• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Đăng Bảo dừng xe trước cửa bệnh viện lớn. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang Khế Phương lớn tiếng:



“Nếu ba Trịnh có chuyện gì xảy ra, nhất định tôi sẽ không tha cho cô!”



“Ba Trịnh? Không tha cho tôi? Anh nghĩ mình đang nói gì vậy? Là ai làm mọi chuyện thành như vậy mà đòi không tha cho tôi?”



Khế Phương với tay lấy túi xách, nhanh chóng bước vào để mặc lại Trịnh Đăng Bảo.



Nhưng mới bước được vài bước đã cảm thấy thật sự toàn thân là không ổn chút nào:



“Đêm qua, mọi chuyện diễn ra nhanh quá, chưa kịp định thần. Nhưng công nhận anh Quân…”



Khế Phương dừng lại rồi khẽ cười, trong đầu có chút mơ màng nhớ lại đêm nồng cháy hôm qua. Mặc dù bản thân mang nặng cảm giác tội lỗi nhưng cô không hối hận. Ít nhất Khế Phương đã thành thực với từng suy nghĩ của bản thân lúc bấy giờ.



Cô xoa xoa lại phần chân rồi hít một hơi dài tiếp tục sải bước. Đến khi dừng lại trên tầng 3 mới thấy bóng dáng quen thuộc. Khế Phương vội vã chạy lại:



“Ba! Sao ba không ngồi bên trong chờ? Ra ngoài như thế này lạnh lắm!”



Vừa nói Khế Phương vừa dìu ông Khế Phan quay lại bên phòng chờ ấm áp sáng rực ánh đèn. Vừa đi ông Phan vừa ngoái đầu bên phòng cấp cứu vẫn đóng im cánh cửa. Sức khoẻ ba Trịnh trước nay đều khá yếu do bệnh tim thường xuyên tái diễn. Nếu không phải lúc trước từng một lần sốc tim vì Trịnh Đăng Bảo thì bây giờ cũng không cần phải quá lo lắng như thế.



Ông Phan bước từng bước chậm, nắm lấy tay Khế Phương quan tâm hỏi:



“Dạo trước thấy con xuất hiện trên tivi… là đóng cái phim gì ấy nhỉ?”



“Bóng đêm ạ!”



Khế Phương vội tiếp lời.



“Đúng vậy! Mẹ con vừa thấy con đã réo ầm nhà, làm ba còn tưởng con bị sao nữa! Lúc đấy có định gọi cho con mà bà ấy ngăn lại bảo rằng con lên tivi nhất định sẽ rất bận, bảo ba đừng gọi!”



“Là con gái không thường xuyên gọi về nhà làm ba mẹ phải lo!”



“Không sao! Chuyện đó đâu trách được! Ai cũng cần tuổi trẻ để sống và bận rộn cơ chứ!”



Hai cha con bước đi với nhau một lát đã đến ngay trước cửa phòng chờ. Khế Phương với tay nắm cửa, chưa kịp kéo thì bên trong đã bất ngờ mở toang. Bà Khánh Thuý từ trong nhìn thấy Khế Phương, sắc mặt đang từ buồn bã nhanh trở thành tức giận:



“Cô tới đây làm gì? Cô tới đây để phá nát cuộc sống nhà tôi nữa sao? Làm con trai tôi bị người khác chê cười chưa đủ, làm Kính Nghị bị rớt giá thảm hại tới mức bị thu mua chư đủ, còn khiến ông Trịnh báo hại thương chiều cô cũng phải cấp cứu. Bây giờ cô tới đây làm gì?”



Cánh cửa phòng chờ bị bà Khánh Thuý tức giận mà kéo vào trước ánh mắt. Khế Phương nhanh tay, một lực đẩy mạnh về phía sau giữ chặt:



“Bà đánh giá tôi cao quá! Tôi làm gì mà thần thông như thế! Hôm nay tôi tới đi chỉ vì ba Trịnh cũng là vì ba tôi mà giữ mối quan hệ tốt đẹp duy nhất của hai người!”



Nói xong, Khế Phương đẩy mạnh cửa khiến bà Khánh Thuý loạng choạng lùi lại vài bước. Cô đỡ ông Phan im lặng tiến vào ngồi trên ghế trống.



Bà Khánh Thuý tức giận nhìn hai người một lúc mới nhanh chóng bỏ đi:



“Hừ! Đúng là cái gai trong mắt! Nhìn thấy thôi là phát ghê tởm!”



