"Đến đây, Đào Tử, nếm thử trứng muối bà làm đi."
Tuy Tôn Nhạc Dao đang cảm thấy khổ sở, nhưng còn không quên hai vị khách quan trọng là Hà Tứ Hải và Đào Tử.
Cố nén bi thương, đi làm một bàn cơm nước.
"Hà đại sư, bắt chuyện không chu đáo, cậu chớ để ý, sau này tôi lại mời tiệc cẩn thận."
"Không có chuyện gì, đã rất phong phú rồi."
Có cá có thịt, đối với Hà Tứ Hải và Đào Tử mà nói đã rất phong phú rồi.
"Hà đại sư, chuyện của Huyên Huyên tôi còn muốn làm phiền cậu." Tôn Nhạc Dao nhân cơ hội nói.
"Đây là chức trách của tôi." Hà Tứ Hải nói nghiêm túc.
Toàn bộ bàn ăn, mọi người ngồi vây quanh thành một vòng tròn, Huyên Huyên ngồi ở giữa ở ba mẹ.
Tuy rằng người bên ngoài nhìn vào, là một vị trí trống rỗng.
"Trứng vịt mặn, con ăn ít một chút."
Hà Tứ Hải kẹp một nửa trứng vịt muối trong bát của Đào Tử cho mình, sau đó lại gắp cho nàng một miếng sườn.
"Đào Tử, muốn ăn gì thì nói với bà, bà gắp giúp con." Tôn Nhạc Dao ngồi ở bên cạnh Đào Tử lập tức nói.
Sau đó gắp một miếng xương sườn đặt vào trong bát của Huyên Huyên ngồi bên cạnh, tuy rằng nàng biết con gái không ăn được. . .
Ngoài ra còn có nửa quả trứng vịt muối. . .
Bữa cơm này ăn hơi kiềm chế, người một nhà đều khóc đến sưng đỏ cả mắt.
Lưu Trung Mưu vốn còn muốn bồi Hà Tứ Hải uống một chén, thế nhưng lại bị Hà Tứ Hải từ chối.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, Hà Tứ Hải trực tiếp cáo từ, mang Đào Tử chuẩn bị rời đi.
Tôn Nhạc Dao định mở miệng, Lưu Trung Mưu kéo nàng lại, lắc lắc đầu.
Sau đó nói với Lưu Vãn Chiếu: "Con lái xe đưa Hà tiên sinh và Đào Tử trở về đi, nhớ đưa đến nhà."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì yên lặng mà gật gật đầu.
Hà Tứ Hải không từ chối, một phần là vì chỗ này không dễ gọi xe, một phần là cách nhà khá xa, gọi xe trở về cũng tốn không ít tiền.
"Chào tạm biệt ông bà đi." Hà Tứ Hải nói với Đào Từ đang cầm trong tay một quả táo lớn.
Đây là Tôn Nhạc Dao đưa cho nàng.
"Cảm ơn ông bà." Đào Tử giơ quả táo lớn lên lắc lắc, tay còn lại của nàng đang bị ba ba nắm lấy.
"Không cần khách sáo, lúc rảnh rỗi lại đến nhà bà chơi, bà làm món ngon cho cháu."
Nhìn Đào Tử tuổi tác xấp xỉ Huyên Huyên, trong lòng Tôn Nhạc Dao không khỏi sinh ra cảm giác chua xót.
Thế là nàng quay sang hỏi Hà Tứ Hải: "Hà tiên sinh, tôi có thể nhìn Huyên Huyên một chút không?"
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
Sau đó dùng tay tiếp xúc vào cánh tay Tôn Nhạc Dao một chút.
Nàng lập tức lại nhìn thấy con gái.
Nó đang đứng ở bên cạnh nàng, mỉm cười nhìn nàng.
"Huyên Huyên."
"Mẹ."
"Ai."
"Huyên Huyên, tối hôm nay ngủ cùng ba mẹ có được hay không?" Tôn Nhạc Dao sờ đầu nàng với vẻ mặt đầy trìu mến.
"Được."
Đầu nhỏ của Huyên Huyên trượt trượt ở trong tay nàng, vô cùng ngoan ngoãn.
Tuy Tôn Nhạc Dao ngàn lần không muốn, nhưng mà vẫn cố nén, sau đó nói với Hà Tứ Hải: "Hà tiên sinh, chúng tôi đưa cậu xuống lầu."
