• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

"Ba, mẹ, hai người ngồi đi, con có chút việc muốn nói với hai người."

Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống ở trên ghế sô pha, thuận tay rút một tờ giấy, lau sạch nước mắt trên mặt mình.

"Vãn Vãn, con có chuyện gì, ngày mai lại. . ."

Tôn Nhạc Dao đi tới, chuẩn bị ngồi xuống ở bên cạnh nàng.

"Mẹ, mẹ không nên ngồi ở đây, Huyên Huyên đang ở chỗ này đây." Lưu Vãn Chiếu vội vàng đem đẩy nàng ra.

Tôn Nhạc Dao lùi về sau mấy bước, đứng thẳng người rồi hai mặt nhìn nhau với Lưu Trung Mưu.

"Lão Lưu, ngày mai anh mang Vãn Vãn đi tìm bạn học cũ Viên Lãng xem một chút đi." Tôn Nhạc Dao nhỏ giọng nói.

"Xem cái gì? Con lại không bị bệnh." Lưu Vãn Chiếu không nhịn được lườm một cái.

"Không bệnh, không bệnh, chủ yếu là con tạo áp lực cho mình quá lớn rồi. Nhạc Dao, em đi lấy cho Vãn Vãn ly sữa bò, lại tắm một cái, nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì chúng ta ngày mai lại nói." Lưu Trung Mưu đứng lên, nói với hai người.

"Ngồi xuống, hiện tại ba mẹ cố gắng nghe con nói." Lưu Vãn Chiếu đập lên sô pha một cái, tức giận nói.

Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, phảng phất như trao đổi thân phận, bọn họ mới là con cái.

"Huyên Huyên, chị vừa nãy có phải là quá hung dữ rồi hay không, em không được học theo chị đâu đó nha." Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên quay đầu, nói với bầu không khí trống rỗng ở bên phải.

Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu thấu vậy thì càng lo lắng hơn.

Đồng thời cũng không dám động đậy gì.

Chỉ lo kích thích đến Lưu Vãn Chiếu, làm bệnh tình nặng thêm.

"Con trước đó đã nói với hai người về chuyện lúc con bày sạp có gặp phải một người tên là Hà Tứ Hải, đúng chứ?"

"Đã nói, ba có mua cái tẩu thuốc ở đó, còn là chỗ của cậu ấy, nhưng là đồ second-hand cho nên ba cũng không dám dùng." Lưu Trung Mưu nhỏ giọng oán giận.

Tôn Nhạc Dao lập tức dùng khuỷu tay nhẹ nhàng thúc Lưu Trung Mưu một cái.

Sau đó cười nói: "Đương nhiên biết, con nói hắn lớn lên đẹp trai, con người vô cùng tốt."

"??"

Trong lòng Lưu Vãn Chiếu tràn đầy nghi hoặc, con nói lời như vậy khi nào?

"Vãn Vãn, chỉ cần con thích thì cho dù cậu ấy là người xếp quán vỉa hè, ba và mẹ con cũng sẽ không phản đối. Nhưng mà chênh lệch văn hóa quá lớn sẽ rất dễ hình thành mua thay, trong cuộc sống sau này khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn. Con cần nghĩ cho rõ. . ." Lưu Trung Mưu nhìn như bình tĩnh, nhưng lời nói lại mang theo ý vị sâu xa mà khuyên bảo.

Trên thực tế, trong lòng ông đang tràn đầy tức giận, nôn nóng và bất đắc dĩ, nhưng mà không thể kích thích đến con gái, chỉ có thể kiên trì nhẫn nại.

"Các người đang nói cái gì vậy? Nghe con nói cho xong đã." Lưu Vãn Chiếu nhíu mày, nói.

"Được, được, con nói, con nói đi." Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nghe vậy thì lập tức ngoan ngoãn như hai học sinh tiểu học.

"Con người Hà Tứ Hải tuy có chút láu lỉnh, thế nhưng vẫn là người tốt, cũng rất có học thức, hơn nữa năng lực cũng rất mạnh. . ."

Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nghe vậy thì lại bốn mắt nhìn nhau.

"Ây. . . , những thứ này đều không phải trọng điểm." Lưu Vãn Chiếu cảm giác mình có chút lòng vòng rồi.

"Ngày hôm nay anh ấy nói với con. . ."

Lưu Vãn Chiếu không hề che giấu một chút nào, nói lại tất cả chuyện đã xảy ra trong tối hôm nay cho hai người.

"Cho nên, con nói con nhìn thấy Huyên Huyên rồi, Huyên Huyên cũng ở đây? Nó. . . Nó. . ."

Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì mặt đầy bi thiết, vừa có chờ mong vừa có bi thương, nước mắt trong viền mắt đã muốn chảy xuống.

Lưu Trung Mưu thì tỉnh táo hơn, việc đầu tiên nghĩ đến chính là con gái có phải là đã gặp phải tên lừa đảo hay không.

Là bị bỏ thuốc rồi, hay là bị thôi miên rồi.

"Con nói, hắn tiếp xúc thân thể với con, còn liền có thể nhìn thấy Huyên Huyên?" Lưu Trung Mưu trầm giọng hỏi.

Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu.

