ngồi trong nhà, nhưng họ không nói một lời nào, cũng không biết bọn họ đang nghĩ cái gì.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải dẫn Đào Tử vào, tất cả đều vội vàng đứng dậy.
Nhất là Lưu Vãn Chiếu, nàng đưa những thứ mình đang mang theo ra và nói: “Đây là đồ chơi tôi mua cho Đào Tử, còn có một ít đồ ăn vặt.”
Hóa ra trong ngày hôm nay, họ không chỉ chờ đợi, không chuẩn bị gì cả.
Sau khi tìm hiểu kỹ về hoàn cảnh của Hà Tứ Hải, Lưu Trung Mậu đã có chuẩn bị, mua một vài món quà và rút một số tiền.
Nếu Hà Tứ Hải là kẻ nói dối, thì thôi.
Nếu thực sự là “cao nhân” thì nhất định phải tặng quà, nếu không sẽ rất thất lễ.
Bây giờ không phải rất có ích sao?
“Oa, đó là một con búp bê nhỏ.” Đào Tử liếc nhìn hộp đồ chơi, vui mừng nói.
Hóa ra là một bộ búp bê, còn có cả một ngôi nhà búp bê nữa, giá chắc cũng không hề rẻ.
Đào Tử không nhận ngay mà ngẩng đầu lên nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật đầu, lúc này Đào Tử mới hoan hô một tiếng rồi nhận lấy.
------
Dịch: MBMH Translate