Hà Tứ Hải làm việc từ sáu giờ sáng đến bốn giờ chiều.
Đào Tử cũng phải sinh hoạt theo giờ đó, năm giờ hơn đã phải thức dậy rồi.
Đến trưa là bắt đầu buồn ngủ, cổ cứ gật gù như gà mổ thóc.
Nhưng do trời quá nóng, nên nàng cứ ngủ được một lát là lại tỉnh.
Diêu Thúy Hường hơi đau lòng, trong lòng thầm nghĩ muốn chuyển hướng quạt về phía nàng, quạt cho nàng một chút.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì lại thôi.
Bởi vì loại quạt mà công trường dùng là quạt công nghiệp, Đào Tử nhỏ bé như vậy, sẽ bị thổi bay mất.
Diêu Thúy Hương tìm một chiếc quạt hương bồ, ngồi bên cạnh nàng khẽ phe phẩy quạt, đồng thời cầm điện thoại lên, lướt qua vòng bạn bè của con dâu và con trai.
Bởi vì trong đó có ảnh của cháu gái nàng.
Hà Tứ Hải đi làm rất sớm, nên tan làm cũng khá sớm.
"Sư phụ, con về trước."
Hà Tứ Hải cởi bao tay của mình ra, rồi nhét vào túi.
"Thời tiết quá nóng, có muốn thầy tìm quản đốc giúp con đổi ca tối không? Ca tối sẽ mát hơn, Đào Tử ở trong lều cũng sẽ thoải mái hơn." Lý Đại Lộ nói.
Ca tối quả thực rất mát, nhưng Hà Tứ Hải ngẫm nghĩ một lúc rồi lại từ chối.
Vì hắn định làm chút chuyện vào ban đêm.
Hơn nữa ban đêm rất nhiều muỗi, Đào Tử nhất định sẽ không chịu nổi.
“Hầy.” Lý Đại Lộ thở dài.
Hắn vốn dĩ muốn nói rằng đây không phải là vấn đề, những ngẫm nghĩ một lát xong lại chẳng nói thêm gì.
Sau đó hắn ta lấy trong túi ra một xấp tiền: "Cái này cho con."
"Sư phụ, thầy làm vậy là sao? Con không thể lấy tiền của sư phụ được." Hà Tứ Hải nhanh chóng từ chối.
"Làm gì có chuyện tốt đó chứ? Đây là tiền lương của 11 ngày trước khi dừng làm việc. Sư phụ đã lấy trước từ chỗ quản đốc." Lý Đại Lộ cười rồi mắng một câu.
“He he, sư phụ, vừa đúng lúc con định nói chuyện này với sư phụ.” Hà Tứ Hải vui vẻ nhận lấy.
Một ngày hắn kiếm được 180 tệ, mười một ngày là có 1980 tệ, thêm vào đó hắn vẫn còn khoảng một ngàn tệ trên người, nên tháng này hắn không phải lo nghĩ gì cả, chúng đủ để cho hắn và Đào Tử sống qua ngày.
“Ba ba.” Thấy Từ Tứ Hải quay lại.
Đào Tử yếu ớt kêu lên một tiếng, trong lòng nàng là một con gà đồ chơi.
Còn con thỏ nhỏ kia, đã bị nàng đặt sang một bên rồi.
Vì con thỏ con được làm bằng len nên ôm vào rất nóng.
Và nguyên nhân khiến nàng mệt mỏi cũng chính là do nóng.
“Đi thôi, về nhà với ba ba.” Hà Tứ Hải bế nàng lên.
Sau đó thu dọn đồ đạc trên bàn của nàng.
"Dì Diêu, chúng cháu về trước đây."
"Được rồi, đi từ từ thôi, tạm biệt Đào Tử, ngày mai qua đây, bà làm bánh đúc đậu cho cháu, cái thời tiết quái quỷ này, sao mà nóng thế chứ."
"Đào Tử, tạm biệt bà đi."
“Tạm biệt bà.” Đào Tử yếu ớt đưa tay lên vậy.
"Tạm biệt."
Hà Tứ Hải bế Đào Tử bước ra khỏi cái lều.
Diêu Thúy Hương nhìn bóng lưng xa xăm của họ, thở dài, sau đó quay người trở lại tiếp tục công việc của mình.