"Làm sao tiếp xúc? Bắt tay? Ôm ấp? Hay là. . ."

"Ba." Lưu Vãn Chiếu nhíu nhíu mày, gọi lớn một tiếng.

"Không xấu xa như ba nghĩ, anh ấy chỉ chạm vào con một hồi, con liền có thể nhìn thấy Huyên Huyên. Hơn nữa Huyên Huyên còn đang ở chỗ này đây, làm phiền ba nói chuyện chú ý một chút."

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì lại nhíu mày càng sâu.

"Ô ô. . ." Lúc này Tôn Nhạc Dao cuối cùng cũng không nhịn được, bắt đầu nghẹn ngào lên.

"Mẹ."

"Vợ."

"Huyên Huyên, bảo bối của mẹ, là mẹ có lỗi với con, mẹ rất nhớ con. . ."

Tôn Nhạc Dao cuối cùng không nhịn được mà gào khóc.

Nhiều năm như vậy, tất cả lo lắng, tự trách và nỗi nhớ đều được bộc phát ra.

. . .

"Ba ba."

"Hả?"

"Sao hôm nay dì lại khóc, còn khóc đến thật đau lòng?"

Đào Tử cuộn lại ở trong lòng Hà Tứ Hải, lật xem sách tranh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi em gái của dì đến Thiên đường rồi, dì rất nhớ cô ấy."

"Ồ? Là giống như ba mẹ và bà nội sao?"

Đào Tử ngước cổ, trong đôi mắt to tràn đầy mơ màng và hồn nhiên.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn gật đầu một cái.

"Con nhớ bà nội?" Đào Tử cúi đầu nói.

Đối lập với ba mẹ, ấn tượng của bà nội đối với nàng dương như sâu hơn, tình cảm cũng càng sâu.

Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

"Bà nội nhất định cũng đang nhớ con đó."

"Ba ba, con cảm thấy muốn ngủ rồi." Đào Tử phảng phất như mất đi hứng thú, gấp sách tranh lại rồi nói.

"Được."

Hà Tứ Hải đặt nàng nằm ngang, đặt dưới nách của mình, ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Đào Tử cuộn thân thể lại, tựa vào Hà Tứ Hải, chôn đầu, nhẹ giọng ngâm nga.

Từng con từng con đom đóm, mỗi con mang theo đèn lồng nhỏ.

Giống như là tuần tra đêm đen, đến cũng vội mà đi cũng vội.

Đến cũng vội mà đi cũng vội, chờ tiên tử lên thiên cung muốn cầu xin người phát một điểm gió, giảm bớt oi nóng một chút.

. . .

"Con đang hát cái gì?"

"Bà nội thường hát ru con ngủ, con hát cho chính con nghe, ru con ngủ."

Đào Tử chôn đầu, giọng nói nặng nề, Hà Tứ Hải cảm giác trên quần áo có một chút ướt át.

Nhìn vai Đào Tử đang nhẹ nhàng co giật.

Hà Tứ Hải cũng không ôm nàng an ủi.

Mà là tiếp tục vỗ nhẹ nàng.

Từng con từng con đom đóm, mỗi con mang theo đèn lồng nhỏ;

. . .

Đào Tử dừng việc ngâm nga lại, dựng thẳng lỗ tai lên, dần dần mà tiến vào mộng đẹp.

"Ai. . ."

Hà Tứ Hải đưa tay tắt đèn trong phòng lại.

Trong phòng rơi vào một mảnh tăm tối, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng ếch kêu và tiếng hít thở đều đều của Đào Tử.

Hà Tứ Hải dựa vào trên giường, mở to hai mắt, dần dần thích ứng với bóng đêm.

Một tia ánh trăng chiếu vào từ khung cửa sổ thấp bé, mang đến một tia ánh sáng.

Con người sống sót rốt cuộc là vì cái gì đây?

Tâm trạng của Hà Tứ Hải lập tức có chút sa sút.

"Hì hì."

Bỗng nhiên, Đào Tử phát ra tiếng cười đùa vui vẻ từ trong giấc mộng.

Hà Tứ Hải cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái.

Bỏ tâm trạng không vui ra sau đầu.

Trong lòng hơi động, sổ sách xuất hiện ở trong tay của hắn.

Mở ra, dựa vào ánh trăng quan sát, vẫn không có ghi chép về Lưu Nhược Huyên.

Cũng không biết là chuyện gì thế này.

Hà Tứ Hải cũng không quan tâm nữa, đang chuẩn để sổ sách qua một bên, dựa vào ánh trăng thì chợt phát hiện bên giường còn có một người, dọa hắn nhảy dựng một cái.

Vội vàng đưa tay khép hờ con mắt của Đào Tử, sau đó mở đèn.

Chỉ thấy Lưu Nhược Huyên đang đứng ở trước giường, khắp gương mặt đều là nước mắt, không ngừng rơi xuống.

"Em lại làm sao nữa rồi?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, hỏi.

Nàng không phải đã về nhà cùng Lưu Vãn Chiếu rồi sao?

"Mẹ khóc, em rất là khó chịu." Lưu Nhược Huyên nghẹn ngào nói.

. . .

------

Dịch: MBMH Translate

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK