Nhưng hôm nay mọi chuyện ngạc nhiên không còn vương lại trên người Phó giám đốc mà hết thảy đổ dồn về phía Khế Phương.
“Chỉ là một nhân viên chùi tolet mà lại thành thư ký riêng trong một đêm? Chắc hẳn đã làm chuyện gì không đáng nhắc đến.”
“Nhưng cũng phải công nhận, ngày trước làm nhân viên vệ sinh trông có khác gì một bà già mà bây giờ lại hoá tắc kè vậy? Quả là thủ đoạn cũng không tầm thường.”
“Chỉ khổ thân Tĩnh Nhi thôi! Hy sinh biết bao cho công ty mà lại bị một bà già từ trên trời rơi xuống cướp mất. Có khi tôi cũng xin làm nhân viên lau tolet, một bước đổi đời lên mây cũng lên.”
…
Lần đầu tiên Khế Phương cảm nhận được bản thân thật may mắn khi chùm tóc dài đến như vậy. Bởi toàn bộ gương mặt cô ngay chính lúc này hoàn toàn phải dựa vào bộ tóc giả để tránh né những ánh mắt thị phi xung quanh.
“Mấy người mau làm việc đi. Hôm nay có buổi họp thương lượng rất quan trọng, lát nữa đối tác tới mà thấy mấy người chẳng khác nào những bà bán rau ngoài chợ thì xem Phó giám đốc xử lý như thế nào.”
Anh Khoa Chiến - trưởng phòng thị trường vừa thấy mấy lời lẽ không hay đã vội xua đám người nhiều chuyện về khu vực bán hàng, cúi chào Khế Phương.
Tĩnh Nhi đi đằng trước một đoạn thấy việc tốt bị người ta phá hỏng cũng không tiện lên tiếng chỉ biết giẫm gót xuống sàn một bước rồi nhanh chóng rời đi.
“Tĩnh Nhi, tôi thấy anh Khoa Chiến nói hôm nay có cuộc họp quan trọng? Tôi cần phải làm gì vậy?”
Khế Phương vừa thấy Tĩnh Nhi bước đi cũng mau chóng chạy lại.
“Giữ hình tượng chút đi. Bây giờ chị đã là thư ký Phó giám đốc, không còn là một nhân viên vệ sinh nữa. Đừng để anh Bảo phải mất mặt.”
Vừa nói xong Tĩnh Nhi trực tiếp đi thẳng, để lại Khế Phương có phần tự ti cúi đầu. Đi được vài bước như nhớ ra chuyện gì, Tĩnh Nhi dừng lại:
“À, hôm nay có chuyện quan trong, chị không cần xuất hiện, cứ ở tạm WC một buổi.”
“Nhưng tôi…”
Lời nói chưa kịp phát hết đã thẳng thừng bị chặn lại:
“Chị có hiểu về đá quý? Chị có hiểu về khâu chế tác? Chị có hiểu về quá trình đàm phán? Chị có đọc hiểu hợp đồng? Không biết gì đúng không? Vậy chị xuất hiện để làm gì?”
“Anh Bảo nói đi theo em…”
“Đúng vậy! Nhưng chị cái gì cũng không biết thì em phải làm sao bây giờ? Hay là chị nghĩ anh Bảo thực sự muốn đèo theo cục nợ? Nếu không phải Giám Đốc lên tiếng thì chị không có nổi những danh phận này đâu. Em chỉ nói như vậy, nếu chị muốn theo thì cứ theo, em chỉ là không chắc ngày hôm nay mà bất thành thì anh Bảo sẽ như thế nào thôi.”
Một hơi dài khiến Khế Phương như trời trồng trước sảnh chính. Hoá ra không phải Đăng Bảo muốn cô bên cạnh mà tất cả là nhờ bố Trịnh.
“Nếu như anh ấy muốn từ chối thì không thể ép buộc được. Đúng vậy, chắc chắn anh ấy cũng có một phần thuận theo. Nhưng lời của Tĩnh Nhi chắc chắc không phải lời của Đăng Bảo.”
Khế Phương gạt vội những giọt nước mắt trên má. Từ từ đứng dậy soi người trên trước gương trong Wc. Hôn nhân này, tình cảm này đã thành chấp niệm duy nhất để Khế Phương cố gắng tới bây giờ. Nếu như ngày đó không phải ánh mắt của Đăng Bảo thì bây giờ đến việc sống phải cố gắng như nào Khế Phương cũng không thể nghĩ tới.
