"Ông nhìn chữ này xem, nét chữ nước chảy mây trôi, đầu bút lông tinh tế sắc nét, nhưng lại không mất đi độ mạnh yếu. Ở trong nước, người có thể viết Sấu Kim Thể tốt như vậy, cũng chỉ có Dương lão."
Hà Tứ Hải cầm một bức tranh, đang khoác loác với một người đàn ông trung niên hói đầu.
"Cái gì, ông không biết Dương lão là ai?"
Hà Tứ Hải ra vẻ kinh ngạc, giống như không biết Dương lão là ai mà ngươi cũng dám tự xưng là người có ăn học?
"Không, tôi. . ." Người đàn ông đầu hói đương nhiên không thừa nhận là bản thân mình kém kiến thức.
"Thầy Dương là quản lý hiệp hội thư pháp Đại Hạ, là nhà thư pháp trứ danh, nói chung là vô cùng vinh dự. Tôi cũng không nhiều lời nữa, mấu chốt là Dương lão năm nay đã chín mươi hai tuổi."
"Tuổi đã lớn như vậy rồi sao, khó trách chữ viết lại tốt như vậy." Người đàn ông đầu hói nhìn bức tranh chữ trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy viết đẹp.
"Đó là đương nhiên, thế nhưng lớn tuổi không chỉ là vấn đề viết tốt." Hà Tứ Hải nói với vẻ thần bí.
"Còn có vấn đề gì?" Người trung niên tò mò hỏi.
"Đương nhiên là đáng giá, mấy thứ thư pháp đều là luyện ra, tuổi càng lớn thì công lực chắc chắn là càng sâu, chữ viết ra đương nhiên cũng là càng tốt.
Hơn nữa, ông không nghe tôi nói, Dương lão đã chín mươi hai tuổi sao? Đã lớn tuổi như vậy rồi, hơn nữa thân thể còn không tốt lắm, ông cho rằng ông ấy còn có thể sống bao lâu? Thư pháp chính là nghệ thuật, ông chưa từng nghe nói, sau khi nhà nghệ thuật chết đi mới là nhà nghệ thuật tốt nhất sao? Bởi vì chết rồi, cho nên tác phẩm mới đáng giá."
. . .
Hà Tứ Hải khoác lác từ thư pháp tới nghệ thuật, từ nghệ thuật tới đầu tư, từ đầu tư tới sưu tầm. . .
Người đàn ông trung niên hói đầu nghe khoác loác mà có chút ngất.
"Bức chữ này của cậu bao nhiêu tiền?"
"Tôi thấy ngài cũng là người thành thật, hơn nữa cũng là thật sự yêu thích. Tôi cũng không báo giá giả với ngài. Tôi dùng một ngàn tệ để mua về, bán cho ông một ngàn hai. Tôi thấy ông còn mang theo đứa bé, cũng không dễ dàng, cho nên coi như là tôi kiếm số tiền cực khổ kia đi."
"Người anh em, cậu nói lời này liền không đúng rồi. Trong thời đại này ai mà không khổ cực, cậu nói mình đi một chuyến kiếm tôi hai trăm tệ liền có chút không chân chính rồi." Người đàn ông trung niên hói đầu lập tức nói với vẻ tràn đầy oán giận.
"Đúng đấy, trong xã hội này ai cũng không dễ dàng, nếu không thì vậy đi, tôi bán cho ông với giá một ngàn một trăm."
Hà Tứ Hải ghi nhớ lời dạy của Lưu Tiểu Quyên, lúc bán đồ thì không nên để khách hàng trả giá, phải cố gắng không cho khách hàng quát giá, bởi vì khách hàng đều có không điểm mấu chốt.
Thế nhưng rất hiển nhiên, người đàn ông trung niên hói đầu vẫn không thể tiếp nhận cái giá một ngàn một trăm này.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng được người đàn ông trung niên hói đầu mua đi với giá tám trăm.
Hà Tứ Hải biểu hiện giống như là tổn thất mấy triệu, lòng đau như cắt.
Mà người đàn ông trung niên hói đầu thì lại như nhặt được mấy triệu, rời đi với vẻ mặt hớn hở.
Sau đó Hà Tứ Hải lại lấy một bức tranh chữ Thảo từ trong túi phía sau rồi đặt ở trên chỗ bán hàng.
Toàn bộ quá trình, cô Lưu đều chú ý đến Hà Tứ Hải, vẻ mặt đều là như vậy.
(ΩДΩ)
Nhìn hắn bán đồ quả thực còn đặc sắc hơn cả xem kịch.
"Mấy bức tranh chữ này của anh thật sự là của Dương lão quản lý hiệp hội thư pháp sao, tại sao tôi lại chưa từng nghe thấy tên người này vậy?" Cô Lưu tò mò hỏi.
"Tôi cũng chưa từng nghe nói." Hà Tứ Hải nói mà không quay đầu lại.
. . .
"Vậy anh đây không phải là đang lừa người sao?" Cô Lưu nói.
"Cô nói như vậy tôi không vui đâu nha, cái gì gọi là lừa người? Tôi lừa cái gì rồi? Không thấy phía trên bức tranh chữ kia kí tên họ Dương sao? Chữ viết lại tốt như vậy, gọi một tiếng thầy Dương cũng không quá đáng mà?" Hà Tứ Hải nói ngược lại.
"Nhưng người ta không phải là quản lý của hiệp hội thư pháp."
"Có đúng không? Tôi chỉ là một người xếp quán vỉa hè, làm sao biết nhiều như vậy được?" Hà Tứ Hải nói với vẻ đúng lý hợp tình.
. . .
Cô Lưu lại có nhận thức hoàn toàn mới đối với Hà Tứ Hải, trên thế giới này tại sao lại có thể có loại người này chứ?
"Cô Lưu, con hươu cao cổ này của cô bán bao nhiêu tiền?"
Hà Tứ Hải chỉ vào một con hươu cao cổ móc len trên chỗ bán hàng rồi hỏi.
"45."
"Tôi thấy nhiều nhất cũng chỉ có mười tệ, cô đây không phải là đang lừa người sao?"
"Tôi làm sao lại thành lừa người rồi? Tất cả đồ của tôi đều là làm thủ công, chỉ một cái này thôi mà tôi đã phải bỏ ra thời gian mấy tiếng rồi." Cô Lưu lập tức phản bác.
Trên thực tế, giá cả của mấy thứ đồ được bày bán trên gian hàng của cô Lưu đều thật sự rất rẻ.
Giống như con hươu cao cổ này, nếu như mà bán trên mạng thì dù giá của một con có là một, hai trăm thì cũng sẽ có người mua.
Hơn nữa Hà Tứ Hải quan sát cách ăn mặc của cô Lưu, không giống như người thiếu tiền, hơn nữa còn là giáo viên, nghề nghiệp cũng xem là tốt. Nàng bày sạp ở đây, có lẽ chỉ là vì cảm thấy hứng thú.
Thế nhưng nên trách thì vẫn phải trách.
"Đúng vậy, cô cũng biết khổ cực, vậy tôi thì không khổ cực sao? Vì để bán một bức tranh chữ, tôi đã phải lảm nhảm với người ta gần bốn mươi phút, không thu phí khổ cực à?"
"Vậy thời gian của anh đúng là rất đáng giá nha." Cô Lưu lườm một cái.
Người ghé qua quầy hàng của Hà Tứ Hải cũng không có nhiều, thế nhưng mà tỷ lệ giao dịch thành lại cao.
Bởi vì những vật cũ này lại thu hút một số người bằng những kỷ niệm và cảm xúc.
Mà tuổi của những người này đều hơi lớn một chút, tương tự cũng mang ý nghĩa là có chút tài sản.
Cộng với tài ăn nói của Hà Tứ Hải, một buổi tối đã thành công không ít đơn.
Ngay cả chiếc đèn dầu mà Trương Hải Đào nhắc đến trước đó đều bị Hà Tứ Hải bán đi với giá 80 tệ.
Người mua chính là chủ của một tiệm cơm, hắn "cảm thấy" đặt ở trong tiệm cơm sẽ rất có cảm giác.
Trước khi đi còn để lại phương thức liên lạc, hi vọng Hà Tứ Hải nếu có thì lại liên hệ với hắn, hắn mua thêm mấy cái.
Nhưng mà đơn lớn nhất chính là bức tranh chữ của Dương lão sư.
"Cô Lưu, vẫn biết cô là giáo viên của trung học 32, còn không biết cô tên là gì?"
Lúc nhàn rỗi, Hà Tứ Hải quay sang tán gẫu với cô Lưu.
"Bèo nước gặp nhau, anh muốn biết họ tên tôi làm gì?" Cô Lưu thả đồ trong tay xuống, ánh mắt nhìn hắn có chút cảnh giác.
Chủ yếu là Hà Tứ Hải rất biết nói chuyện, một buổi tối, không biết đã "lừa" bao nhiêu người.
"Làm quen một chút, tôi tên là Hà Tứ Hải, đây là con gái của tôi Hà Đào."
Hà Tứ Hải cũng không để ý lắm, ngồi xổm xuống ở bên cạnh Đào Tử đang chơi ếch da xanh.
Cô Lưu liếc mắt nhìn Đào Tử, lại nhìn Hà Tứ Hải một chút, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Hà Tứ Hải nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, mà con gái lại lớn như vậy rồi.
Nhưng mà nàng cũng không phải là người nhiều chuyện, cũng không mở miệng hỏi dò, mà là nhẹ giọng nói: "Lưu Vãn Chiếu."
"Tên rất hay." Hà Tứ Hải lập tức tán dương.
"Hay ở chỗ nào? Anh nói cho tôi nghe một chút." Lưu Vãn Chiếu thả công việc trên tay xuống, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, hỏi.
"Êm tai."
→_→
"Không có văn hóa."
Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái.
"Khà khà, là ‘Quân trì tửu khuyến tà dương, thả hướng hoa gian lưu vãn chiếu’, hai câu cuối trong ‘Ngọc Lâu Xuân’. Xem ra cha mẹ đặt tên cho cô cũng có văn hóa như tôi nha."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cảm thấy kinh ngạc.
"Không nghĩ tới, anh vẫn còn biết bài này."
"Đó là đương nhiên, nhưng mà cô không cảm thấy, tên của cô rất phù hợp với ý cảnh của tấm tranh chữ ‘Trường Giang cuồn cuộn chảy về phía Đông’ này sao. Cô có muốn mua về hay không?"
. . .
"Phù hợp chỗ nào?"
"Đều có chiều tà nha."
Lưu Vãn Chiếu yên lặng, cầm đồ đan móc trên bàn lên.
"Đừng mà, là ngại đắt sao? Tôi bán bức tranh kia tám trăm, bức tranh chữ này lại nhiều chữ hơn so với bức tranh chữ kia, tôi bán cô bảy trăm năm mươi thế nào?"
Lưu Vãn Chiếu có loại cảm giác muốn cầm quả cầu lên rồi đập vào mặt hắn.
------
Dịch: MBMH Translate