Cho chừa cái tội muốn lợi dụng cô để phóng tầm bàn thân.
Chừa cả cái chuyện muốn đẩy Khế Phương này vào con đường không cách nào nói lời lý giải.
Vừa bước đến hầm gửi xe Khế Phương đã nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm giận dữ từ phía đằng sau của cô tiến lại.
Vừa quay mặt đã nhìn thấy gương mặt đùng đùng đầy sát khí của Hà Đặng siêu cùng Hương Phong đứng ngay bên cạnh. Hà Đặng Siêu lắm lấy tay của cô hất ngược về phía đằng sau giận dữ:
"Rốt cuộc cô đã làm cái trò gì?"
Khế Phương ngước đôi mắt mèo của mình nên dáng vẻ ngạc nhiên không rõ ý tứ của câu hỏi. Là cô làm trò gì hay là Hà Đặng Siêu định là trò gì với cô mà bất thành? Bây giờ hắn ta lại xuất hiện ngay trước mặt Khế Phương để trực tiếp bức bách cô sao?
Thật nực cười!
"Không biết anh Hà Đặng siêu cùng cô Hương Phong tới tận đây tìm tôi để hỏi về chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện trong buổi tiệc... hay là hai người còn có ý định hỏi thêm chuyện gì khác nữa?"
Hà Đặng Siêu nắm lấy cổ tay Khế Phương đau rát mà xiết thật chặt. Bàn tay thô bạo của hắn ta đúng là nếu đã không có chút tình nghĩa thì cũng không cần phải giữ lấy hình tượng một minh tinh thương hoa tiếc ngọc làm gì.
Hà Đặng Siêu cau mặt:
"Rốt cuộc chiếc vòng tay ở đâu?"
"Anh Hà Siêu! Có phải bây giờ anh đang bị mất trí nhớ tạm thời hay không? Rõ ràng là anh đã tìm thấy nó trong buổi tiệc, trong chính chiếc túi xách này kia mà?"
Thế Phương vừa nói vừa giơ cao túi xách trong tay đung đưa trước mặt Hà Đặng Siêu. Trên gương mặt pha chút tươi cười rạng rỡ mà không che giấu đi nhiều phần tinh nghịch.
Bà Đặng Siêu tiếp tục hất túi xách ra khỏi trước mặt. Một tay gì chặt cổ tay Khế Phương một tay cấu vào bên bả vai, trực tiếp nhấn mạnh cô xuống:
"Tốt nhất cô nên biết điều nói những điều cần nói khi tôi vẫn còn giữ đủ bình tĩnh. Nếu như tôi đã mất đi bình tĩnh thì cô chắc chắn sẽ không thể nào yên ổn bước ra khỏi nơi đây được!"
Khế Phương nhoẻn miệng nhìn Hà Đặng Siêu mà cười.
Trước cái tình hình căng thẳng này Hương Phong đứng theo phe Hà Đặng Siêu cũng tỏ ra gấp rút mà thúc giục Khế Phương:
"Cô nên biết điều một chút thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn! Mau nói đi!"
Nhưng đáp lại chỉ có những tiếng cười nở ra trên khuôn miệng của Khế Phương. Không phải cô không hề sợ hãi trước sự uy hiếp này mà vì bản thân cô biết: thứ Hà Đặng Siêu thực sự sợ hãi là gì.
Khi hắn ta đưa cho Khế Phương chiếc lắc tay Khế Phương đã cảm thấy nó có xuất xứ không bình thường. Nhưng đến khi đưa cho Dư Vu Quân, cô mới trực tiếp tá hỏa biết rằng đây là một chiếc vòng trong bộ sưu tập cả thế giới cũng chỉ có hai chiếc. Vậy mà một người như Hà Đặng Siêu lại có thể nắm giữ một trong số đó?
Tất nhiên là không thể!
Chỉ có thể một người có thực lực, kinh tế mạnh gọn trong lòng tay như bà Thanh mới chính là chủ nhân thực sự.
Vậy vì lý do gì để Hà Đặng Siêu lại có thể đưa cho Khế Phương một chiếc vòng quý giá như thế? Lúc đấy cả ngàn cả vạn lý do luôn quanh quẩn trong đầu cô. Mãi đến tận khi Hà Đặng Siêu tổ chức một buổi gặp mặt với Bà Thanh thì mọi chuyện mới có thể vỡ lẽ.
