"Con đứng ở chỗ này, không được đi lung tung, đợi lát nữa mẹ sẽ đến đón con."
Người phụ nữ nói với một bé trai tuổi tác xấp xỉ Đào Tử.
Bé trai gật gật đầu.
"Vậy thì mẹ nhanh một chút."
"Yên tâm đi, mẹ sẽ trở về nhanh thôi." Người phụ nữ nói xong, liền vội vã chạy về phía trước.
Bé trai ngồi xổm ở tại chỗ chờ đợi, nhưng chờ thế nào vẫn không thể chờ được mẹ quay lại tìm mình.
Bé trai thương tâm thút thít, lau nước mắt, không ngừng tìm kiếm.
Hà Tứ Hải tỉnh lại từ trong mộng, vừa sờ khóe mắt, đã thấy đầy nước mắt.
"Lại nhớ tới?"
Hà Tứ Hải bỗng nhiên vui vẻ, chính hắn cũng không biết là vui vì cái gì.
Cúi đầu nhìn về phía Đào Tử đang cuộn mình ngủ say ở trong lòng.
Hà Tứ Hải cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, còn chưa tới năm giờ, bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.
Thế nhưng mà Hà Tứ Hải vẫn đứng dậy xuống giường.
Đào Tử giống như là cảm nhận được, lẩm bẩm một câu, trở mình rồi tiếp tục ngủ say như chết.
Nhìn Đào Tử ngủ say, gương mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo, tự đáy lòng của Hà Tứ Hải bỗng cảm thấy hạnh phúc.
Ít nhất thì hắn còn có Đào Tử.
Hà Tứ Hải bỏ quần áo thay ra ngày hôm qua vào trong chậu quần áo, sau đó bưng ra ngoài phòng thuê và bắt đầu giặt.
Hừng đông đến rất nhanh, Hà Tứ Hải vừa mới giặt xong chậu quần áo, bầu trời vốn dĩ còn đen nhánh đã hiện lên nắng sớm, lại là một ngày sáng sủa.
Hà Tứ Hải lúc này mới trở vào trong phòng, vỗ nhẹ mấy cái lên người Đào Tử.
"Đào Tử, mặt trời chiếu đến mông rồi, nhanh rời giường."
Đào Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.
"Ba ba."
Sau đó lại nhắm hai mắt lại, tiếp tục ngủ say.
"Ai, như này không thể được, ba ba phải đi làm nữa đó."
Hiện tại, còn chưa tới sáu giờ, thời gian quả thực có chút sớm.
Thế nhưng mà ca của hắn là từ sáu giờ sáng đến bốn giờ chiều, cho nên nhất định phải chạy tới công trường trước sáu giờ.
"Ba ba."
Cũng không biết là bởi vì Hà Tứ Hải nói phải đi làm, hay là Đào Tử thật sự tỉnh ngủ, tay nhỏ vuốt mắt, ngồi dậy từ trên giường.
Tóc tai lộn xộn, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu.
"Chúng ta thức dậy, đợi lát nữa ba ba sẽ mua đồ ăn ngon cho con." Hà Tứ Hải ôm nàng lên.
Đào Tử giống như là không xương vậy, mềm oặt, tùy tiện cho Hà Tứ Hải ôm.
Chờ sau khi Hà Tứ Hải giúp nàng đánh răng rửa mặt, Đào Tử mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Ác ác ồ, nhanh thức dậy thôi." Đào Tử đứng ở cửa, hướng về phía mặt trời, học tiếng kêu của gà trống.
"Nào có gà trống nào mà mặt trời phơi mông mới dậy?" Hà Tứ Hải cười nói.
"Hừ hừ, gà trống lớn Đào Tử chính là mặt trời phơi mông mới dậy đó, ba hiện tại biết rồi chứ?"
Hà Tứ Hải nghe vậy thì ngây ngốc một hồi, Đào Tử rất ít nói chuyện nghịch ngợm như vậy với hắn.
Nhưng hắn lập tức cảm thấy hài lòng, hắn vẫn cảm thấy Đào Tử quá mức ngoan ngoãn, cô gái quá ngoan ngoãn sẽ hay chịu thiệt, lợi hại hơn một chút thì lớn lên mới sẽ bảo vệ mình thật tốt.
"Vậy con gà trống lớn nhanh đánh răng đi." Hà Tứ Hải sờ sờ cái đầu dưa hấu của nàng, nói.
"Gà con của con đâu?" Đào Tử nhìn trái, nhìn phải, vừa tìm kiếm vừa hỏi.
"Ở chỗ này." Hà Tứ Hải lấy con gà béo đồ chơi ở chân giường ra.
Đào Tử rất thích con gà béo này, buổi tối ngủ đều mang theo.
Hà Tứ Hải sợ cấn nàng, chờ nàng ngủ rồi thì lặng lẽ đặt xuống cuối giường.
Đào Tử đặt gà béo ở bên cạnh chậu rửa mặt, sau đó mới nghiêm túc đánh răng.
Đào Tử tự biết làm rất nhiều chuyện, không cần Hà Tứ Hải quá bận tâm.
Chỉ có điều có lúc cũng cần người lớn giúp đỡ, ví dụ như vắt khăn mặt.
Sức của nàng quá nhỏ, vắt không được. Nếu như mà không giúp nàng thì nàng sẽ mặc kệ nước chảy, không ngừng nhỏ giọt.
Hơn nữa Đào Tử còn phơi khăn mặt rất khéo.
Bởi vì dáng người hơi thấp, chỗ phơi lại cao, cho nên nàng nắm lấy hai góc khăn rồi ném lên một tiếng "pia~".
Hà Tứ Hải thấy thế thì vô cùng vui vẻ, nhưng lòng lại vô cùng chua xót.