Khế Phương chỉnh lại bộ vest trên người, đặt lại trên khoé môi nụ cười nơi hình dáng Đăng Bảo. Cô sẽ không lên tầng trên - nơi Đăng Bảo tiếp khách, cô sẽ ở tầng bán hàng, ngó nghiêng từng thứ.
“Rồi sẽ có một ngày anh ấy nhận thấy người phù hợp là Khế Phương này.”
Khế Phương tạo hình bản thân cố gắng trên gương, ánh mắt long lanh tìm kiếm niềm vui trong chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
Sảnh tầng 1 mới mở cửa chưa lâu đã đông đúc những người tấp nập. Mặc dù nơi đây chủ yếu bán đồ trang sức nhưng cũng mở thêm một chuỗi khu vui chơi. Khế Phương đi dạo một vòng xung quanh những gian hàng bày bán lấp lánh. Từng chiếc vòng tay khảm ngọc, những đôi bông tai đá quý lấp lanh, những âm thanh nhẹ nhàng của trang sức va chạm mắt xích cũng đủ khiến người mua phải suýt xoa không rời mắt.
“Này cô…”
Khế Phương đang bước đi bỗng cảm thấy một hơi thoang thoảng phía sau. Một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt trẻ trung nhiều phần non nớt, nhưng những nếp nhắn trên trán lại không giống nhu còn nhỏ tuổi khiến Khế Phương không tài nào đoán nổi.
“Anh cần giúp gì sao?”
Khế Phương đánh giá qua trang phục, có lẽ là một người đến mua hàng chứ không phải nhân viên nơi đây thấy cô lạ mặt mà tìm đến.
“Cô không nhớ tôi sao?”
Khế Phương không nhớ nổi. Tuy rằng người này khuôn mặt thật sự rất đẹp nhưng cô đâu phải dạng người ai cũng lọt vào mắt.
Khế Phương lắc đầu.
“Chắc chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh ngại ngùng nên cô không nhớ. Còn tôi bị người khác thấy những thứ không nên thấy nên đang tìm người chịu trách nhiệm đây.”
Hoàn cảnh ngại ngùng? Chịu trách nhiệm? Hắn ta đang nói gì vậy?
Vừa thấy khuôn mặt nghệt không phản ứng của Khế Phương, người đàn ông trước mặt khẽ cười, tiến sát bên tai cô thì thầm:
“Nhà vệ sinh.”
Chỉ chực chờ tới đấy, Khế Phương lùi người, toàn thân đỏ bừng. Cô không nghĩ rằng ngày trước so với bây giờ của bản thân lại bị một người qua đường nhận ra nhanh tới như vậy. Khế Phương lắp bắp:
“Tôi xin lỗi. Chuyện đó tôi không cố ý.”
“Được thôi! Tôi thấy cô vẫn đang đeo thẻ nhân viên ở đây chắc là mua từ cô sẽ được giảm giá đúng không?”
Hắn ta cười đấy tinh quái nhìn sang cô vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Tôi mới ở đây. Để tôi tìm người chuyên nghiệp tới phục vụ anh chu đáo.”
“Không cần. Tôi chỉ cần giảm giá, những thứ khác sẽ đi kèm cùng sản phẩm.”
“Nhưng bây giờ không phải ngày lễ, không có phân khúc giảm giá mà anh lại không có thẻ thành viên.”
“Vậy cô giảm cho tôi.”
Hắn ta tiến sát Khế Phương dùng gương mặt hút hồn thu lại toàn ánh mắt cô trong chốc lát.
“Được rồi, vậy tôi bỏ 1 triệu cho anh. Cái này không thể đàm phán nữa rồi, tôi thực sự không còn một đồng nào trên người nữa cả.”
Khế Phương cắn răng nhịn, trong đầu suy xét một hồi mới dám đưa quyết định. Nếu bỏ ra 1 triệu mà có thể bán được món hàng đắt thì Đăng Bảo chắc chắn sẽ nhìn cô bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Đến lúc đó, cô có thể đến bên Đăng Bảo hoàn toàn tự tin khác với những gì Tĩnh Nhi đã nói.