Khi Hà Tứ Hải về đến nhà, đã hơn tám giờ, sau khi thả đồ vật xuống.
Trực tiếp đi xe thẳng đến chợ đêm.
Về phần cơm tối, lúc trên đường trở về hắn và Đào Tử đã tùy tiện ăn một ít.
Hà Tứ Hải hiện tại đi chợ đêm đương nhiên không phải vì muốn dạo chợ đêm, cũng không phải là vì bày sạp.
Mà là muốn đi hỏi thăm một chút về phí quầy hàng.
Cũng không biết thu hay là không thu, hắn không quá chắc chắn.
Cô Lưu chính là một lựa chọn rất tốt để hỏi thăm.
Chờ đến lúc Hà Tứ Hải chạy xe tới chợ đêm chính là lúc dòng người đông đúc nhất.
Chờ đến lúc khoảng mười giờ thì dòng người mới giảm xuống được một chút, ngày nghỉ sẽ trễ hơn một chút.
Hà Tứ Hải tìm tới quầy hàng của cô Lưu ở vị trí cách ngày hôm qua không xa.
Hà Tứ Hải đã có một số suy nghĩ trong đầu, ít nhất nói rõ quầy hàng không phải là cố định.
"Cô Lưu."
Hà Tứ Hải dắt Đào Tử, đi tới trước quầy hàng.
"Là anh sao, lại muốn làm gì?"
Cô Lưu đang bận việc bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Tứ Hải thì lập tức trở nên cảnh giác.
Ấn tượng của nàng đối với Hà Tứ Hải không được tốt lắm.
"Cô Lưu, tôi muốn hỏi một chút, muốn bày sạp ở đây thì bày như thế nào? Có cần nộp phí không? Cần bao nhiêu tiền?" Hà Tứ Hải hỏi với vẻ mặt tươi cười.
Cô Lưu đưa ánh mắt rơi xuống trên người Đào Tử đang đứng ở trước quầy hàng của mình.
Cô trầm tư một chút rồi hỏi: "Anh muốn bày sạp ở chỗ này, bán hoàng thư?"
"Không phải, tôi bán đồ cũ, với lại đó cũng không phải là hoàng thư, đó là tạp chí thời trang."
Cầu người làm việc, Hà Tứ Hải nhẫn nhịn không cãi lại.
"Có thể tùy tiện bày quầy hàng, thế nhưng khoảng bảy tám giờ sẽ có người đến thu phí, dao động từ mười tệ đến hai mươi tệ, chủ yếu là nhìn xem độ to nhỏ của quầy hàng và bày bán cái gì." Cô Lưu giải thích.
"Vậy quầy hàng của cô Lưu, một buổi tối thu bao nhiêu tiền?"
"Mười tệ."
Hà Tứ Hải nghe vậy, trong lòng đại khái đã có tính toán.
"Cảm ơn cô Lưu."
Tuy rằng trong lòng không thích cô Lưu, thế nhưng dù sao người ta cũng đã giúp đỡ, Hà Tứ Hải vẫn là ngỏ ý cảm ơn.
"Cảm ơn cô Lưu."
Không nghĩ tới Đào Tử cũng học theo hắn gọi một tiếng.
Nghe Đào Tử gọi như vậy, cô Lưu có vẻ vô cùng vui.
Nàng lấy một chiếc vòng tay đính hạt từ trên sạp hàng rồi đưa cho Đào Tử, nói: "Thật là lễ phép, cái này cho cháu."
Đào Tử không có nhận, mà là ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Cảm ơn cô Lưu, bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô."
Hà Tứ Hải không muốn vô duyên vô cớ cầm đồ của người khác.
Cô Lưu trợn mắt liếc Hà Tứ Hải một cái, sau đó trực tiếp đeo chuỗi hạt lên tay Đào Tử.
"Không cần tiền, tôi là thấy đứa nhỏ đáng yêu."
"Vậy Đào Tử cảm ơn cô Lưu đi."
Chuỗi hạt đủ mọi màu sắc, Đào Tử rất là thích.
Hà Tứ Hải không cưỡng cầu nữa, hơn nữa hắn chợt phát hiện, cô Lưu đẹp một cách bất ngờ.
Hà Tứ Hải theo bản năng nhìn về phía sau cô Lưu, không thấy bé gái ngày hôm qua, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.
Nhưng mà nàng không tìm đến mình, Hà Tứ Hải đương nhiên cũng sẽ không quản nhiều, dắt Đào Tử trực tiếp rời đi.
Ngày hôm nay, Đào Tử đã chạy mấy nơi, Đào Tử cũng mệt mỏi rồi, Hà Tứ Hải dẫn nàng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Chờ trở lại trong căn phòng thuê, Hà Tứ Hải khẳng định rằng không thể để xe điện ở bên ngoài được. Tuy rằng Trương Hải Đào đã đưa cho hắn một cái khóa.
Nhưng mà hắn vẫn không yên lòng, trực tiếp đẩy vào trong căn phòng thuê.
Cảm giác căn nhà càng thêm nhỏ.
Hà Tứ Hải cũng đành bất đắc dĩ.
Sau khi giúp Đào Tử súc miệng rồi đưa nàng lên giường ngủ trước.
Hắn thu dọn đống đồ đưa về từ trạm tái chế.
Sách tranh của Đào Tử nên được bỏ riêng sang một bên.
Sau đó còn có mấy quyển sách mà hắn cần đọc.
Một quyển ‘Giám định và thưởng thức nghệ thuật thư pháp Trung Quốc’.
