"Dư Vu Quân! Dư Quân! Em đau quá!"
Tiếng bước chân không còn thân thuộc vang lên từ mọi phía cùng những gương mặt xa lạ, những ánh đèn sáng trưng nhưng cũng nhanh chóng rơi vào mờ ảo.
Dư Vu Quân nắm lấy bàn tay của Khế Phương tới lúc cánh cửa phòng cấp cứu nhanh chóng đóng sầm lại trước mặt.
Hắn ta đi đi lại lại, vò đầu bứt tai trước cửa phòng cấp cứu, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi ánh đèn sáng trưng báo hiệu ca phẫu thuật.
Từng top bác sĩ đi lại, y tá rời khỏi phòng lấy dụng cụ rồi nhanh chóng đi vào càng làm hắn đứng ngồi không yên.
"Y tá! Cô gái bên trong thế nào rồi?"
Dư Vu Quân nhìn theo tiếng giọng gấp gáp vang lên từ phía xa.
Là Makky!
Cậu ta đang làm gì ở đây kia chứ?
Cậu ta đến ngay trước cửa phòng cấp cứu của Khế Phương trong điệu bộ lo lắng kia, rốt cuộc là cậu ta có ý định gì?
Dư Vu Quân nhìn sang cậu ta bằng ánh mắt hình mũi tên sắc nhọn. Giá như ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn Dư Vu Quân sẽ khiến cho cậu ta mãi mãi không kịp đầu thai luôn.
Makky nhìn thấy Dư Vu Quân đang nhìn hắn không có vẻ tốt lành liền chạy ngay đến trước mặt:
"Sếp Dư! Tôi không biết là anh ở đây đấy! Anh đến đây có chuyện gì vậy?"
"Câu hỏi này là tôi phải hỏi anh mới đúng! Rốt cuộc là anh vì sao mà tới đây?"
Makky nhún vai xoa xoa điểm trán cười đầy ý tứ:
"Không phải! Tôi đến đây là lẽ thường tình! Anh với cô ấy là quan hệ hợp tác chủ tớ anh tới đây mới là chuyện bất thường...À mà hình như tôi có nghe nói cô ấy là do anh đưa tới, nếu như anh đã xong chuyện rồi thì có thể về nhà tôi sẽ ở đây!"
Dư Vu Quân nhìn tên không biết xấu hổ kia mà chán ghét ra mặt.
Tại sao ngày xưa Dư Vu Quân có thể đồng ý hợp tác với một tên như thế này? Chẳng lẽ bởi vì hắn ta có tài mà tất cả những tật xung quanh hắn đều là vô nghĩa hay sao?
Dư Vu Quân hạ giọng:
"Anh Makky! Có vẻ anh đối với những người mới gặp một thời gian đều nhiệt tình như vậy hay sao?"
"Sếp Dư, anh đoán xem!"
Cái giọng điệu cùng nụ cười hớn hở như vừa vớ được vàng của Makky càng khiến cho Dư Vu Quân không thể nào thôi khó chịu.
Hắn ta định móc máy thêm một vài câu nữa nhưng vừa liếc mắt qua bên phòng cấp cứu đã thấy đèn vụt tắt.
Makky lao đến bên bác sĩ khi cánh cửa vừa mở ra, gấp gáp:
"Cô ấy sao rồi?"
"Tử cung xuất huyết. May mà cấp cứu kịp thời nếu không thì sẽ nguy kịch tới thai phụ!"
Vừa nghe thấy lời của bác sĩ nói như vậy cả hai người đàn ông bên ngoài như tìm được một tiếng sét đánh chung vội lên tiếng cùng một lúc:
"Thai phụ?"
"Cô ấy đã mang thai được ba tháng. Mấy người không phải người nhà cô ấy sao? Không biết chuyện này sao?"
Cứ mỗi lần Dư Vu Quân chạy lên để tiếp lời là y như rằng một lần hắn ta bị Makky cướp lời phía trước:
"Tôi là người nhà của cô ấy. Nhưng chuyện cô ấy có thai thì...Dù sao cũng cảm ơn bác sĩ đã chữa trị nhanh chóng kịp thời. Nếu không có bác sĩ thì e rằng mọi chuyện không thể diễn biến tốt này như vậy được. Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!"