Tuy rằng Khế Phương có thể không nhanh nhạy trong truyện thương trường nhưng đằng sau của cô lại là một Dư Vu Quân. Hắn ta đã sống tới tận bây giờ, phát triển đến như bây giờ không thể chỉ để làm cảnh cho được.
Trong đầu Khế Phương vừa lướt qua hình ảnh Dư Vu Quân đã lập tức nhìn thấy bóng dáng của hắn từ đâu chạy đến thật nhanh đưa một quyền cước, đạp thẳng bụng Hà Đặng Siêu ngã lăn ra đất cách xa tới cả chục mét.
Dư Vu Quân quay lại xoa đầu Khế Phương như xoa đầu một con mèo nhỏ mà bình thường ở nhà hắn ta không bao giờ dám làm với cục bông như thế:
"Em có sao không?"
Khế Phương tập võ đã bao nhiêu tháng ngày, làm huấn luyện viên boxing cũng trải qua bao chuyện. Đến bây giờ một chút chuyện này chẳng nhẽ lại nói rằng đau thì chẳng phải quá mất mặt? Mà nói là không đau thì sao giống nữ nhi yếu đuối mà cô đang hoá thành?
Khế Phương đưa tay lên cổ chưa có ý định lắc đầu hay gật đầu thì cơn đau xuất hiện. Vai của Khế Phương hiện một dòng máu đỏ tươi. Hà Đặng Siêu bấu lấy vai cô đau rát từ lúc nào chảy máu mà Khế Phương cũng chẳng hay biết.
Đúng là ông trời giúp ta!
Khế phương vội lấy tay giữ bả vai đang chảy máu mà nũng nịu Dư Vu Quân:
"Hắn ta làm em sợ phát khiếp!"
Vừa nói Khế Phương vừa nép người vào trước ngực Du Vu Quân, cúi đầu vào hơi thở ấm áp phập phồng của hắn.
Khế Phương đưa mắt nhìn về phía Hà Đặng Siêu vẫn còn đang bò lổm ngốm ở phía dưới, cố gâng xoay chuyển để tìm cách đứng dậy. Hướng Phong đứng bên cạnh kinh hãi tới mức toàn thân im bặt bất động, không dám tiến lên cũng không dám lên tiếng mà chỉ trừng mắt nhìn về phía Dư Vu Quân. Chắc hắn bây giờ trước mắt của Hương Phong không phải là một vị Chủ tịch dịu dàng nho nhã, đối xử với tất cả đều lạnh nhạt thờ ơ bình thường mà cô từng chạm mặt. Cũng không phải là một người quyết định tàn nhẫn khi biết được Hương Phong đã bỏ thuốc mình trong đêm tiệc. Lúc đó Dư Vu Quân đã rất tức giận nhưng thái độ tức giận của hắn ta lúc trước và bây giờ lại hoàn toàn không giống nhau.
Hương Phong cứ như thế, đứng nhìn một cách ngây ngốc để mặc Hà Đặng Siêu bên dưới đang lấp lửng từng lời gọi.
Ngẩn người một lúc mãi về sau Hương Phong mới liếc mắt về phía Hà Đặng Siêu, ngay lập tức vội vã chạy lại đỡ hắn ta dậy, nhìn Dư Vu Quân:
"Sếp Dư! Chúng tôi chỉ đang nói chuyện vui đùa một chút thôi... anh không cần phải quá nóng vội ra tay mạnh như thế này!"
"Vui đùa sao? Tôi cũng muốn vui cùng!"
Khế Phương thoát khỏi lồng ngực của Dư Vu Quân nhìn sang Hà Đặng Siêu phải khó khăn vất vả lắm mới có thể đứng dậy được. Trong đáy mắt cô hiện lên nhiều phần khó tả. Chẳng lẽ một cú đá của Dư Vu Quân lại có uy lực lớn tới mức như vậy? Rõ ràng bình thường trước mặt cô, Dư Vu Quân là người dịu dàng nho nhã, vậy mà hắn ta lại có bộ mặt tàn bạo tới mức bẻ thép vậy sao?
Nhìn Hà Đặng Siêu khó khăn đứng dậy, Khế Phương lại lướt nhìn trộm người đàn ông bên cạnh. Rốt cuộc là Khế Phương đã bỏ lỡ bao nhiêu điều khó hiểu, bao nhiêu bí mật của hắn?
Hà Đặng Siêu vuốt vệt máu tươi trên khoé miệng:
"Sếp Dư! Chúng tôi là có chuyện cần phải nói. Sếp không nên can thiệp vào. Câu chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn, nếu như sêp can thiệp vào không biết chừng bản thân lại biến thành người gánh tội."
"Xem xem! Không biết, tôi là đã bỏ lỡ chuyện gì? Thật ra tôi cũng muốn thử làm cảm giác người gánh tội. Nghe cậu nói cũng có chút thú vị đấy!"
Hà Đặng Siêu trố mắt không tin được vào tai nghe của bản thân. Cái tên bình thường là người phủi hết mọi chuyện khỏi thân đến bây giờ lại tự tìm mọi chuyện đâm đầu và rắc rối?
Là âm mưu? Chắc chắn là âm mưu từ trước!
Rõ ràng thứ Hà Đặng Siêu tặng cho Khế Phương là chiếc lắc tay quý giá. Một người đến cái sợi dây chuyền trên cổ cũng chỉ là làm bằng mấy hạt đá quý rẻ tiền. Chẳng lẽ nhìn thấy cái lắc tay lại không nổi chút vân sóng?
Hà Đăng Siêu gật đầu nhìn Khế Phương và Dư Vu Quân như hiểu ra mọi chuyện.
"Hai người...hai người..."
Khế Phương nhìn Dư Vu Quân, hắn định lên tiếng đã nhanh chóng bị cô cắt lời:
"Chúng tôi là quan hệ chủ tớ cùng nhau phát triển. Làm sao nhân viên như tôi lại dám vượt mặt sếp để tự trải đường cho mình? Như vậy có phải ăn cháo đá bát giống anh hay không?"
"Hoá ra là hai ngươi! Hoá ra mọi chuyện là hai người bày mưu từ trước?"
Dư Vu Quân nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Hà Đặng Siêu, cánh tay rắn chắc nắm chặt vai của Hà Đặng siêu nhấn người xuống.
Phải biết rằng bây giờ toàn bộ sức lực của Hà Đặng Siêu đều là dồn lên người Hương Phong cố gắng chống đỡ. Một khi Dư Vu Quân nhấn Hà Đặng Siêu xuống thì cũng chính là nhấn xuống tất cả những ai oán đối với Hương Phong.
Dư Vu Quân có thể bỏ qua cho Hương Phong tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện hạ dược đối với hắn. Nhưng một khi Hương Phong đã chạm tới Khế Phương thì hắn sẽ tuyệt đối không thể nào buông tha cho cô ta như trước đây được nữa:
"Hôm nay tôi đã gửi cho bà Thanh một món quà. Hai người đoán thử xem bên trong là thứ gì?"
"Sếp Dư..."
Đáy mắt Hương Phong có phần nghẹn ngào bất hẹn mà ngước lên nhìn Du Vu Quân như vẻ sắp khóc.
Hắn chỉ lạnh nhạt đưa tiếp ánh mắt muốn thiêu rụi tất cả:
"Muốn đối phó với tôi mấy người lên để bà Thanh tự mình nghĩ cách. Đừng mang những chuyện tạp nham như thế này kẻo ảnh hưởng tới chính các người."
Nói rồi Dư Vu Quân thu lại cánh tay dừng lại ánh mắt xoay người nhìn về phía Khế Phương.
Bây giờ cô cũng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa mà lảo đảo lùi về phía sau, hai mắt tối sầm toàn thân mệt lả, cơn đau nơi vùng bụng sâu kéo tới.
Chỉ biết Khế Phương vừa nắm được bàn tay Dư Vu Quân đã cảm thấy toàn thân không còn nổi sức lực chỉ biết thều thào:
"Em đau bụng quá! Em không thể chịu đựng được nữa rồi!"
Dư Vu Quân bé xốc Khế Phương nên, vội vã chạy lại chiếc xe ô tô dừng ngay bên góc:
"Em làm sao vậy? Em cố gắng chịu đựng một lát, một lát thôi! Anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay lập tức!"