Ở trang thứ nhất có hình người nhỏ đang thực hiện một tư thế cổ quái, trên người còn mặc một bộ quần áo quái dị, nhìn qua giống như người cổ đại.
“Thật sự là bí tịch võ công sao?” Hà Tứ Hải hơi buồn cười.
Thứ đồ chơi này hắn đã thấy rất nhiều lần, trên tạp chí võ lâm có rất nhiều, Dịch Cân Kinh, Bát Cảnh Đoạn đều có động tác tương tự nhau.
Năm đó lúc ở trong thời kì trung nhị, hắn cũng từng luyện qua một quãng thời gian, nhưng không luyện ra nổi cái rắm gì, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật.
“Nhưng trước đó trên tờ này có hình sao?”
Hà Tứ Hải nghi ngờ.
Lúc nãy xem qua thấy không có gì nên mình mới coi nó là notebook mà.
Lẽ nào mình nhớ nhầm sao?
Sớm biết vậy thì nên đem bán với giá 26 đồng là mình có đủ 200 đồng rồi.
Hà Tứ Hải cảm thấy ảo não.
Nhìn cái bìa này xem, nhìn cái tranh vẽ này xem, nói là bí tịch võ công cũng không sai.
Hà Tứ Hải mất đi hứng thú với bản “Võ lâm bí tịch” này, tiện tay vứt nó lên bàn.
Chuẩn bị ngày mai tan làm, đến cửa trường học bán đi.
Sau đó cởi quần áo, chỉ mặc một chiếc quần cộc, cầm theo chậu rửa mặt đi ra chỗ hệ thống cấp nước sinh hoạt lấy nước tắm rửa rồi thuận tiện giặt giũ quần áo.
Sau khi tắm xong, Hà Tứ Hải cố kiềm chế lại cảm giác khô nóng trong người. Cũng không biết là do tắm nước lạnh, hay là do trời đột nhiên lạnh xuống.
Hắn nằm lên giường, tùy tiện cầm lấy điện thoại di động của mình.
Lúc trước mua nó là do có màn hình lớn, nhưng không nghĩ tới chỉ là một cái túi chườm nóng.
Chỉ mới sử dụng một chút đã không dám dùng nữa, đặt nó ở bên cạnh cho giảm nhiệt, tránh bị phát nổ.
Nhưng lại không ngủ được, hắn nhìn sang quyển bí tịch võ công đặt ở trên bàn, thuận tay cầm lên xem.
“Đây là dạy Thụy Mộng La Hán sao?”
Hà Tứ Hải xem trang đầu tiên, một hình người nhỏ đang ở tư thế nghiêng người, tay chống đầu, rất giống Chu Tinh Tinh trong phim “Thụy Mộng La Hán”.
Hà Tứ Hải trở mình thử một chút, phát hiện tư thế này cũng thật thoải mái.
Thế là tiện tay lật sang tờ thứ hai.
Quả nhiên sang tờ thứ hai có một tư thế khác.
Toàn bộ notebook tổng cộng có 72 trang, cũng chính là 36 tờ, trên mỗi tờ một trang thì có động tác, trang còn lại thì trống không.
Cho nên tổng cộng có 36 động tác.
Hà Tứ Hải thử từng động tác, thấy mỗi động tác mỗi tư thế đều vô cùng thoải mái.
Mỗi lần làm xong như vừa được massage qua, gân cốt giãn ra, cả người nhẹ nhàng hơn.
Vốn mệt mỏi cả ngày, lập tức thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Thế nên sáng hôm sau, tinh thần hắn tràn đầy phấn chấn đi đến công trường.
Hà Tứ Hải có một sư phụ tên là Lý Đại Lộ, là một thợ xây, dạy hắn xây tường.
Có Lý Đại Lộ chiếu cố, ở công trường làm việc coi như không tệ lắm, thường ngày phụ giúp Lý Đại Lộ và mấy thợ xây khác khiêng vác, trộn xi măng,...
Hà Tứ Hải là người mới, mỗi ngày kết thúc trên tay hắn mọc đầy mụn nước, da dẻ nhăn nheo, mồ hôi ướt đẫm, cả người mệt lử.
Nhưng dù là vậy, từ trước tới nay Hà Tứ Hải vẫn chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ, bởi vì hắn cần tiền, một ngày làm ở đây lương cũng được 180 đồng.