Dư Vu Quân tựa đầu vào Thanh Tường nhìn ra mặt đi đứng ngay trước cửa phòng cấp cứu. Khế Phương có thai đã được 3 tháng. Chỉ cần nghe tới thi thì dù có là kẻ ngốc cũng biết được rằng đứa bé đang hình thành trong bụng Khế Phương chính là hình hài huyết thống của Dư Vu Quân. Vậy tức nghĩa thai nhi này không hề có quan hệ gì đối với tên Makky vừa mới xuất hiện kia.
Vậy tại sao trên khuôn mặt của hắn lại xuất hiện những dáng vẻ vui tươi khác lạ đến như thế này?
Dư Vu Quân kéo cổ áo Makky lại, cố găng hạ thấp sự tức giận mà lên tiếng:
"Cô ấy có thai, cậu trông có vẻ rất vui mừng nhỉ!"
"Đương nhiên! Chúng tôi là người một nhà!"
Nghe xong câu nói này Dư Vu Quân không muốn nể nang mặt mũi gì nữa mà trực tiếp giơ cao nắm đấm, dí thẳng mặt Makky hạ thẳng xuốn một cú như trời đánh. Makky bị bất ngờ, cả thân lăn nguyên một vòng dưới đất. Hắn ta đứng dậy, quệt trên miệng một đường máu tươi. Hắn nhìn vết máu vẫn còn đỏ thẫm trên tay mà bật cười khanh khách:
"Sếp Dư! Anh nóng tính quá rồi đấy! Nào, muốn đánh nhau sao? Đến đây!"
Dư Vu Quân đã ý định hối hận, muốn chuộc lỗi về cú đánh vừa rồi nhưng nhìn thấy tên hung hăng trước mặt mà không thể kiềm chế được nữa. Dư Vu Quân cởi áo vest bên ngoài của mình ném thẳng xuống ghế chờ:
"Để anh đây tiếp cậu thêm!"
Cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra thêm một lần nữa, xe đẩy Khế Phương xuất hiện. Cô ấy đang nằm im trên giường bệnh, hai mắt nhắm hờ, toàn thân một màu trắng bệch ốm yếu, thi thoáng trên trán lại xuất hiện những vết nhăn có vẻ như rất khó chịu.
Nữ y tá vừa mở cửa đã nhìn thấy hai người như hổ đó trực lao tới nhau mà giận dữ hét lên:
"Hai người đang định làm gì trước cửa phòng cấp cứu như thế này? Nơi đây không phải là sàn đấu, muốn đánh nhau thì ra chỗ khác mà đánh."
Hai người đàn ông vì một câu nói mà thu lại dáng vẻ hung tợn ban nãy, vội bám sát hai bên giường Khế Phương.
Dư Vu Quân hỏi y tá:
"Khi nào cô ấy mới tỉnh lại?"
"Phẫu thuật khá lâu thuốc gây mê liều thấp khoảng chừng tầm hai mươi phút nữa mới hoàn toàn hết tác dụng."
"Vậy có cần chú ý điều gì khi cô ấy thức dậy không?"
"Có lẽ vừa nãy cô ấy là do bị kinh hãi quá mức nên mới xuất huyết tử cung. Sau này chú ý không để cho cô ấy bị kinh hãi như thế nữa. Tuy nhiên cũng cần chú ý về chế độ ăn uống cần điều độ hơn. Cơ thể cô ấy đang mang thai nên cần nhiều chất hơn nữa và chú trọng thời gian hoạt sinh hoạt, ngủ nghỉ đầy đủ."
Dư Vu Quân chẳng khác nào một đứa trẻ con ngoan ngoãn được dạy dỗ cẩn thận chỉ biết gật đầu vâng dạ đầy đủ. Makky nhìn thấy tên đàn ông bên cạnh giường Khế Phương mà có chút mừng thầm. Ngày trước đối với Khế Phương, sự xuất hiện của Trịnh Đăng Bảo chính là mục tiêu hy vọng cho cuộc sống tốt đẹp. Nhưng từ đầu tới cuối cách đối xử của Trịnh Đăng Bảo đối với Khế Phương chưa bao giờ làm Makky có thể yên tâm lấy một chút.Còn bây giờ đối với Dư Vu Quân, mặc dù không biết tại sao lại chưa hề công khai ra mọi chuyện nhưng ít nhất thứ hắn nhìn thấy trong mắt của Dư Vu Quân chính là tình ý đối với Khế Phương.
