"Tôn Hà cai trị thiên hạ không đúng cách, không ngờ lại xảy ra chuyện này, mong Cảnh Hưng tiên sinh, Tu Nhược tiên sinh đừng trách."
Người thanh niên vừa dứt lời liền chắp tay thi lễ với Tuân Diễn và Vương Lãng.
Còn Trương Chiêu cũng luôn miệng xin lỗi.
Chuyện này truyền ra ngoài, quả thật không phải là chuyện hay ho gì.
Vương Lãng sau khi liếc nhìn Tuân Diễn một cái cũng liên tục nói lời xã giao. Cái gọi là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao cũng là ở địa bàn của người ta, không thể quá đáng. Chỉ là hành vi này của hắn vô cùng khó chịu trong mắt Tào Bằng. Khi cần cứng rắn thì nên cứng rắn. Tên Vương Lãng này xem ra cũng là hạng người vênh váo, khoác lác, chẳng trách bị Tôn Sách đánh cho phải chật vật chạy trốn tới Hứa Đô.
Còn Tuân Diễn lại giữ vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được chút giận dữ hay vui mừng nào.
"Tu Nhược, chi bằng chuyện này, thôi đi.... Hàn Tống chính là lão thần của Ngô Hầu, là con trai của Tiên đăng hiệu úy Hàn Đương Hàn Nghĩa Công, vô cùng kiêu ngạo cho nên không biết điều. Dạy dỗ hắn một chút là được.... Ngươi thấy thế nào?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Vương Lãng mặt mày hớn hở, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Tuân Diễn nói: "Ta nghe danh Ngô Hầu trung nghĩa từ lâu, Giang Đông đều rõ lễ pháp. Nhưng mong hôm nay chỉ là ngẫu nhiên, nếu không ta lập tức trở về Hứa Đô."
Trương Chiêu cuống quýt xin lỗi, Tuân Diễn lúc này mới gật đầu.
Chỉ hai câu này của Tuân Diễn đã khiến Trương Chiêu vô cùng giận dữ nhưng lại không có chỗ trút xuống.
"Tử Bố, Bá Hải, trời không còn sớm nữa, giải tán đi."
Tuân Diễn dứt lời, xoay người quay về phòng.
Rất nhiều người ở Giang Đông đều biết rõ mình đuối lý cho nên cũng chỉ có thể cười xòa, ngượng ngùng rời khỏi viện.
Lúc gần đi, Tôn Hà nhìn lướt qua Tào Bằng, đột nhiên nói: "Đao tốt, lời hay, người lão luyện... Tuân thị, danh bất hư truyền."
Tào Bằng thu đao lùi về hiên cửa, đứng song song với Hạ Hầu Lan.
Tuân Diễn nghe được câu nói của Tôn Hà cũng dừng bước.
Hắn liếc nhìn Tào Bằng, mỉm cười với Tôn Hà, "Người chỉ biết Nam sơn có phượng, ba năm không hót, một khi hót là ai nấy đều kinh ngạc... nhưng không ngờ, nếu không có ba năm ngủ đông, tiếng hót đâu có thể cao chót vót thế?"
Tôn Hà biến sắc, "Tôn Hà xin thụ giáo."
"Tiên sinh, ngài đây chính là đẩy ta lên trước rồi."
Tào Bằng nhìn thấy mọi người rời đi, không khỏi lắc đầu cười gượng.
Tuân Diễn cười nói: "Hôm nay ngươi đã xuất đao, cần gì phải rụt đầu co đuôi? Hơn nữa, đứng ở phía trước, cũng không là một chuyện xấu."
Hắn vẫy tay, ý bảo Tào Bằng theo hắn vào phòng.
Hạ Hầu Lan thì đứng ở ngoài cửa, có trách nhiệm bảo vệ.
Gia tướng dọn dẹp các thi thể trong sân, rồi sau đó ai trở về nhà đấy.
Mảnh sân nho nhỏ này nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Chỉ là bên ngoài sân vẫn ầm ĩ như trước, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng gào thét.
"Hữu học, hãy ngồi xuống trước đã."
Tuân Diễn ngồi xuống, ra hiệu bảo Tào Bằng cũng ngồi theo.
"Tiên sinh, Tôn Hà là ai?"
"À, Tôn Hà chính là Đan Đồ trưởng, Đãng Khấu hiệu úy, là tiểu đệ của Tôn Sách.
Người này ở Giang Đông cũng rất có tiếng tăm. Những lời hắn nói hôm nay là để kêu oan cho ngươi sao... thế nào, ngươi có ý kiến gì?"
"Ta?"
Tào Bằng bật cười, ánh mắt vô tình lướt qua thư án, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi.
"Tiên sinh, muốn uống rượu không?"
"Ừ, rót đầy vào."
"Tiên sinh, muốn thử nhiệt độ rượu không?"
Tuân Diễn ngẩn ra, chớp mắt với Tào Bằng. Hắn giật mình trong lòng, chậm rãi đứng dậy khỏi sập, "Đứa trẻ này, đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn cứ không nắm bắt được kỹ thuật... Ừ, để ta xem xem lần này ngươi có tiến bộ nhiều hơn lần trước không?"
Vừa nói, Tuân Diễn vừa đi tới cạnh Tào Bằng.