Thấy Khế Phương bị lời nói làm cho tức giận, ông Phan vội nắm lấy tay Khế Phương thấp giọng:



“Nhịn một chút! Chúng ta tới đây đâu phải để cãi nhau. Có người quan trọng đang nằm ở kia chờ chúng ta, không cần vì người ngoài mà làm bản thân không vui!”



Bà Khánh Thuý bước xuống cầu thang, hằn học giận dữ liếc mắt nhìn về gian phòng chờ, lớn tiếng:



“Cái thứ gì không biết! Nghĩ mình là ai chứ?”



“Có chuyện gì vậy mẹ?”



Trịnh Đăng Bảo cất xe bây giờ mới đi tới nơi, vừa thấy bà Khánh Thuý tức giận vội chạy lại hỏi han.



Thấy con trai như trời ban phước, bà ta đay nghiến xả hết cục tức:



“Con Phương, nó từ đâu đến đây làm mẹ ngứa mắt. Ấy vậy mà còn dám lớn tiếng mắng mẹ, cái gì mà quan hệ tốt, chẳng thà nói rằng có tý tiền của liền về đây giương oai.”



Trịnh Đăng Bảo cười cười:



“Cô ta bây giờ, chúng ta làm sao có thể sánh đươc! Vào được tầm mắt ông chủ lớn của công ty, lại còn được trân quý như báu vật. Gia đình chúng ta bị cô ta làm tán gia bại sản bây giờ đâu thể vừa mắt!”



Bà Khánh Thuý nghe thấy vậy, mặt lại càng tức giận nói với con trai:



“Không thể để như vậy được! Con không được để nó sống trong sung sướng như vậy! Nó làm Kính Nghị phải đóng cửa chấp nhận thu mua mà có thể kê cao gối ngủ? Đừng có mơ!”



“Nhất định rồi! Con sống không được thì cô ta cũng phải như vậy!”



Khế Phương đứng từ trên cao dỏng tai nghe lại toàn bộ cuộc nói chuyện đầy tham mưu quỷ kể. Đúng là cô có mắt như mù mới để một Trịnh Đăng Bảo như vậy vào mắt. Đúng là có mắt mà không biết dùng, làm sao cô có thể nhìn thấy những vô vàn ưu điểm tàn ác của một kẻ như vậy mà lao đầu đánh mất thanh xuân đẹp tươi.



Thật phí phạm!



Khế Phương quay người bước lại phòng chờ chẳng cần tiếp tục suy nghĩ. Cô là bỏ Trịnh Đăng bảo rồi! Bỏ hết tất cả những đau thương dịu dàng của hắn ra khỏi tầm mắt, bỏ hết những mong ngóng sau ngày hôm nay để mai lại là ngày mới.



Đối với Khế Phương bây giờ, Trịnh Đăng Bảo ngoại trừ là một quá khứ nhơ nhớp đã bỏ lại thì không có gì đáng nhắc đến.



Vừa bước những bước đầu tiên, Khế Phương đã bị một đám người không ngừng chỉ trỏ thì thầm. Họ là ai chứ? Khế Phương đâu biết đâu! Chẳng nhẽ họ vừa nghe thấy câu chuyện dưới kia và đang chỉ trỏ cô? Họ không biết rằng Khế Phương này mới là nạn nhân sao?



Khế Phương lùi sát vào bức tường trắng, cố gắng nhìn theo đám người không ngừng chỉ trỏ thì thầm vào mình mà chập chạp cúi đầu bước đi.



Một người đang thì thầm bỗng nhiên chạy lại đứng trước mặt Khế Phương hớn hở:



“Chị có phải là người đóng vai Bạch Nguyệt trong Bóng Đêm không? Em thấy chị quả thực rất giống!”



Bạch Nguyệt? Bóng Đêm?



Khế Phương ngơ người một lát chưa hình dung được chuyện gì đã bị dồn dập:



“Là sát thủ bí ẩn dưới danh nghĩa nữ hầu của Trịnh Thu Hảo đó. Bộ phim vừa kết thúc tập cuối được 3 hôm! Chị có phải người đó không?”



À! Không phải họ đang chỉ trỏ Khế Phương mà là đang tò mò vai diễn đó có phải đang hoá người thật đi lại trước hành lang bệnh viện.



Khế Phương có chút ngại ngùng gật đầu:



“Đúng vậy! Đúng là tôi đóng vai đó trong phim Bóng Đêm. Nhưng làm sao các bạn có thể nhận ra hay như vậy? Tôi hoàn toàn khác mà!”