Thấy bộ dạng này của Đào Tử, Hà Tứ Hải cũng vô cùng đau lòng.
Khi đi ngang qua siêu thị nhỏ bên đường, Hà Tứ Hải đi vào và mua cho nàng một chai sữa lạnh.
"Khà ~~”
Đào Tử uống một ngụm, sữa lạnh cứ thể trôi thẳng tuột xuống cổ họng, nàng cất tiếng vui sướng, cả người như vừa được sống lại
"Ba ba uống đi."
Đào Tử đưa sữa cho Hà Tứ Hải.
"Ba ba không thích uống, con uống đi."
"Em bé ngoan thì không được kén ăn, sao ba cứ cái này không thích, cái kia cũng không thích thế? Như vậy không được đâu.” Đào Tử nghiêm túc nói.
Mỗi lần Hà Tứ Hải từ chối cái gì đó, Đào Tử đều cho rằng là do hắn kén ăn.
"Được rồi, ba ba không phải người kén ăn, ba ba uống được chưa?”
Hà Tứ Hải đưa miệng chai đến gần miệng mình, giả vờ nhấp một ngụm.
Đào Tử lập tức vui mừng.
"Hả?"
Hà Tử Hải đột nhiên nhìn thấy ông cụ thu mua ‘đồ cũ’ đang ngồi nghỉ ở ven đường phía trước mặt, liền vui mừng chào hỏi.
"Ông cụ, đã lâu không gặp."
“Này ~, là cậu nhóc đó đúng không, đúng rồi, sao mấy ngày nay tôi không gặp cậu?” Ông cụ vẫn còn nhớ Hà Tứ Hải.
"Không phải mấy ngày trước phát hiện mộ cổ ở công trường, nên công việc cũng phải tạm dừng sao. Cháu về quê, bây giờ mới lên."
"Chuyện này tôi cũng có nghe nói, còn liên quan đến mạng người nữa."
“Đúng vậy, hôm nay mới đi làm ngày đầu mà cháu đã gặp ông rồi, chúng ta thật là có duyên.” Hà Tứ Hải thân mật nói.
"Nhóc con, nói chuyện khéo lắm, đây là..."
Ông cụ nhìn Đào Tử trong lòng Hà Tứ Hải.
"Đây là ... đây là Đào Tử, con gái của cháu, Đào Tử chào ông đi."
"Chào ông ạ."
“Này, cậu được lắm, không ngờ cậu đã có vợ rồi hả?” Ông cụ nhanh chóng đáp lại, với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
"Đó là một câu chuyện dài ..." Hà Tứ Hải không giải thích nhiều.
Sau đó hắn đặt Đào Tử xuống rồi ngồi xuống lề đường.
"Ông ơi, cháu muốn hỏi ông một chuyện?"
"Muốn hỏi chuyện tôi? Một người già như tôi có thể biết được cái gì?" Ông cụ thận trọng nói.
Tình cờ gặp mặt thì nói với nhau hai ba câu chuyện phiếm, nhưng khi thấy sự nhiệt tình của Hà Tứ Hải thì ông lão lại thấy hơi bất an, dù gì thì hai người họ cũng chỉ là duyên bèo nước thôi mà.
"Thu mua đồng nát có kiếm được tiền không? Có thể kiếm được bao nhiêu trong một tháng?” Hà Tứ Hải hỏi.
"Cũng không được bao nhiêu, chỉ kiếm ăn thôi."
Ông lão càng thêm cảnh giác, bắt đầu hỏi đến chuyện kiếm tiền của ông rồi sao?
Thằng nhóc này không phải người xấu đấy chứ?
“Ông ơi, đừng hiểu lầm, cháu chỉ muốn đi theo ông làm việc thôi.” Từ Tứ Hải nói.
"Cậu nói cái gì? Làm cùng tôi? Nhặt đồng nát?" Ông cụ nghe đến đây, kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
"Đúng vậy, cháu cũng hết cách rồi..."
Hà Tứ Hải bắt đầu chậm rãi lải nhải với ông lão, Đào Tử ngồi bên cạnh hắn ngoan ngoãn uống sữa.
