"Bởi vì công việc của tôi có tính đặc thù, thiếu hụt một người cầm đèn chiếu sáng. Tôi thấy Huyên Huyên vừa lúc thích hợp, ngay sau đó liền chọn nàng làm người cầm đèn."
Vẻ mặt Hà Tứ Hải hờ hững, cũng không giải thích gì thêm, chỉ là nói một cách đơn giản.
Giải thích càng nhiều thì càng sẽ mất đi tính thần bí.
Chưa biết mới sẽ càng khiến cho lòng người sinh kính sợ, tuy rằng một nhà Lưu Trung Mưu đều không phải là người xấu, thế nhưng Hà Tứ Hải cũng sẽ không móc tim móc phổi, cái gì cũng đều nói với bọn họ.
Hơn nữa một câu nói này đã lộ ra rất nhiều tin tức rồi.
"Có phải là giống như Thiện Tài Long Nữ trước mặt Quan Âm Bồ Tát hay không?" Tôn Nhạc Dao hiện tại cũng không khổ sở nữa, vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn.
"Tôi cũng không dám so với Quan Âm Bồ Tát, thế nhưng ý tứ không khác là bao đâu." Hà Tứ Hải cười nói.
"Cảm ơn, cảm ơn Tứ. . . Cảm ơn Hà đại sư, tôi. . . Tôi dập đầu cho cậu." Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì kích động không thôi.
Lôi kéo Lưu Trung Mưu còn có chút mơ hồ chuẩn bị dập đầu cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải bị sợ hết hồn, vội vàng ngăn cản bọn họ.
Nhưng mà Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu quyết tâm phải dập đầu cho Hà Tứ Hải, đây là ân đức bằng trời.
Tuy rằng không biết người xách đèn là gì, thế nhưng nghĩ đến cũng là "Thần chức".
Từ xưa tới nay, người người đều ngóng trông thần tiên, con gái có cơ duyên này, dập mấy cái đầu thì tính là gì.
Huống hồ Hà đại sư chính là "Thần tiên".
Dù sao cũng hơn đi trong miếu bái những Nê Bồ Tát kia.
Nhìn bọn họ cứ kiên trì như vậy, Hà Tứ Hải giả bộ tức giận nói: "Nếu như các người còn như vậy thì tôi sẽ đi ngay lập tức."
Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu lúc này mới không kiên trì nữa, sợ chọc giận Hà Tứ Hải.
Mà Lưu Vãn Chiếu còn đang ngây người, em gái cứ như vậy, trở thành "Thần tiên" rồi sao?
"Được rồi, các người không cần như vậy, tôi chỉ là nhân loại bình thường, chỉ có điều có một phần công việc tương đối đặc thù mà thôi."
Nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một của bọn họ, Hà Tứ Hải giải thích.
Hắn cũng không muốn bị người khác nhìn bằng con mắt khác người.
Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, vẻ mặt Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu đều hơi thả lỏng một chút.
Trước đó, bọn họ xưng hô Hà Tứ Hải là Hà đại sư, chỉ xem hắn là một người tương đối đặc thù.
Sau khi hiểu rõ nghề nghiệp của hắn, nhiều nhất cũng xem hắn tương tự với Thiên Sư trong truyền thuyết.
Nhưng mà Hà Tứ Hải dĩ nhiên lại có thể bổ nhiệm thần chức, đây không phải thần tiên thì là cái gì? Dĩ nhiên là càng phải kính sợ rồi.
Nhưng nói thực sự, chuyện xảy ra mấy ngày nay đã đả kích tương đối to lớn đối với thế giới quan của bọn họ.
"Vậy. . . đại sư." Tôn Nhạc Dao lại đổi trở về, xưng hô là Hà Tứ Hải đại sư.
Hà Tứ Hải có chút dở khóc dở cười.
"Dì vẫn là cứ gọi tôi là Tứ Hải đi."
"Kia. . . sau khi Huyên Huyên trở thành người xách đèn thì có lợi ích đối với nó?"
Tôn Nhạc Dao hỏi rất uyển chuyển.
Hà Tứ Hải cười, sau đó nhìn về phía Huyên Huyên đứng ở một bên vẫn không nói chuyện.
Huyên Huyên cười hì hì, "Mò" ở phía sau cái mông nhỏ của mình một cái, sau đó lấy ra một chiếc đèn lồng.
"Ồ?"
Một nhà ba người Lưu Trung Mưu đều nhận ra.
Đây chính là đèn lồng mà Lưu Trung Mưu mua cho Huyên Huyên trước khi mất tích.
Huyên Huyên đưa đèn lồng nhỏ đến trước mặt Hà Tứ Hải, vẻ mặt chờ đợi.
Hà Tứ Hải mỉm cười, đưa tay điểm nhẹ một cái ở trên đèn lồng.
Đèn lồng lập tức được điểm sáng, ánh đèn màu vỏ quýt lập tức lan ra ở bên trong phòng.
Nhìn Huyên Huyên nhấc đèn lồng, dáng vẻ vô cùng phấn khởi.
Đám người Lưu Trung Mưu không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, thì ra người xách đèn thật sự chỉ là người xách đèn?
Nhưng vào lúc này, bỗng nghe tiếng đồ vật rơi xuống lạch cạch ở bên cạnh.
Mọi người quay đầu nhìn lại theo bản năng.
Sau đó liền thấy Đào Tử trợn tròn hai mắt, miệng mở lớn, trong tay còn cầm nửa miếng bánh quy.