Một quyển ‘Văn hóa phong tục tập quán dân tộc Trung Quốc’ không trọn vẹn.
Một quyển ‘Chỉ nam đồ cổ’.
Hà Tứ Hải đương nhiên không phải vì thưởng thức thư pháp hay là giám định đồ cổ.
Mà là vì muốn học một ít thuật ngữ chuyên dụng bên trong, như vậy mới có thể dao động lòng người.
Đào Tử vốn đang có chút buồn ngủ, sau khi nhìn thấy sách tranh màu sắc rực rỡ thì lập tức không buồn ngủ nữa.
Nàng ngồi ở trên giường xem sách cùng Hà Tứ Hải.
Nhưng mà Đào Tử không biết chữ, chỉ có thể nhìn hình vẽ phía trên, rất nhanh đã lật hết một quyển.
Hà Tứ Hải thấy vậy thì lấy nó tới, "Ba đọc cho con nghe có được hay không?"
"Được." Đào Tử đương nhiên là thoải mái đồng ý.
Sau đó chui vào trong lồng ngực của Hà Tứ Hải, cuộn thân thể lại.
Nàng không chỉ muốn nghe, hơn nữa còn muốn xem.
Hà Tứ Hải ôm nàng, mở sách tranh ra.
‘Cậu có muốn làm bạn với mình không?’
Chuột xanh nhỏ cảm thấy rất buồn.
Không có người nào nói chuyện với nó, cũng không có ai thân thiết với nó.
"Chúng tôi không muốn làm bạn của cậu!" Chuột xám nhỏ nói với hắn.
. . .
Đây là một câu chuyện tìm bạn của chuột xanh nhỏ.
Hà Tứ Hải đọc rất chậm.
Con mắt Đào Tử trợn lớn, nhìn vô cùng cẩn thận.
Nàng bỗng nhiên nói, mình có rất nhiều bạn.
Anh Hà Cầu, anh Hà Long, còn có ba ba.
Bọn họ đều là bạn tốt nhất của nàng.
"Đúng đấy, sau này con sẽ có càng nhiều bạn bè hơn."
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đặt cằm ở trên đầu nhỏ của nàng.
"Ừm."
Đào Tử nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm của hắn.
Sau đó nhắm mắt lại.
Ngủ rồi. . .
Ngủ vô cùng ngon.
Ngày thứ hai, lại là một ngày "Ánh nắng tươi sáng" khác.
Ngày hôm nay rời giường hơi chậm một chút.
Bởi vì Hà Tứ Hải có xe điện, không cần đi bộ tới chỗ làm.
Trẻ em khôi phục cũng vô cùng nhanh, ngủ một giấc buổi tối sáng mai đã đầy tinh thần.
Sáng sớm hôm nay Hà Tứ Hải không mua cơm nắm cho nàng nữa.
Mà là mua mấy cái bánh bao và một bát canh gà rong biển.
Đương nhiên, không thể thiếu một quả trứng gà kho.
Đáng tiếc bụng của Đào Tử quá nhỏ rồi, ăn một cái bánh bao và trứng gà, uống nửa bát canh liền ăn không vào nữa, còn lại tất cả đều vào bụng của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đương nhiên không dám đỗ xe ở bên ngoài công trường mà trực tiếp lái đi vào, dựng ở cửa lều.
"Ai yo, Tứ Hải, cậu mua xe điện rồi sao?"
Diêu Thúy Hương đang rửa rau thấy vậy thì kinh ngạc hỏi.
"Second-hand, dì Diêu, hôm nay lại làm phiền dì trông Đào Tử." Hà Tứ Hải nói.
"Chào bà."
Không cần Hà Tứ Hải nhắc nhở, Đào Tử rất hiểu chuyện mà chào hỏi.
"Ai." Diêu Thúy Hương đáp lại một tiếng.
Sau đó cười híp mắt nói: "Ăn cơm sáng hay chưa?"
"Ăn rồi à, bụng nhỏ no no." Đào Tử vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, vui vẻ nói.
"Ngày hôm nay bà có mua nho, đợi lát nữa sẽ rửa cho cháu ăn." Diêu Thúy Hương nói.
"Cảm ơn dì Diêu, thêm phiền phức cho dì rồi." Hà Tứ Hải lại ngỏ ý cảm ơn lần nữa.
"Được rồi, không phiền toái gì, cậu đi làm đi thôi." Diêu Thúy Hương không để ý lắm, nói.
"Dì Diêu, cháu sẽ nghĩ biện pháp. . ."
"Được rồi, cậu cứ bận chuyện của mình đi, giao Đào Tử cho tôi là được rồi." Diêu Thúy Hương bỗng nhiên có chút không kiên nhẫn nói.
"Vậy được rồi, Đào Tử nhớ phải làm bé ngoan nghe lời đó." Hà Tứ Hải nói.
"Được rồi, anh trai cũng phải cố gắng làm việc nha." Đào Tử nắm chặt tay nhỏ, bày ra tư thế cố lên.
"Được, anh biết rồi, nếu như em cảm thấy chán thì có thể xem sách."
Hà Tứ Hải lấy sách tranh ra từ ghế sau của xe điện.
Có chiếc xe điện này đúng là thuận tiện hơn rất nhiều.
"Vâng."
Đào Tử ôm sách tranh, vui vẻ đi vào bên trong lều.
Hà Tứ Hải nhìn bóng lưng nhỏ yếu của nàng, yên lặng quay đầu, bước nhanh về phía công trường.
Hắn muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
------
Dịch: MBMH Translate