Dưới bóng cây râm mát, làn gió nhẹ thổi qua, xua đi cái nóng nực của mùa hè, mang đến cảm giác mát mẻ, đồng thời cũng lấy đi cái nóng quanh người Đào Tử.
"Ồ, hai người cũng đều là đứa trẻ khổ sở, nhưng thu nhập từ việc nhặt đồng nát quả thật không có bao nhiêu, cũng rất vất vả, nhưng cậu còn có con, quả thực là cũng hết cách rồi...”
Ông lão đã bị lời nói của Hà Tứ Hải làm cho cảm động mà rơi nước mắt.
Thực ra, bản thân ông lão cũng là một người rất khổ sở, nếu không sao còn phải đi thu mua đồng nát chứ.
“Ông ơi, nói chuyện lâu như vậy rồi, cháu vẫn không biết ông họ gì, tên là gì?” Từ Tứ Hải nói.
"Tôi họ Đặng, tên là Đặng Đại Trung. Cậu có thể gọi tôi là Lão Đặng
"Tên cháu là Hà Tứ Hải, đây là Đào Tử."
Hai người giới thiệu nhau, vô hình chung trở nên thân thiết hơn hẳn.
Hà Tứ Hải nhân cơ hội này mà hỏi: "Ông Đặng, ông thu mua được nhiều sách cũ như này không?”
"Nhiều, vô cùng nhiều. Tài liệu tham khảo, sách giáo khoa gì gì đó là nhiều nhất." Lão Đặng nói.
"Ông Đặng, những gì ông vừa nói rất có lý, đưa con theo nhặt đồng nát thì không nói, nhưng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, cháu nghĩ, cháu sẽ mở một quầy sách cũ thử xem sao, như vậy cũng nhẹ nhàng hơn một chút, cũng có thể cho Đào Tử học được vài thứ. Nhưng ông Đặng, ông yên tâm, cháu sẽ đưa tiền cho ông.” Hà Tứ Hải vỗ ngực, tỏ vẻ thành khẩn.
"Đừng nói mấy lời này, mấy món đồng nát thì đáng giá bao nhiêu chứ? Có thể lấy bao nhiêu tùy ý." Lão Đặng nói.
"Cảm ơn ông, cháu không cần mấy cái này của ông, cháu muốn hỏi ông, mấy thứ đồ đồng nát này ông sẽ bán đi đâu? Có phải ở đó có nhiều sách hơn, loại sách cũng nhiều hơn, đúng không?” Hà Tứ Hải hỏi.
"Tất cả đều được bán cho trạm tái chế phế liệu Kim Cầu ở thành Bắc, và hầu như tất cả phế liệu đều được bán ở đó, chỉ có điều là hơi xa một chút thôi, ở ven đường cao tốc, chắc chắn có rất nhiều sách, chất thành ngọn đồi luôn." Lão Đặng đương nhiên biết hết thảy.
"Vậy, ông Đặng, bây giờ ông đến Kim Cầu sao?"
“Đúng vậy, đến Kim Cầu để bán đống đồng nát trên xe.” Lão Đặng gật đầu.
“Vậy cháu có thể đi cùng ông Đặng, tới đó xem có được không?” Hà Tứ Hải lập tức nói.
“Đương nhiên, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến đó.” Lão Đặng cũng là người thẳng thắn, lập tức đứng lên nói.
“Cảm ơn.”
Hà Tứ Hải cũng rất phấn khởi, nhanh chóng đứng dậy, sau đó bế Đào Tử lên, chạy đến bên đường mua một chai nước lọc.
“Ông Đặng, ông uống nước đi, ông và Đào Tử ngồi ra phía đi, cháu đạp xe cho.” Hà Tứ Hải nói.
“Thằng nhóc này quả là không tệ.” Ông Đặng cũng không khách sáo mà lập tức cầm lấy.
Nhưng ông lão vẫn hơi hoài nghi về khả năng đạp xe của Hà Tứ Hải,
"Hai người ngồi cẩn thận."
Hà Tứ Hải ổn định chỗ ngồi cho Đào Tử, sau đó đều đặn đạp một lượt ba vòng, vững vào lao về phía trước.
Đặng Đại Trung thở phào nhẹ nhõm và ngồi ở phía sau tận hưởng cảm giác nhàn hạ hiếm có.
------
Dịch: MBMH Translate