(⊙⊙)
"Ba ba, chị gái, chị gái này biết ma pháp nha, xèo một cái liền xuất hiện rồi." Đào Tử chỉ vào Huyên Huyên, vẻ mặt sửng sốt.
"Hả?"
Lưu Trung Mưu lập tức phản ứng lại, buông cánh tay đang nắm Tôn Nhạc Dao ra.
Sau đó phát hiện Huyên Huyên vẫn xuất hiện ở trước mắt của hắn, cũng không có biến mất.
Sau khi Tôn Nhạc Dao thả Lưu Vãn Chiếu ra, Lưu Vãn Chiếu cũng thả Hà Tứ Hải ra.
Bọn họ cũng nhìn thấy Huyên Huyên, dưới tình huống không có đụng vào Hà Tứ Hải.
Bọn họ vội vàng ôm chầm lấy Huyên Huyên, sờ sờ xoa bóp, cảm giác y hệt lúc còn sống.
Thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên da của nàng.
Đào Tử cũng không ăn đồ ăn nữa, mà chạy tới chui vào trong lồng ngực của Hà Tứ Hải, tò mò nhìn về phía chị gái kỳ quái đột nhiên xuất hiện này.
"Hà đại. . . Hà tiên sinh, Huyên Huyên đây là phục sinh rồi sao?"
Tôn Nhạc Dao không dám gọi Tứ Hải, mà đổi thành Hà tiên sinh.
Tâm trạng hiện tại của nàng đang kích động không gì sánh được, cho nên giọng nói đều trở nên vô cùng run rẩy.
Lưu Trung Mưu và Lưu Vãn Chiếu cũng nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ đợi, bởi vì Huyên Huyên quá giống một người rồi.
Nhưng Hà Tứ Hải lại lắc lắc đầu, điều này làm cho trong lòng bọn họ thất vọng không gì sánh được.
"Đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ, nàng cũng không có phục sinh."
"Thật ra như vậy đã rất tốt rồi, làm người không thể quá tham lam, cảm ơn cậu, Hà tiên sinh." Tôn Nhạc Dao mở miệng nói.
"Vậy chỉ cần luôn đốt đèn là được rồi?" Lưu Vãn Chiếu nói.
"Trên lý thuyết là như vậy, thế nhưng Huyên Huyên là người xách đèn của tôi. Nàng chỉ có thể cầm đèn vì tôi, cho nên không thể cách tôi quá xa, nếu không đèn sẽ tắt."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lộ ra vẻ cân nhắc.
Lúc này Lưu Trung Mưu lại nói với Hà Tứ Hải với vẻ mặt trịnh trọng: "Như vậy đã rất tốt rồi, cảm ơn Hà tiên sinh. Hà tiên sinh, tiểu nữ sau này còn làm phiền ngài chăm sóc nhiều hơn. Dù sao tuổi của nó còn nhỏ, sau này nếu như làm sai chuyện gì thì mong cậu không nên phạt nó. Cậu cứ nói cho tôi, tôi sẽ gánh chịu thay nó."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất là cảm động, đối với Huyên Huyên mà nói, Lưu Trung Mưu đúng là một người cha rất tốt.
"Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc nàng giống như là Đào Tử." Hà Tứ Hải cũng nói nghiêm túc.
Mà lúc này Đào Tử đã lặng lẽ chạy tới bên người Huyên Huyên, tò mò đánh giá nàng và cây đèn trên tay.
"Chị, chị chơi cùng em chứ? Còn có rất nhiều đồ ăn ngon đây." Đào Tử mời nàng.
Nàng có rất ít bạn cùng tuổi để chơi cùng, lúc ở nông thôn, Hà Cầu, Hà Long đều lớn hơn nàng.
Cho nên nhìn thấy Huyên Huyên tuổi tác xấp xỉ, nàng đương nhiên là rất vui vẻ.
"Được thôi."
Huyên Huyên đương nhiên cũng rất cao hứng.
Cuối cùng có thể chơi đùa cùng những bạn nhỏ khác rồi.
Nàng thành thục cắm đèn lồng vào phía sau quần bông, cực kỳ giống một con đom đóm nhỏ.
Vẻ mặt Tôn Nhạc Dao trở nên hoảng hốt, lại nghĩ tới buổi sáng ngày hôm đó.
Đúng lúc này, nàng cảm nhận được một bàn tay đặt ở trên mu bàn tay của nàng.
Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là chồng đang đặt tay lên trên mu bàn tay của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tôn Nhạc Dao bỗng nở nụ cười.
Sau đó dời ánh mắt nhìn về phía bàn trà, nơi mà con gái và Đào Tử đang ăn đồ ăn, cùng nhau vui đùa.
"Phải thay cho con gái một bộ quần áo mới được." Nàng nghĩ.
Cảnh tượng xuất hiện vô số lần trong mộng giờ đã xuất hiện trên thực tế.
Làm cho nàng trong lúc nhất thời đều có chút hoảng hốt, cảm giác còn đang giống như nằm mơ.
Cho dù đang nằm mơ thì nàng cũng hi vọng giấc mộng này sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Sau đó nàng nhìn về phía Hà Tứ Hải đang ngồi ở trên ghế sô pha, rồi đưa ánh mắt chuyển lên trên người Lưu Vãn Chiếu ngồi ở bên cạnh.
Nàng đứng lên, nói: "Vãn Vãn, con theo mẹ vào nhà bếp, giúp mẹ nấu ăn. Ngày hôm nay, gia đình chúng ta được đoàn viên, chúng ta phải ăn một bữa cơm đoàn tụ."
------
Dịch: MBMH Translate