"Không cần, không cần, các người ở nhà bồi Huyên Huyên đi." Nói xong liền thả tay của mình xuống, dắt Đào Tử, trực tiếp đi ra cửa.
Lưu Vãn Chiếu vội vàng đi theo.
Trương Nhạc dao há miệng, cuối cùng lại không nói gì cả.
Sau đó quay đầu nói về phía không có một bóng người bên tay phải: "Huyên Huyên, đi thôi, đi xem phim hoạt hình cùng với mẹ."
Nói xong liền đưa bàn tay của mình ra ngoài.
Nàng giống như thật sự cảm thấy một cái tay nhỏ đặt ở bên trong lòng bàn tay của nàng.
Nàng dắt con gái, mặt mỉm cười đi về phía sô pha. . .
"Ai ~ "
Lưu Trung Mưu bên cạnh vẫn không nói chuyện bỗng thở dài một tiếng.
Sau đó theo bản năng mà móc cái tẩu trong túi ra, mới vừa nhét vào trong miệng thì giống như là nhớ ra cái gì đó, trực tiếp bỏ xuống, ném vào trong thùng rác bên cạnh.
"Cái đó. . . Hà Tứ Hải, cảm ơn chuyện ngày hôm nay."
Sau khi lên xe, Lưu Vãn Chiếu ngồi ở trên ghế điều khiển đột nhiên mở miệng nói.
"Không có chuyện gì, tôi nói rồi đây là chức trách của tôi." Hà Tứ Hải không để ý lắm, nói.
Đào Tử ăn no nê, nằm ở trên đùi Hà Tứ Hải, vuốt bụng nhỏ của mình, Hà Tứ Hải đưa tay xoa xoa giúp nàng.
Tiểu gia hỏa mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài với hắn, cho dù chính mình nấu thì nhiều nhất cũng chỉ có hai món ăn, nào có phong phú như ngày hôm nay, cho nên ăn có chút no.
"Cái kia. . . Cái kia. . . , khoảng thời gian này có lẽ còn phải làm phiền anh." Lưu Vãn Chiếu lại nói.
"Chỉ cần tôi có thời gian thì cũng không có vấn đề gì."
Hà Tứ Hải ý nói rất rõ ràng, nếu rảnh rỗi thì không vấn đề, thế nhưng nếu như không rảnh thì hết cách rồi, dù sao hắn còn phải làm việc.
Không thể không công tác, không thể mỗi ngày đều vây quanh nhà bọn họ. Hắn còn có Đào Tử phải nuôi, không kiếm tiền sao được.
Người nghèo như Hà Tứ Hải, sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm một phân tiền.
Đương nhiên là con đường kiếm tiền đường đường chính chính.
"Thật ra. . . Chỉ cần anh mở miệng, nhà chúng tôi đồng ý trả thù lao cho anh." Lưu Vãn Chiếu lái xe về phía trước, suy nghĩ một chút rồi nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút muốn cười, nha đầu ngốc này, đây là tỏ rõ để người ta lừa cô sao?
Thế nhưng hắn như có nhận thức mới về Lưu Vãn Chiếu, thực sự là một cô gái vừa thiện lương vừa thông minh.
Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía Đào Tử đang nằm ở trên đầu gối của mình, đăm chiêu.
Không nghe thấy Hà Tứ Hải đáp lời, Lưu Vãn Chiếu liếc nhìn từ trong kính chiếu hậu.
Sau đó nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Có thể không?"
"Không cần, bởi vì có người sẽ trả thù lao cho tôi." Hà Tứ Hải đáp lại với vẻ không quan trọng.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cảm thấy có chút kinh dị.
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nếu người tiếp dẫn là một phần công tác, đương nhiên là có tiền lương.
Nhưng nàng rất tò mò không biết tiền lương này là cái gì, là tiền tài, hay là thù lao kỳ lạ gì khác, nhưng lại không dám hỏi.
"Được rồi, lái xe cho tốt đi, tôi còn không muốn biến thành quỷ đâu, đến lúc đó cũng không biết có đồng nghiệp sẽ tới đón đưa tôi hay không." Hà Tứ Hải nói đùa.
"Yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, lại nói, tốc độ chậm như vậy, có thể xảy ra chuyện gì?"