Makky để lại Dư Vu Quân, nhưng vẫn có tình châm chọc:
"Người nhà của tôi hi vọng sếp Dư giơ cao đánh khẽ một chút. Bây giờ cô ấy có thai rồi, cần nhiều thời gian nghỉ ngơi, hi vọng cậu đừng để cho cô ấy quá nhiều việc ôm đồm. Bây giờ tôi sẽ đi mua cháo cho Khế Phương, lát quay lại tôi sẽ chăm sóc cô ấy, không phiền đến Chủ tịch đây!"
Dư Vu Quân chẳng thèm để ý đến mấy lời châm chọc của Khế Thương Vĩ kia. Dù sao đối với hắn bây giờ mọi chuyện đều chính là xoay vòng quanh Khế Phương, chỉ cần cô tỉnh lại bình an vô sự thì mọi chuyện đều có thể từ từ giải quyết.
Hắn nắm lấy tay của Khế Phương từ từ chuyền hơi ấm của thân thể nóng rực này sang người cô. Trên vầng trán cao rộng bắt đầu xuất hiện từng nếp nhăn của mớ suy nghĩ hỗn độn. Ngày trước, lúc chưa biết thì có thể cảm giác như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đến bây giờ khi đã biết Khế Phương đang mang trong mình đứa con của hắn thì mọi chuyện cần phải suy nghĩ kỹ càng hơn nữa. Nếu như hắn ta tiếp tục công cuộc trả thù này, tiếp tục đánh đổi tất cả những thứ mà bản thân đã từng suy nghĩ đến việc từ bỏ vào chuyện lật đổ bà Thanh thì nếu như có bất trắc, Khế Phương sẽ đi về đâu, con của hắn sẽ đi tới đâu?
Hắn nắm lấy tay Khế Phương, tựa đầu vào người cô mà thần trí rối loạn.
"Dư Quân...!"
Dư Vu Quân bị tiếng giọng yếu ớt làm cho bừng tỉnh giấc mà quay về với hiện thực.
Hắn ta vội vã chỉnh lại chăn cho cô:
"Em cứ nằm im đi! không cần phải di chuyển gì cả, cố gắng nghỉ ngơi thật là tốt!"
"Em vừa nãy bị sao vậy?"
Khuôn miệng Dư Vu Quân hiện nên rõ ràng nụ cười tươi không thể nào che giấu:
"Bác sĩ nói một sản phụ như em nên cần tĩnh dưỡng nhiều hơn nữa! Không được để hoảng sợ thêm lần nào nữa, nếu như có chuyện gì xảy ra cũng đều phải một mực bình tĩnh, chăm sóc bản thân và con."
Khế Phương không tin vào tai mình. Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn về Dư Vu Quân, lắp bắt một hồi mới mở miệng cất lên thành tiếng:
"Em có thai? Em có thai sao?"
"Đúng vậy! Thai ba tháng! Là con của chúng ta! Em đang mang trong mình giọt máu của chúng ta!"
Khế Phương nghe thấy câu nói ấy mà nghẹn ngào nấc lên một tiếng. Cô từng cảm thấy bản thân có một chút gì đó thay đổi nhưng cứ nghĩ là do việc quay phim nên cơ thể yếu hơn. Lại cộng thêm chuyện chủ quan không chịu đi khám. Bây giờ... suýt nữa thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Khế Phương đặt tay lên bụng ra xoa một vòng nhẹ nhàng.
"Em sắp làm mẹ rồi sao? Có một sinh linh đang tồn tại trong chính cơ thể này? Em thật sự làm mẹ rồi ư?"
Khế Phương đưa tay lau giọt nước mắt hạnh phúc đang rơi trên khuôn mặt của Dư Vu Quân. Cô kéo hắn vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn trên môi đầy ngọt ngào nồng cháy.
Dư Vu Quân nắm tay Khế Phương:
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn được không?...Bây giờ...anh không thể nghĩ ra mình nên làm gì tiếp theo ngoại trừ...ngoại trừ việc này!"
"Được! Em đồng ý!"