Trên công trường có rất ít người cùng tuổi tác với Hà Tứ Hải, nghe Lý Đại Lộ nói trước kia có rất nhiều, nhưng những năm gần đây ngày càng ít đi, lý do là vì người trẻ tuổi hiện giờ đều sợ khổ.
Lúc Hà Tứ Hải tới công trường thì thấy Lý Đại Lộ đang ngồi ăn sáng trên một bệ xi măng.
Một túi bánh bao thịt, cơ bản Lý Đại Lộ chỉ cần cắn một miếng là hết một cái, những người lao động làm việc tay chân như hắn đều ăn rất khỏe.
“Tứ Hải, ăn sáng chưa?” Lý Đại Lộ hỏi.
“Sư phụ, con ăn rồi, ngài không cần để ý đến con đâu.”
Hà Tứ Hải sờ sờ bụng, chép chép miệng, nở nụ cười thật thà.
Đúng là hắn đã ăn rồi, ở trên đường chỉ mua đúng một cái cơm nắm để ăn, vì tiện lợi nên chỉ tốn có hai đồng
“Ài ~”
Lý Đại Lộ thở dài, đưa túi bánh tới trước mặt Hà Tứ Hải.
“Ăn đi, thân thể còn trẻ cần phát triển, đừng để bị đói, đừng để sau này phải hối hận.”
“Cảm ơn sư phụ.”
Hà Tứ Hải không khách khí đưa tay cầm lấy.
Lý Đại Lộ cũng không để ý, rút ra một tờ giấy đưa cho Hà Tứ Hải.
“Đây là gì ạ?”
Hà Tứ Hải tò mò nhận lấy.
“Tứ Hải, con ở công trường không thích hợp, xưởng ô tô đang tuyển người, con qua bên đó thử đi.”
Thì ra là giấy tuyển nhân viên.
“Con không đi.”
Hà Tứ Hải nhìn lướt qua, trực tiếp từ chối.
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì tiền lương quá thấp, một tháng chỉ được hai ngàn.”
Mà hiện giờ tiền lương một ngày của Hà Tứ Hải đã 180 đồng, một tháng được 5400, thật sự chênh lệch quá lớn.
“Do chỉ là kỳ thực tập, qua ba tháng sẽ được làm chính thức, một tháng cũng kiếm được bốn đến năm ngàn, còn có tiền bảo hiểm các thứ, nếu so sánh với công trường thì tốt hơn nhiều.”
“Con không đi, còn phải làm tận ba tháng, chưa chắc có thể được làm chính thức mà.”
Nhìn Hà Tứ Hải ăn hai cái bánh bao lớn như hùm như sói, Lý Đại Lộ liền đưa cái bánh cuối cùng trong túi cho hắn.
Lúc này đám người tốp năm tốp ba bắt đầu tới làm việc, toàn bộ công trường cũng trở nên ầm ĩ hơn.
Trộn xi măng, bê gạch,...
Công việc máy móc lặp lại như thế, khiến con người ta cũng dần giống như máy móc, không có tư tưởng.
Hà Tứ Hải biết, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, một đời của hắn coi như xong. Hắn muốn thay đổi, muốn thoát khỏi nơi này, nhưng hắn không có tiền, cũng không có nghề nào trong người...
“Đào được đồ vật rồi.”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô của nhân viên tạp vụ.
Tiếng hô này giống như có một luồng ma lực, làm cho công trường vốn tràn ngập tiếng máy móc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dừng việc lại.
Có người thuần túy là tò mò, có người muốn phát tài, có người chỉ muốn xem náo nhiệt, vì làm việc ở công trường thật sự quá nhàm chán...
Hà Tứ Hải cũng không ngoại lệ.
“Đào được một cái mộ.” Không chờ Hà Tứ Hải tới gần đã nghe được các đồng nghiệp nghị luận sôi nổi.
“Phải liên lạc với Cục Văn Vật đúng không?”
“Nên gọi điện thoại báo phóng viên, đây chính là tin tức lớn.”
“Các người bị ngu hả, lỡ đâu phía dưới đó có bảo bối thì sao.”
Đa số đồng nghiệp đều không lên tiếng nữa.
Làm việc ở công trường đều là người nghèo, cũng không có văn hóa gì, ý thức về pháp luật cũng đơn giản, chỉ cần không phải giết người thì ở trong lòng bọn họ cũng không phải chuyện gì lớn.
Huống hồ đồ vật được chôn dưới đất, tới trước được trước là thiên kinh địa nghĩa.
Hà Tứ Hải đi qua liếc nhìn một cái, chỉ thấy hố đất phía dưới lộ ra một nửa vòm gạch hình cung.
Xem ra là một cái mộ lớn.
Trong đầu Hà Tứ Hải hiện ra một loạt các kịch bản điện ảnh.
Sau đó lại tự mình vui vẻ.
Nhưng nếu thật sự có đồ cổ, mang một hai vật ra ngoài bán thì bản thân mình liệu có cần phải vất vả làm việc như bây giờ nữa không?
“Vây quanh ở nơi này làm gì, đi làm việc đi, làm việc đi, để công việc chậm trễ, các ngươi có còn muốn tiền lương hay không hả?”
Lúc này một người đàn ông trung niên mập mạp đội mũ bảo hộ đi tới, đuổi mọi người về vị trí của mình.
Hắn chính là chủ thầu nơi này.
Mọi người tự nhiên không muốn đắc tội với hắn, dồn dập trở về chỗ làm của bản thân.
Mà chỗ vừa đào được ngôi mộ đó rất nhanh đã bị che lấp lại.
Thế nhưng khi tiếp tục làm việc, nhìn thì có vẻ vẫn như thường, nhưng Hà Tứ Hải vẫn phát hiện ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại nhìn về phía chỗ kia.
Nhưng việc này đâu có liên quan đến Hà Tứ Hải, chờ sau khi làm xong, từ chối lời mời đi nhậu của sự phụ rồi một mình trở về phòng trọ.
“Cậu nhóc, cậu nhóc! Cậu còn muốn mua tạp chí không? Tôi cố ý giữ lại riêng cho cậu đó.” Bỗng nhiên có một giọng nói đánh gãy suy nghĩ của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải quay đầu lại nhìn, thì ra là ông lão thu đồng nát ngày hôm qua.
Thế là vội vàng nở một nụ cười thật thà, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Muốn ạ, cảm ơn ông.”
“Khách khí với ông lão đây làm gì, ai không phải người từng trải chứ.” Ông lão cười cười rồi dừng xe ba bánh ở ven đường.
“Ông ơi, hôm nay ngài thu hoạch cũng được nhiều nhỉ?” Hà Tứ Hải vỗ mông ngựa không dấu vết.
Ông lão nghe vậy thì quả nhiên rất đắc ý.
“Cậu nhìn đi, tất cả đều là lão để lại cho cậu.” Ông lão thu đồng nát lấy ra mấy quyển tạp chí rực rỡ nhiều màu sắc từ trong xe ba bánh.
“Cảm ơn ông.” Hà Tứ Hải vội vàng nhận lấy.
Sau đó nói: “Ông ơi, con chọn thêm mấy quyển nhé? Đương nhiên sẽ trả tiền cho ông.”
“Được, tôi thấy cậu là một đứa trẻ tốt, dù là dày hay mỏng cũng chỉ lấy cậu năm hào một quyển.”
Ông lão thu đồng nát cực kì sảng khoái nói.
Mà Hà Tứ Hải nghe xong thì âm thầm bĩu môi, bởi vì đám sách vở này được mua lại nhiều nhất chỉ năm hào một cân.
Nhưng hắn cũng không nhiều lời, im lặng đứng bên cạnh cẩn thận chọn lựa.
Một quyển nhạc lý cơ bản.
Một quyển từ điển Tiếng Anh.
Còn có mấy quyển thời trang cho nam giới.
Tổng cộng năm đồng, lập tức trả tiền cho ông lão luôn.
Tất nhiên Hà Tứ Hải cũng giống hôm qua, ôm chồng sách báo đi đến vị trí cũ.
Khi hắn vừa mới ngồi xuống, sách báo cũng chưa kịp mở ra đã thấy một đôi chân dài trắng trẻo đứng ở trước mặt.
Hà Tứ hải ngước đầu lên nhìn...
Một cô gái rất “Hung”.
Nhưng nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn vẫn còn là học sinh, không lẽ học sinh hiện nay đều thừa dinh dưỡng như vậy sao?
“Cô bé, muốn mua sách hả?”
Chỉ cần là khách, mặc kệ nam nữ, mặc kệ xấu đẹp, Hà Tứ Hải đều đối xử bình đẳng như nhau.
“Ngày hôm qua, anh là người đã ngồi đây bán sách Hoàng Thúc đúng không?”
Chỉ thấy cô bé trước mặt một tay chống hông, một tay cầm quyển tạp chí phe phẩy trên không trung, hùng hổ chất vấn.
Cô bé này có làn da trắng nõn nà, căng tràn collagen, thoạt nhìn vô cùng mịn màng, lúc này bởi vì kích động nên gương mặt đã hơi đỏ bừng.
“Cô bé, chuyện gì cũng không thể nói lung tung được? Cái gì mà Hoàng Thúc? Đây chính là sách báo chính quy quốc gia cho phép xuất bản đó, Đã là học sinh cấp ba rồi, sao lại có thể vu khống người khác như thế?” Hà Tứ Hải âm trầm chất vấn.
Cho dù có đẹp hơn nữa thì sao, chặt đứt đường buôn bán của hắn thì tuyệt đối không được.
“Chính anh bán Hoàng Thúc! Anh nhìn đi, tại sao trên quyển tạp chí này có nhiều phụ nữ mặc hở hang như vậy?”
“Hở hang là hở hang như nào? Cô bé đi biển bơi lội không mặc áo tắm à? Như này mà gọi là hở hang sao? Nếu như vậy là hở hang thì cô bé cũng ăn mặc rất hở hang đấy thôi?” Hà Tứ Hải đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, cười hì hì nói.
Bởi vì thời tiết nóng bức nên cô bé mặc một chiếc quần short jeans, bên trên mặc chiếc áo thun croptop ngắn tay.
“Anh… anh lưu manh.”
Cô bé này sao có thể là đối thủ của Hà Tứ Hải, có chút sợ hãi lùi về phía sau.
Nhưng không biết đột nhiên nhớ tới cái gì, lại lấy hết can đảm bước lên phía trước.
“Anh là lưu manh, tôi sẽ báo công an bắt anh.”
Giọng nói của cô bé rất tức giận.
“Tôi lưu manh chỗ nào? Liếc mắt nhìn một cái là lưu manh? Hay là tôi bán tạp chí lưu manh? Ai sợ ai hả?! Tới, tới đây, cô bé báo công an đi, anh sẽ ở đây chờ.” Hà Tứ Hải đặt mông về lại chỗ ngồi, tiếp tục lấy chồng sách báo ra chuẩn bị bày bán.
“Anh… Anh...” Cô bé giận dữ không nói ra lời.
“Anh cái gì mà anh, cô bé bị bệnh nói lắp à? Không mua thì đừng đứng chỗ này cản trở anh buôn bán.”
Hà Tứ Hải trực tiếp ra lệnh đuổi người.
“Anh… Anh... Anh sẽ gặp báo ứng.” Mặt cô bé đỏ lên, giận dữ nói.
Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy cô bé này rất thú vị, đứng đây anh anh nửa ngày, ngay cả một câu nói tục cũng không thốt lên được, quả thật là có giáo dưỡng.
Nhưng hắn cũng sẽ không vì vậy mà có ý định thương hoa tiếc ngọc. “Đúng, anh gặp báo ứng rồi đấy, báo ứng chính là để anh gặp phải cô em đấy. Đi mau đi, đừng ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh đây.”
“Chỗ này cũng không phải của anh, tôi cứ đứng ở đây luôn đó.” Cô bé kia tiếp tục đáp.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút choáng váng, nếu nàng không đi, Hà Tứ Hải đúng là không có biện pháp nào.
Hơn nữa, một cô bé xinh đẹp như vậy đứng ở nơi này, những nam sinh da mặt mỏng đó chắc chắn sẽ không dám mua sách của mình trước mặt nàng rồi.
“Đường Tiểu Uyển, em không đi lên lớp tự học sao, đứng ở đây làm gì?” Bỗng nhiên bên cạnh có một giọng nói vang lên.
“Cô Lưu...” Ngay khi Đường Tiểu Uyển nhìn thấy cô Lưu thì nước mắt lập tức chảy ra, mặt đầy vẻ ủy khuất.
Trong lòng Hà Tứ Hải chửi một câu “Chết tiệt”, cô bé này nhìn như một con thỏ trắng nhỏ ngây thơ nhưng bụng dạ lại đầy xấu xa.
“Sao thế, có ai bắt nạt em à?” Cô Lưu kéo Đường Tiểu Uyển lại gần dò hỏi, ánh mắt lại dán chặt vào người Hà Tứ Hải.
Cô Lưu trong miệng Đường Tiểu Uyển là một người phụ nữ mặc váy dài đen, áo sơ mi trắng viền ren, đầu tóc ngắn hơi già dặn, nhưng mang khí chất tao nhã.
“Cô Lưu...” Đường Tiểu Uyển gọi một tiếng đầy oan ức, sau đó liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, nước mắt lại chảy xuống trên gò má trắng nõn.
“Anh đang làm gì? Dám ở cửa trường học bắt nạt học sinh?” Cô Lưu lập tức nhíu mày, lớn tiếng trách mắng Hà Tứ Hải.
Nhưng Hà Tứ Hải lại nhìn thấy Đường Tiểu Uyển cười đầy đắc chí sau lưng cô Lưu.
“Thật là ngày chó chết mà.” Hà Tứ Hải mở miệng chửi một câu.
“Sao miệng anh lại thô tục như thế?” Cô Lưu lớn tiếng chất vấn.
“Tôi nói tục thì sao? Liên quan gì đến cô?”
Hà Tứ Hải rất buồn bực, xem ra hôm nay không thể làm ăn được rồi, tiền vốn năm đồng coi như mất trắng.
“Anh là thứ bại hoại. Tiểu Uyển, anh ta làm gì em, nói cho cô để cô lập tức báo cảnh sát.” Cô Lưu quay sang nói với Đường Tiểu Uyển.
Mà Đường Tiểu Uyển lập tức thể hiện dáng vẻ ủy khuất
“Anh ta bán Hoàng thư ở đây, những bạn nam trong lớp đều tới đây mua sách.”
Đường Tiểu Uyển đem tạp chí trong tay đưa cho Lưu lão sư, nói tiếp: “Em không cho anh ta bán ở chỗ này, anh ta liền mắng em.”
Quả nhiên, phụ nữ xinh đẹp đều không phải dạng hiền lành.
Hà Tứ Hải thầm mắng trong lòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc trước mặt, hắn biết hôm nay khẳng định không thể buôn bán được.
Vì có rất nhiều người đã vây xung quanh, đặc biệt là một ít nam sinh, bọn họ hưng phấn muốn thể hiện một phen trước mặt bạn học và cô giáo xinh đẹp. Mắt lộ hung quang nhìn Hà Tứ Hải, nóng lòng muốn thử.
Phải đi nhanh thôi nếu không sẽ bị đánh hội đồng, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Cô Lưu thấy hắn tính bỏ đi, cũng không ngăn cản, mắt lạnh nhìn hắn chằm chằm.
Vứt tạp chí trong tay cho hắn rồi nói: “Lần sau anh không được bán ở cổng trường nữa, tôi sẽ báo cho bảo vệ, thấy một lần sẽ đuổi một lần.”
Hà Tứ Hải cũng không khách khí, lấy quyển sách nàng ném qua cất vào túi, lần sau sẽ định giá 10 đồng bán cho học sinh của nàng.
Sau đó cẩn thận quan sát hai người đó một chút rồi mỉm cười mang theo sách báo rời đi.
Đi một đoạn rất xa nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy cô Lưu nói với Đường Tiểu Uyển: “Sau khi tan học, em đừng đi về một mình, cố gắng đi cùng với bạn học.”
Vừa nói xong thì một đống nam sinh bày tỏ bản thân có thể hộ tống Đường Tiểu Uyển.
Hà Tứ Hải cười nhạt, một đám liếm chó mà.
Sách báo tuy rằng không nhiều lắm nhưng xách về đến phòng trọ cũng khiến Hà Tứ Hải mệt bở hơi tai.
Mà quan trọng là không thể vứt đi được.
Tận năm đồng đấy.
Đúng lúc này, tiếng di động vang lên, là Lý Đại Lộ gọi tới.
“Sư phụ, con không phải nói rồi sao, con không uống rượu, con sẽ không đi đâu.” Hà Tứ Hải nghe điện thoại, vẻ mặt tươi cười nói.
“Không phải, Tứ Hải à, công trường có người chết rồi, mấy ngày tới con đừng tới công trường nữa, ở nhà chờ điện thoại của thầy.” Lý Đại Lộ nói xong liền cúp điện thoại.
Hà Tứ Hải vẫn chưa kịp hỏi thêm được gì.
------
Dịch: MBMH Translate