Hà Tứ Hải bên này đang nói chuyện với Lưu Vãn Chiếu.
Lâm Hóa Long bên cạnh cũng đang nói chuyện với bé gái.
Lâm Hóa Long cũng không biết là chui ra từ chỗ nào.
Nhìn thấy bé gái thì rất sửng sốt.
Trên thực tế, quỷ ở trên thế giới này cũng không nhiều, sau khi người bình thường chết thì sẽ đi đến một thế giới khác.
Chỉ khi có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc là người có chấp niệm rất sâu thì mới sẽ lưu lại nhân gian.
Lâm Hóa Long đã chết thời gian dài như vậy, cũng không gặp phải mấy người.
Trẻ nhỏ thì lại càng ít, bởi vì bình thường thì chấp niệm của trẻ con đều không phải là rất sâu, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi thế giới này, rất ít khi lưu lại nhân gian.
"Em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Lâm Hóa Long hỏi.
Bé gái rất cảnh giác, trốn sau lưng Lưu Vãn Chiếu.
"Anh không phải là quỷ. . . xấu, anh cũng giống như em."
Lâm Hóa Long giơ cánh tay lên, nắm một cái vào gian hàng ở bên cạnh, trực tiếp xuyên thẳng qua.
Thế nhưng bé gái vẫn vô cùng cảnh giác, trốn sau lưng Lưu Vãn Chiếu nhìn lén hắn.
"Không nói thì thôi, anh tên là Lâm Hóa Long, em chết như thế nào vậy? Anh là chết đuối. . ."
Bé gái nghe đến đó thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.
"Sao thế? Em cũng là bị chết đuối sao? Vậy em có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Cô ấy là ai. . ."
Lâm Hóa Long chỉ vào Lưu Vãn Chiếu đang ngồi ở trước quầy hàng.
Tuy rằng bé gái không trả lời hắn, thế nhưng mà Lâm Hóa Long vẫn tự lầm bầm lầu bầu nói một tràng.
Hắn đã chết rồi lâu như vậy rồi, đều không thể tìm được mấy ai có thể nói chuyện với hắn.
Cho dù đối phương chỉ là một cô bé, hắn vẫn cứ nói liên hồi.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Lưu Vãn Chiếu quay đầu nhìn lại theo ánh mắt của Hà Tứ Hải, không có cái gì cả.
"Không có gì, tôi. . ."
"Ba ba." Bỗng nhiên Đào Tử kêu lên.
"Sao thế.” Hà Tứ Hải lập tức quay đầu lại hỏi.
Đào Tử đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi ếch nhỏ đại chiến gà béo, ngẩng đầu lên, đáng thương nói: "Con đói."
"Con nhìn bộ óc heo của ba này."
Hà Tứ Hải vỗ đầu của mình, hắn mãi bán hàng mà quên mua cơm tối cho Đào Tử.
Buổi trưa hắn ăn được nhiều, đến hiện tại đều không cảm thấy đói bụng, cho nên quên mất.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Hà Tứ Hải vội vàng ôm nàng lên, liên tục nói xin lỗi.
"Ba ba lại không làm chuyện gì sai, tại sao lại xin lỗi?" Hồ đồ Đào Tử hỏi với vẻ mờ mịt.
"Ba ba làm sai rồi, ba ba quên mất là Đào Tử còn chưa ăn cơm tối." Hà Tứ Hải nói với vẻ vô cùng áy náy.
"Không sao nha, bụng của Đào Tử sao có thể đói được, không ăn cũng không sao cả, sáng ngày mai là có thể ăn thêm, con có phải là rất tuyệt hay không." Đào Tử nói với vẻ đắc ý.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì lòng đầy chua xót, Đào Tử hẳn là thường xuyên chịu đói, đã quen với việc đói bụng cho nên mới nói như vậy.
"Đói bụng không phải là chuyện gì đáng để cao hứng cả, lần sau nếu như đói bụng thì phải lập tức nói với ba ba. Ba ba sẽ chuẩn bị thức ăn cho con. Đi, hiện tại ba ba sẽ dẫn con đi ăn món ngon."
"Vâng." Đào Tử vui sướng gật gật đầu.
"Cô Lưu, làm phiền cô trông coi quầy hàng giúp tôi một chút, tôi mang Đào Tử đi ăn cơm tối." Hà Tứ Hải quay đầu nói với Lưu Vãn Chiếu.
So với dì Tề vừa mới quen, Hà Tứ Hải vẫn là tín nhiệm Lưu Vãn Chiếu hơn một ít.
"Đến bây giờ mà còn chưa ăn cơm tối?" Lưu Vãn Chiếu một mặt ngạc nhiên, sau đó gật gật đầu.
Chợ đêm bán rất nhiều đồ ăn, các loại hương vị trộn lẫn với nhau, khiến cho cái bụng đói cồn cào của Đào Tử không ngừng phát ra tiếng ùng ục ùng ục.
Trong lòng Hà Tứ Hải càng là oán giận bản thân mình không xứng chức.
"Con muốn ăn cái gì? Ba ba mua cho con."
"Hừm, con muốn ăn cái kia." Đào Tử chỉ vào một quán bán xiên thịt nướng.
Hiện tại cái gì nàng cũng muốn ăn, nhưng nói xiên thịt nướng, là bởi vì mùi vị quá thơm.
"Được, thế nhưng ăn xiên thịt không thể coi như ăn cơm được, chúng ta mua một xiên nếm thử thôi."