“Sao lại không nhận ra? Chị ngoài đời xinh hơn trên phim nhiều.”



Một người lên tiếng rồi nhiều người chạy lại vây quanh Khế Phương, dáng vẻ vô cùng phấn kích liên tục hỏi:



“Vậy chị bị bệnh gì? Có nặng lắm không?”



“Chị đóng trong phim đó là có dùng diễn viên đóng thế không? Trông động tác thật quá mức!”



“Chị có nhận thêm phim hành động mới không? Xem chị đóng đúng là không phí tiền mạng!”



“Nhưng không phải đoàn phim ở Trường Thành sao? Sao chị lại ở Hà Dương? Chị về đây thăm người thân sao?”







Liên tiếp những câu hỏi mà Khế Phương không thể nào một lời trả hết. Mọi người bao vậy Khế Phương như thể cô là một minh tinh hoàn toàn khác biệt với tất cả.



“Xin lỗi! Để cô ấy đi đi!”



Tiếng vọng bên ngoài hét lớn làm đám đông phút chốc im bặt.



Khế Phương trong hoảng loạn mà mơ hồ không phân biệt rõ tiếng của ai.



- Là ai vậy? Là ai giải cứu cô khỏi mớ hỗn độn này vậy?



Trịnh Đăng Bảo bước tới bên Khế Phương, vòng tay lên vai kéo lấy cô vào lòng rồi lên tiếng:



“Khế Phương nhà chúng tôi hôm nay về quê thăm cha bị bệnh đang phẫu thuật. Tâm trạng cô ấy bây giờ không tốt, mọi người đừng tiếp tục làm khó vợ tôi nữa.”



Khế Phương tự cười lạnh trong lòng. Họ bao vây cô, hỏi cô những điều như vậy mà có thể được coi là làm khó, lại cần một kẻ tiểu nhân như Trịnh Đăng Bảo bảo vệ? Hắn như thế này là muốn tự tay bóp chết Khế Phương sao? Là muốn cho tất cả mọi người biết Khế Phương với hắn có mối quan hệ đã chấm dứt hay sao?



“Tôi về thăm cha nuôi. Trước kia là cha chồng, bây giờ là cha nuôi. Tuy rằng mối quan hệ giữa tôi với chồng cũ và mẹ chồng không tốt nhưng cha nuôi lại là người vô cùng hiểu biết.”



Đám người xung quanh bắt đầu lên tiếng xì xào về hai người trước mặt.



Khế Phương bước lên một bước, giữ thật đúng khoảng cách với Trịnh Đăng Bảo cao giọng:



“Là tôi bỏ anh ta rồi! Một người vì lợi nhuận mà làm những điều trái lương tâm với người thân thì thật không xứng với tôi.”



Trịnh Đăng Bảo kéo lại Khế Phương trong lòng:



“Là cô ấy đang dỗi tôi! Tuy rằng là mối quan hệ cũ nhưng tôi thực sư muốn làm lại từ đầu. Mọi người cũng công nhận nên đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại đúng không?”



Đám đông vẫn là nhìn thấy nhan sắc giả tạo của Trịnh Đăng Bảo mà cuốn vào những lời giả dối:



“Đúng vậy! Ly hôn rồi vẫn có thể quay lại. Hơn nữa thấy anh ấy cũng rất yêu thương cô mà!”



“Nếu tôi có người chồng như thế này nhất định sẽ không bao giờ để tuột khỏi tay.”







Khế Phương chỉ biết đứng nghe trong im lặng. Đúng là người có nhan sắc thì làm việc gì cũng dễ dàng. Đến ngay cả chuyện nói dối cũng có thể tự lừa chính bản thân thành tự luyến ai mộ tới mức cam tâm như thế. Hắn ta ngoại trừ gương mặt thì cũng là tất cả đều giả dối nhưng nơi đây, ngoại trừ Khế Phương thì đâu có ai sượt chân mà nhận ra vết trũng?



Khê Phương nghe thấy mà chỉ có cảm giác buồn nôn tới tận họng.



“Tôi xin phép!”



Khế Phương cúi người xuống nhanh chóng rời đi. Để lại Trịnh Đăng Bảo tiếp tục giả bộ thâm tình của hắn:



“Nếu sau này vợ cũ tôi có tham dự vào bộ phim nào nữa, hy vọng sẽ được tất cả mọi người ở đây cùng ủng hộ. Và đặc biệt là càng ủng hộ thêm tình cảm của chúng tôi sớm ngày kết trái.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK