“Tối nay có buổi tiếp Giám đốc Hứa Vĩnh bên nhập liệu. Cô thay Tĩnh Nhi đi với tôi.”
Đăng Bảo ngồi bên bàn, bàn tay rắn rỏi không buông lỏng tập giấy tờ chất đống lạnh nhạt đưa ánh mắt về phía Khế Phương.
“Vâng ạ! Em sẽ biểu hiện thật tốt ạ!”
Trên khoé miệng Đăng Bảo nghe xong chỉ khẽ cong lên một chút. Nụ cười ấy có phần nhạt nhẽo, có phần khinh bỉ, có phần thương hại nhưng trong ánh mắt kẻ si tình như Khế Phương hoàn toàn không thấy được.
Chỉ vì một câu nói mà Khế Phương mất cả ngày trời suy nghĩ, một ngày trời cười tới mức quên luôn cách mở mắt. Cô diện bộ váy với tone đỏ mận cuốn mắt ôm trọn lấy từng đường nét cơ thể. Tuy rằng thân hình cô cũng không quá hoàn hảo nhưng cũng được xem là đầy đủ, muốn mông có mông, muốn eo có eo, chỉ là muốn ngực thì hơn lép vế.
“Đăng Bảo, anh xem em mặc như thế này đã được hay chưa? Có làm anh mất mặt hay không?”
Khế Phương vừa thay đồ xong đã chạy vội tới trước cửa phòng Đăng Bảo, toàn thân khép nép đứng trước mặt tảng băng lớn.
“Được.”
Hắn chỉ ngước lên một chút rồi chẳng buồn quan tâm quay mặt đi.
“Vậy là anh cũng thích đúng không? Vậy hôm nay sau khi đi tiếp khách, chúng ta có thể đi dạo một chút không? Coi như bù lại chuyện kỉ niệm vào tháng trước.”
“Đừng được nước mà nghĩ tới biển. Tôi và cô chỉ là quan hệ cấp trên - nhân viên. Hơn nữa, hôm nay tôi chỉ đưa cô tới đấy, tôi có việc gấp sẽ rời đi trước.”
“Vậy…”
“Sao? Không đi?”
“Đi! Đi chứ!”
Khế Phương lắp bắp trong cổ họng thêm dòng chữ nhưng chỉ là tự mình nghe thấy. Vậy mà cô cứ nghĩ rằng sẽ được ở bên cạnh Đăng Bảo, chỉ có hai người nói chuyện vui vẻ thâu đêm với nhau. Giữa hai người có thể bắt đầu kết nối những tháng ngày dịu dàng bên nhau mà không có sự cản ngại của Chinh Hương ngày xưa hay Tĩnh Nhi bây giờ. Vậy là những dịu dàng mà Đăng Bảo nói chuyện với cô chỉ là quan hệ chủ - tớ.
“Chẳng phải khi bán chiếc vòng đó, anh Đăng Bảo đã dịu dàng hơn rồi sao? Vậy có nghĩa hôm nay phải biểu hiện thật tốt, như vậy sẽ là từng bước dịu dàng cho anh ấy thời gian thích ứng với Khế Phương này.”
Nhưng rồi những quyết tâm vừa chớm nở của Khế Phương lại nhanh chóng bị tạt thẳng gáo nước lạnh.
“Anh Đăng Bảo, không phải chúng ta đi tiếp Giám đốc Hứa Vĩnh sao? Quán bar này là gì vậy?”
Khế Phương trừng mắt không thôi vào bảng tên chẳng chịu dừng nhảy múa: XiXi Bar.
Cái gì thế này? Cuộc gặp bàn bạc công việc tại đây sao? Một quán Bar nổi tiếng nhất nhì xuyên khu này với những buổi tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Cái nơi tạp nham giữa những kẻ tiêu tiền như nước và những con bệnh bay lắc không biết mệt nhọc? Khế Phương sẽ làm gì tại nơi đây? Giám đốc Hứa Vĩnh có thể bàn bạc chuyện gì tại nơi này?
Khế Phương chùng chân không dám bước thêm bước nào nữa, quay qua nhìn Đăng Bảo:
“Anh có nhầm chỗ hay không? Đây đâu…”
Đăng Bảo chẳng ném lại cho Khế Phương một ánh mắt, trực tiếp rời đi đến thằng bên nhân viên đứng cổng thì thầm một hồi.