Lưu Vãn Chiếu nhỏ giọng lầm bầm, xe chậm rãi đi ngang qua Xa Hà.
Buổi tối Hợp Châu, đèn đuốc sáng choang, có một vẻ đẹp khác.
Ngay cả Đào Tử nằm ở trên đùi ba ba đều ngồi dậy, gương mặt nhỏ dán ở trên cửa sổ xe, hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.
"Đẹp quá."
"Đúng vậy, rất đẹp. . ." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cảm khái.
Lưu Vãn Chiếu đưa Hà Tứ Hải về thôn Thành Trung, không lưu lại thêm, liền vội vã đi về nhà.
Bởi vì em gái còn đang chờ nàng ở nhà.
Nhìn xe đi xa, Hà Tứ Hải đứng ở dưới đèn đường màu da cam khom lưng ôm Đào Tử lên.
"Đi thôi, chúng ta cũng đi về nhà thôi."
Nói xong đi về nhà, ánh mắt lại nhìn về phía cách đó không xa, một thanh niên đứng ở dưới đèn đường nhìn về bên này.
Hắn ăn mặc một bộ quân trang kiểu cũ, cũng không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, ánh mắt kiên định, vóc người thẳng tắp. . .
. . .
"Oa, thật nhiều đồ ăn ngon."
Hà Tứ Hải đặt Đào Tử và búp bê của nàng lên giường, nàng liếc mắt liền thấy đồ ăn vặt để lên bàn.
Đây là đồ mà Lưu Vãn Chiếu bỏ lại ở chỗ này trước đó.
Bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt cho trẻ nhỏ.
"Đêm nay đã ăn rất nhiều rồi, giữ lại ngày mai lại ăn, ngày mai lúc đi làm cùng ba ba thì mang theo một ít." Hà Tứ Hải lật qua lật lại nói.
"Được rồi, có rất nhiều đây, con muốn mang cho bà Diêu, ông Lý ăn." Đào Tử cao hứng nói.
"Có đúng không? Vậy chúng ta mang nhiều một ít."
Nhiều ngày như vậy, Đào Tử được Diêu Thúy Hương và Lý Đại Lộ chăm sóc, thường thường mua đồ ăn ngon cho nàng, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng.
Biết cảm ơn, điều này làm cho Hà Tứ Hải rất vui mừng.
Hà Tứ Hải giúp Đào Tử tắm rửa sạch sẽ, sau đó để cho nàng ngồi ở trên giường nhìn sách tranh.
Sau đó mình thì sắp xếp lại phòng ốc một hồi, rồi tắm rửa sạch sẽ.
Cả người cảm nhận được một cỗ ung dung, ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là tâm trạng bi thương của một nhà Lưu Trung Mưu, trên thực tế cũng ảnh hưởng đến Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải lấy sổ sách ra, tiện tay lật qua lật lại.
Họ tên: Lưu Nhược Huyên.
Sinh nhật: năm Đinh Sửu, tháng Kỷ Dậu, ngày Giáp Dần, giờ dần tám khắc.
Tâm nguyện: 1, đã hoàn thành
2, đã hoàn thành
3, Chị gái nói mang mình đi mua kẹo bông, lúc nào mới mang mình đi mua đây, nàng có phải là quên rồi hay không? Ai nha, mình thật lo lắng, có nên nhắc nhở nàng hay không?
4, Mẹ đáp ứng sinh nhật mua cho mình cái bánh gatô lớn, lúc nào mới mua đây? Đã lâu lắm rồi nha, sinh nhật mình lúc nào mới đến vậy?
5, Ông nội thổi sáo rất giỏi, rất hay, ông đã đồng ý dạy mình thổi sáo, lúc nào mới dạy đây?
6, Bánh hoa quế mà bà nội làm rất ngon, mình rất muốn ăn một lần nữa.
7, Mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm tối, trò chuyện, mình rất muốn nói chuyện với bọn họ, thật là vui vẻ nha.
8, Chị ơi, em lạnh quá, nước đóng băng rồi, chị mau tới kéo em lên đi.
Thù lao: ? ?
Thù lao dĩ nhiên vẫn là dấu chấm hỏi, Hà Tứ Hải vô cùng tò mò, Huyên Huyên rốt cuộc sẽ lấy cái gì thanh toán thù lao cho hắn đây?
------
Dịch: MBMH Translate