Hoá ra theo đuổi đam mê cũng vất vả như thế này.
Khế Phương chỉ là một nhân viên mới của Nhật Tinh nên việc học hỏi đồng nghiệp là rất nhiều. Chưa kể cô theo đuổi đam mê thiên về kiếm thuật nhưng nếu muốn phát triển lâu dài thì quyền thuật hay một vài môn võ được giới trẻ ưa chuộng cũng phải tinh thông.
Vậy nên bây giờ, đã quá giờ tan làm nhưng vẫn thấy một bóng nhỏ trên sàn taekwondo.
“Khế Phương, cô vẫn chưa nghỉ sao?”
Đăng Kỳ dựa người vào tấm gương lớn trên tường, hai tay không khỏi mân mê tách cafe đá lạnh ngắt.
“Bước ra ngoài mới thấy bản thân còn nhiều thứ phải học. Hơn nữa bây giờ trở về ký túc xá cũng không có việc gì để làm.”
“Vậy sao?”
Hắn ta ngẫm nghĩ một lát như vẻ thông suốt được chuyện gì đó nên không ngừng gật đầu đắc ý.
“Nhưng một cô gái như cô sống ở môi trường toàn nắm đấm này không sợ không gả đi được sao?”
Hoá ra Đăng Kỳ là tò mò chuyện này.
“Tôi còn đang bận chờ thông báo ly hôn đây.”
Lời vừa dứt lập tức Khế Phương đứng hình chôn chân dưới đất.
Chết tiệt!
Màn hình điện thoại hiện thứ ba ngày 12 tháng 6, vậy chỉ còn đúng đêm nay nữa thôi. Ngày mai Khế Phương sẽ hoàn toàn cắt đứt với mối tình cảm đau khổ kia.
Vậy mà bù lu bù loa với công việc mà suýt nữa cô quên mất.
Khế Phương với vội chiếc áo choàng dài, tiến tới trước mặt Đăng Kỳ, thẳng tay đấm ‘yêu’ một phát đau điếng trước ngực.
“Giám đốc, mai tôi xin nghỉ một ngày có chuyện gấp cần giải quyết. Tạm biệt Giám đốc.”
Bạch Đăng Kỳ nhìn bóng lưng Khế Phương vội vã rời đi mà bản thân vẫn chứa kịp phản ứng.
Đến lúc cơ thể biểu tình cảm giác đau thấu xương mới bàng hoàng ngã ngửa:
“Cô ta vừa đấm mình sao? Cô ta dám đấm Giám đốc sao? Cô ta xin nghỉ hay sợ tội bỏ chạy vậy?”
Bạch Đăng Kỳ một mình trong gian tập rộng lớn bức xúc hét với theo:
“TÔI ĐÃ CHO CÔ NGHỈ CHƯA HẢ?”
Khế Phương ngồi lặng im một góc trước văn phòng toà án, hai mắt khẽ hờ hững ngắm nhìn đường phố xung quanh.
Cô đã rời khỏi nơi đây mới vỏn vẹn chưa đầy 1 tháng nhưng nơi đây lại có vẻ quá đỗi xa lạ. Khế Phương rời Trường Thành quay lại Hà Dương ngay trong đêm, cứ ngỡ lúc quay lại sẽ mang thật nhiều tâm thế của người chiến thắng. Nhưng đối diện với những im lặng lạnh lẽo của không khí ngoài trời khi bình minh chưa kịp ló dạng thì cô lại chỉ là một Khế Phương sợ hãi co ro kiếm tìm chút hơi thở thân quen.
Khế Phương nhớ tới Đan Đan, nhưng làm phiền cô bạn thân đang say giấc nồng cùng chồng thì đúng là tội ác.
Cô nhớ Dư Vu Quân. Cái người bốn lần gặp gỡ mà hết hai lần cùng nhau qua đêm trong một phòng nghỉ. Tuy rằng nói như vậy rất dễ hiểu lầm nhưng cũng chẳng phải Khế Phương nói quá.
Suy nghĩ một hồi cũng đã tới lúc cánh cửa mà Khế Phương mong ngóng dần dần lộ ra.
Cánh cửa toà án, cánh cửa của sự tự do với cuộc đời không có chút dính líu tới ba từ Trịnh Đăng Bảo.
Khế Phương ngồi yên một bên hầu toà. Cô đã thảo luận với luật sư của bên pháp lý rằng bản thân cô có khả năng thắng kiện rất cao, nếu chưa đến phút cuối thì không cần mang những bằng chứng ngoại tình của Đăng Bảo trình lên.
“Tôi không đồng ý ly hôn!”
Trịnh Đăng Bảo vừa bước tới cửa đã cao giọng lên tiếng.
“Chuyện ly hôn này là do vợ chồng cãi nhau mà vợ tôi lại không chấp nhận những lời xin lỗi dù nguyên nhân quá đơn giản. Tôi muốn cho vợ tôi thêm chút thời gian, để cô ấy bình tĩnh lại. Lúc đó chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra lỗi lầm ngày hôm nay lớn tới thế nào.”
Khế Phương giữ nguyên quyền im lặng. Cô muốn êm xuôi mọi chuyện nhưng có vẻ người đàn ông này lại không nghĩ thế.
“Anh nói lý do ly hôn ở đây là gì? Cô Khế Phương nộp đơn vì cho rằng hai người không tìm được tiếng nói chung.”
Phía quan toà chủ trì lên tiếng hướng về phía người đàn ông đang giả bộ chung tình thê lương.
Hắn ta không còn cái phong thái cao cao tại thượng, trịnh trọng trong từng ánh mắt cử chỉ mà thay vào đó là bộ dạng giống một tren ăn xin có thể bắt gặp bất cứ đâu.
“Không giấu gì Quý toà, khoảng một thời gian trước, Công ty Kính Nghị do tôi trực tiếp quản lý đã gặp phải một chuyện rủi ro dẫn tới tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Mà trong khi ấy vợ tôi, người mà đang đệ đơn ly hôn với tôi bây giờ đang là thư ký riêng của tôi. Nhưng lúc đó cô ấy không những giúp đỡ tôi vực dậy công ty mà lại cho rằng tôi là kẻ không có năng lực, nhất quyết đòi ly hôn.”
“Vậy ý anh ở đây là cô ấy là một người vợ tệ bạc?”
“Không phải! Có lẽ cô ấy bên tôi là vì lý do khác hoặc phải chăng cô ấy chưa đủ hiểu tôi. Còn tôi vì quá yêu cô ấy mà chuyện ly hôn này nhất định không thể đồng ý. Tôi muốn cô ấy mang danh vợ Trịnh Đăng Bảo để chờ tới khi tôi có thể vực dậy mà an tâm bên tôi.”
“Anh thật có lòng. Nhưng có điều gì chứng minh lời anh nói là sự thật?”
Người đàn ông cầm cân nảy mực ngồi ngay phía trên tuy rằng có chút thương cảm với lời một phía của Đăng Bảo nhưng vẫn không quên nhiệm vụ.
Trịnh Đăng Bảo lôi ra một sấp giấy tờ mới cứng chi chít những chữ. Có lẽ hắn ta đã bàn bạc thảo luận tất cả mọi trường hợp để biến bản thân từ một nguyên nhân thành người bị hại.
Khế Phương vẫn giữ im lặng tới tận bây giờ. Cô muốn đem hết nhưng ưu tư phiền muội, những hiểu biết ngây dại ngày xưa của bản thân để nhìn rõ lại con người kia một lần cuối.
Hoá ra người cô từng yêu lại đáng kinh tởm tới mức như vậy! Hoá ra bản thân Khế Phương thật may mắn khi thoát khỏi con người đó trong lúc bản thân còn rất nhiều cơ hội làm lại.
“Thưa quan toà! Tôi muốn trình lên đơn kiện. Người tôi kiện là Trịnh Đăng Bảo với tội danh: vi phạm luật hôn nhân và gia đình khi anh ta vẫn đang trong thời gian là vợ chồng với Khế Phương mà có quan hệ bất chính với Tô Tĩnh Nhi.”
Khế Phương lặng nhưng gió không chiều thì cô cũng chẳng cách nào khác, phải chơi tới bến với con người ba hoa kia.