Đăng Bảo đi phía trước, Khế Phương theo sát đằng sau từ từ tiến vào bên trong. Nơi tiếng nhạc điên loạn làm chính cô u mê đầu óc. Khế Phương bịt chặt tai, nhưng có bịt tới cỡ nào cũng vẫn có thể nghe rõ một một những âm thanh gào thét. Đám người bên trong chen lấn xô đẩy, nhảy múa hệt như những gì Khế Phương từng được nghe nhắc đến. Họ mê man điên dại, dáng vẻ mệt mỏi nhưng toàn thân không có chút phản kháng biểu hiện trên khuôn mặt.
“Hai vị đã tới rồi?”
Giọng nói mang nhiều phần khó nghe vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của Khế Phương. Cô ngước mặt lên, bất giác chạm thẳng mặt của một gã đàn ông xa lạ. Gương mặt hắn chỉ cách cô chưa quá một ngón tay. Thảo nào Khế Phương có thể nghe thấy rõ ràng những âm thanh không miêu tả được tại nơi ồn ào tới vậy.
“Ngài đây là Giám đốc Hứa Vĩnh?”
Khế Phương cố vẽ cho mình một nụ cười trên khuôn miệng. Lão già chết tiệt này không bỏ được ánh mắt đầy dục vọng khỏi thân thể tuy kín mà hở của Khế Phương.
Lão ta chẳng nói, chỉ cười một cách ẩn ý kéo tay Khế Phương ngồi xuống sát bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc giả ánh nâu dịu dàng.
“Phó giám đốc Trịnh, vấn đề hợp đồng với bên quý ngài đã xem xét tới đâu rồi?”
Giám đốc Hứa Vĩnh tuy nói với Đăng Bảo nhưng toàn thân không hề rời ánh mắt khỏi Khế Phương lấy một đoạn. Vừa nói lão ta bắt đầu không còn chủ ý dừng lại nơi mái tóc, ánh mắt bắt đầu biểu hiện không kìm nén quay xuống dưới.
“Giám đốc Hứa, về phần…”
“Giám đốc Hứa, ông đừng nhìn tôi như vậy! Tôi chỉ đến theo công việc. Đăng Bảo!”
Trịnh Đăng Bảo chưa kịp nói tiếp đã bị Khế Phương thẳng thừng cắt đứt. Cô đứng vùng dậy, lao về phía Đăng Bảo vẫn còn đang đắm chìm trong công việc chưa kịp nhận ra điều bất thường nơi Khế Phương. Bây giờ chỉ có nấp sau lưng người chồng này mới có thể khiến cô nhẹ nhàng đi chút cảm giác bất an.
Khế Phương nắm chặt vạt sau áo Đăng Bảo, hít thở mùi hương muối biển dịu dàng nồng ấm. Cô đứng hoàn toàn nép mình vào thân hình cao lớn ấy, cảm nhận sự che chắn dịu dàng đáng tin cậy.
Đăng Bảo quay người, hai mắt nhìn thẳng khuôn mặt sắp méo xệch của cô, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay.
“Đăng Bảo, em cảm thấy sợ!”
Nhưng nước mắt hạnh phúc bởi sự dịu dàng chưa kịp rơi thì toàn thân Khế Phương bị ném lại trên ghế sofa, sát chặt nơi lão già ti tiện đang ngồi dáng vẻ mong nghóng.
“Bảo cô tới đây tiếp Giám đốc Hứa Vĩnh, cô lại không làm được gì giúp tôi. Vậy tôi còn cần cô tới đây để làm gì?”
“Nhưng không phải…”
“Rót rượu. Cô nghĩ cô tới đây để ngồi chơi sao? Chẳng phải cô muốn lập công cho công ty? Bây giờ chỉ cần làm Giám đốc Hứa vui, tôi cũng vui, công ty lại càng thêm vui.”
“Em là…”
Vợ anh. Nhưng tiếng nhạc to quá hay Đăng Bảo chẳng quan tâm đến nó, chẳng quan tâm tới hai bên má Khế Phương đã chảy dài hàng nước mắt trong suốt, xoá bỏ gần như hoàn toàn lớp phấn thanh khiết.