Chờ Đào Tử súc miệng xong, mang ấm nước nhỏ, đồ chơi, mũ che nắng và sách tranh lên.
Bọn họ liền xuất phát.
Bởi vì còn chưa tới sáu giờ, thời gian này trên đường không có mấy người, toàn bộ thành thị phảng phất như còn chưa thức dậy.
Ngoại trừ một số bác gái đang quét đường thì đại khái cũng chính là cửa hàng mở bán sớm một chút.
Sau khi ăn sáng ở ven đường, một ngày làm việc của Đào Tử và ba ba lại bắt đầu.
Đối với Đào Tử mà nói, cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ cực.
Đói thì có cơm ăn, có đồ chơi chơi, có sách tranh vẽ truyện hay.
Còn có bà Diêu cho nàng ăn ngon.
Điều quan trọng nhất chính là mỗi ngày đều có thể ở cùng ba ba.
Đối với nàng mà nói, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Tuy một đêm hôm qua Tứ Hải kiếm được hơn một ngàn tệ.
Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn không quyết định việc dừng công việc hiện tại.
Du sao công việc bày quán vỉa hè quá không ổn định.
Trên tay hắn lại không tích trữ cái gì.
Liều lĩnh dừng công việc hiện tại, nếu như chuyện làm ăn không được, hắn và Đào Tử sẽ thật sự phải uống gió Tây Bắc mất.
Cho nên ít nhất thì trên tay của hắn cũng phải tích trữ được một ít tiền, sau đó mới có các dự định khác được.
Chỉ có điều, trong khoảng thời gian này, Đào Tử phải chịu khổ rồi.
Đời người có lúc đúng là thật tràn ngập bất đắc dĩ.
Không phải là bản thân không muốn chọn, mà là ngươi căn bản không có lựa chọn nào khác.
Không quan tâm đến con đường mà ngươi lựa chọn hay là ngươi chuẩn bị đi trên con đường nào, trên thực tế đều là tự ngươi hoặc là những người khác đã mở ra giúp ngươi.
Mà thứ mở ra con đường nhân sinh là tri thức của ngươi, là quan hệ xã hội, cha mẹ, tài phú...
Mà Hà Tứ Hải lại không có tất cả những thứ này.
Tuy Hà Tứ Hải không lớn tuổi lắm, nhưng hắn lại thành thục hơn nhiều so với người cùng lứa, đại khái là có quan hệ với những gì hắn trải qua tuổi ấu thơ.
Ở cái tuổi mà người khác còn chưa biết gì, hắn đã thấy rõ rất nhiều chuyện.
Thế nhưng hắn không muốn Đào Tử sau này sẽ giống như hắn.
Hắn hi vọng Đào Tử sau này sẽ có càng nhiều đường hơn để lựa chọn.
Có cuộc sống càng đặc sắc, sẽ không vì cuộc sống mà ưu sầu.
Bất tri bất giác lại đến thời gian bữa trưa.
Hà Tứ Hải là người đầu tiên xông về phía lều.
Dùng nón an toàn lấy chút nước máy trực tiếp tưới lên trên đầu, lúc này mới cảm nhận được một chút mát mẻ, thời tiết quá nóng rồi.
Đào Tử nhìn thấy vậy thì duỗi tay nhỏ ra, học dáng vẻ, cũng muốn làm như vậy với mình.
Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cô nhóc này lại, không phải cái gì đều có thể học.
"Đào Tử, tối hôm qua chú đi dạo phố, mua quả quýt, cháu muốn ăn không?" Có công nhân mang theo một cái túi nhỏ lớn đến.
"Ha ha, tôi lợi hại hơn, tôi mua dưa hấu lớn, ngâm nước máy một hồi, đợi lát nữa sau khi ăn cơm trưa xong thì mọi người cùng ăn."
"Tôi mua đào, Đào Tử ăn đào, Đào Tử cháu thích ăn đào không? Ha ha. . ."
. . .
Nhóm công nhân tụm năm tụm ba, đều mang theo đồ cho Đào Tử.
Đều là người nghèo, đối với bọn họ mà nói, ăn mới là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống, mấy thứ đồ chơi gì đó hoàn toàn chính là lãng phí, cho nên mua đồ cũng đều là để ăn.
Trong lòng Hà Tứ Hải cảm thấy rất là cảm động.
"Đào Tử, cảm ơn mấy ông đi." Hà Tứ Hải vội vàng nói với Đào Tử.
"Cảm ơn ông." Đào Tử lễ phép nói.
"Khách sáo cái gì, lại không đáng mấy đồng tiền." Đám công nhân đều tỏ vẻ không quan tâm.
Người nghèo mới sẽ càng hiểu rõ sự khổ cực của người nghèo.
Bọn họ nguyện ý bỏ ra một cái giá nhỏ để mang đến cho Đào Tử một chút hạnh phúc nho nhỏ.
"Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi, Đào Tử, lại đây, bà nội hôm nay làm thịt kho tàu cho cháu, ngọt, không mặn một chút nào." Diêu Thúy Hương đi ra từ trong lều, lau mồ hôi một cái rồi nói.
"Thúy Hương, tôi cũng muốn ăn thịt kho tàu." Có công nhân ồn ào nói.
"Không có, đây là cho Đào Tử ăn, anh còn tranh đồ ăn với trẻ nhỏ, không biết ngại sao?"
"Ha ha, hắn không biết ngại, lần trước tôi đến nhà hắn, hắn còn cướp kẹo của con trai mình."
Sau đó mọi người lập tức cười vang.
Trong căn lều nho nhỏ tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Đối với bọn họ mà nói, ăn cơm có lẽ là thời điểm hạnh phúc nhất trong một ngày.
------
Dịch: MBMH Translate