Hà Tứ Hải đi tới, mua cho nàng xiên thịt heo, không mua thịt dê, giá thịt dê cao, ai biết thật hay là giả.
"A ô." Đào Tử không thể chờ đợi được nữa mà cắn một cái.
"Chậm một chút, cẩn thận nóng." Hà Tứ Hải vội vàng dặn dò.
Nhưng mà Đào Tử đang cực kỳ đói bụng, nào còn cố kỵ nhiều như thế.
Nghe mùi thịt, Hà Tứ Hải cũng cảm thấy có chút đói bụng.
"Ba ba ăn." Sau Đào Tử ăn một miếng thì nhớ tới Hà Tứ Hải, liền đưa xiên thịt trong tay tới bên miệng hắn.
"Ba không thích ăn, con tự mình ăn đi." Hà Tứ Hải nói.
"Hừ, tại sao lại kén ăn cơ chứ? Thật không nghe lời, không phải là đứa trẻ ngoan." Đào Tử tức giận nói.
Nhìn dáng vẻ thở phì phò của nàng, Hà Tứ Hải vui vẻ, vuốt nhẹ ở trên cái mũi nhỏ của nàng một hồi, sau đó nói: "Ba ăn là được chứ gì."
Sau đó hắn cắn một miếng nhỏ ở trên xiên thịt.
Đào Tử lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta đi xem xem, còn có cái gì ăn nữa không." Hà Tứ Hải ôm nàng đi về phía trước.
Hà Tứ Hải và Đào Tử đi dạo một vòng chợ đêm.
Hà Tứ Hải mua một phần rau trộn, một phần bánh cá hầm và một cái bánh cuốn hoa màu.
Đây chính là bữa tối của bọn họ.
"Anh buổi tối chỉ mang Đào Tử đi ăn những thứ này?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc mà nhìn hai người.
"Sao thế, không ăn cái này thì ăn cái gì?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Dì à, ăn rất là ngon nha, dì có muốn ăn hay không." Đào Tử vui vẻ nói.
Đã lâu rồi nàng chưa từng được ăn đồ ngon như vậy.
Lưu Vãn Chiếu lắc lắc đầu, cười nói, "Cháu cứ ăn đi."
Sau đó thở dài, nói với Hà Tứ Hải: "Ai, thấy anh cũng bán sách, anh cũng tìm hai quyển sách dạy trẻ rồi xem một chút đi."
"Sao cằn nhằn lắm thế." Ngoài miệng Hà Tứ Hải nói như vậy.
Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, gãi đầu một cái.
Nhớ tới lúc hắn còn bé, Lưu Tiểu Quyên rất ít khi cho hắn ăn ở bên ngoài, muốn ăn cái gì đều làm ở nhà.
Lưu Tiểu Quyên nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, không dinh dưỡng, hắn vẫn cho rằng là Lưu Tiểu Quyên keo kiệt mà thôi.
Hắn thực sự là không có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ.
Hắn quyết định nếu mà đến trạm phế liệu lần nữa thì sẽ tìm hai quyển sách dạy trẻ về xem mới được.
Bày sạp đến chín giờ rưỡi, Hà Tứ Hải liền mang Đào Tử về nhà.
Bởi vì Đào Tử đã bắt đầu buồn ngủ.
Trên thực tế, lúc này mới chính là giờ cao điểm của tan tầm ca tối.
Thế nhưng trời đất bao la, Đào Tử lớn nhất, Hà Tứ Hải trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi.
"Này, chờ chút."
Đang lúc này, Lưu Vãn Chiếu gọi hắn lại.
"Sao thế?" Hà Tứ Hải cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi.
"Bức tranh chữ kia, tôi muốn, bảy trăm năm mươi đúng không?"
Lưu Vãn Chiếu lấy điện thoại di động ra, liền chuẩn bị chuyển khoản.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt.
Sau đó có chút bừng tỉnh, nhìn Đào Tử đang ôm cổ hắn, tựa ở trên vai hắn mơ mơ màng màng một chút, sau đó nở nụ cười.
"Cảm ơn cô, cô Lưu, thế nhưng tôi không bán nữa."
Nói xong thì nhấc đồ lên rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng xa dần của hai cha, Lưu Vãn Chiếu thở dài, sau đó cất điện thoại di động, cúi đầu tiếp tục công việc may vá.
Qua một lúc, không biết như nhớ ra cái gì đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Tiểu quỷ ngồi xổm ở bên cạnh nàng, thấy nàng nở nụ cười thì cũng vui vẻ theo.
Sau khi về đến nhà, Hà Tứ Hải sắp xếp cho Đào Tử ngủ trước.
Sau đó bản thân kiểm kê thu hoạch tối hôm nay.
Tranh chữ 800.
Tài liệu phụ đạo 120.
Đèn dầu hỏa 80.
Đồng hồ báo thức 50.
Ống đựng bút 30.
. . .
Hà Tứ Hải tính toán, một buổi tối lại kiếm lời được 1350 tề.
Về phần chi phí, hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.
Thực sự là một ngày thu hoạch tràn đầy nha.
Nếu như mỗi ngày đều có thể có thu nhập như vậy, hắn còn cần làm công nhân nữa sao?
Trực tiếp bày sạp cả ngày, còn có phần lớn thời gian ở cùng Đào Tử.
Hà Tứ Hải bò lên trên giường, chuẩn bị đi vào mộng đẹp.
------
Dịch: MBMH Translate