Đúng lúc này, Tào Bằng đột nhiên giơ tay lên, một quả cầu đồng to bằng nắm tay trẻ con vụt ra khỏi tay phi về phía trên xà nhà.
"Bằng hữu trên xà nhà, vẫn muốn tiếp tục ẩn nấp sao?"
Một tiếng kêu vang lên, ngay sau đó liền thấy một bóng người lướt qua và hạ xuống từ xà nhà.
Tào Bằng lấy đà xông lên, lấy ra một bức tượng đồng trong tay nải bên người, tư thế muốn ra tay.
Tên trộm trên xà nhà vội vàng lùi về phía sau, lớn tiếng nói: "Dừng tay, ta cũng không có ác ý."
"A Phúc, dừng tay trước đã."
Tuân Diễn cũng kêu lên.
Tào Bằng trượt ngã, thân hình lảo đảo, thò tay đỡ lấy quả cầu đồng từ trên xà nhà rơi xuống. Hai quả cầu đồng trong tay, hắn giận dữ nhìn người thanh niên trước mặt, người từ từ lui về sau, nhưng hai quả cầu đồng kia được chuyển động trong tay, chuẩn bị rơi ra khỏi tay bất cứ lúc nào.
Keng keng keng
Quả cầu đồng chuyển động trong tay Tào Bằng, va đập rất có nhịp điệu, phát ra những âm thanh lanh lảnh.
"A Phúc, ngươi có thể đừng chơi mãi hai cái viên đó được không?"
"Ấy"
Đầu óc Tào Bằng lập tức trở nên mơ hồ.
Những lời này sao nghe quái dị thế?
Dịch ra là "Ngươi đừng chơi hai quả cầu đó nữa" Câu này nếu như đặt ở hậu thế thì nhất định sẽ dẫn đến cách hiểu khác.
Ngươi nói thêm một chữ "đồng" sẽ chết sao?
Tào Bằng không biết làm sao.
Hai quả cầu đó của Tào Bằng... Hai quả cầu đồng, thực ra được rèn theo quả bóng bảo vệ sức khỏe của đời sau.
Kiếp trước, thày dạy võ của hắn cũng thích chơi "hai viên". Nghe nói, "hai viên" này có thể tăng cường sức mạnh ở tay, kích thích mạch máu, tăng cường khí huyết.
Tứ chi và toàn thân của con người là một chỉnh thể.
Mười bốn điều trong đại kinh mạch, trừ hai mạch nhâm đốc ra, mười hai kinh mạch liên hệ chân tay với các phần ngự,c bụng và đầu của cơ thể, trong đông y hậu thế, gọi là nội liên tạng phủ, ngoại lạc tứ chi. Tục ngữ nói rất hay, tay đứt ruột xót. Ý chỉ mười đấu ngón tay có liên hệ chặt chẽ với các tạng phủ khí quan trong cơ thể. Bằng cách kích thích học vị trên tay, có thể truyền lại đến tạng khí tương ứng, cũng ảnh hưởng đến toàn thân. Còn song hoàn này hoàn toàn có thể đạt tới hiệu quả thần kỳ.
Ngay từ đầu, Tào Bằng vẫn là có được linh cảm từ quả cầu bằng ngọc trong nhà Trần Thăng.
Đầu tiên hắn muốn rèn bằng ngọc, nhưng sau đó lại thấy, ngọc dễ vỡ, hơn nữa ngọc tốt khó tìm, không thể rèn ran gay lập tức. Cho nên khi hắn ở Hải Tây đã thông qua Hoàng Chỉnh để tìm một thợ rèn giỏi nhất vùng, dùng đồng đỏ tạo ra một đôi song hoàn.
Mỗi viên nặng khoảng hai cân, bình thường chuyển động trong tay để chơi, lúc cần còn có thể sử dụng làm ám khí.
Trong bạch vượn thông bối quyền, cũng có phương pháp sử dụng liên quan đến ám khí. Ví dụ như cái gì mà lưu tinh đuổi trăng, song quỷ gõ cửa v.v... Tào Bằng kiếp trước lại không chú ý lắm đến công phu về mặt này, nhưng còn có thể nhớ được cách luyện về cơ bản.
Hai viên này còn có tên là lưu tinh sắt.
Ý nghĩa chính là khi nó được sử dụng làm ám khi, tốc độ nhanh như sao băng.
Tên trộm đảo đi đảo lại con ngươi, nhìn đôi lưu tinh sắt trong tay Tào Bằng, trong lòng không khỏi run rẩy. Vừa rồi, khi hắn nấp trên xà nhà, lưu tinh sắt đã đánh vào bên cạnh người hắn. Thân thủ tên này cũng không yếu, có thể cảm nhận rõ ràng, đòn kia của Tào Bằng hẳn là đã nương tay. Nếu không lưu tinh sắt này đánh vào người, cho dù đánh hắn không chết, cũng có thể làm cho hắn gãy xương cốt.
Ngoài cửa, Hạ Hầu Lan cũng đã nghe thấy động tĩnh.
Có điều bị Tuân Diễn thét ra lệnh ở bên ngoài canh giữ, không được để người nào tới gần.
Đừng thấy Tuân Diễn dẫn theo mười gia tướng, nhưng hắn đã cảm giác được, người thật sự có thể làm cho hắn yên tâm, e rằng vẫn chỉ là Hạ Hầu Lan và Tào Bằng.
Đợi Tào Bằng thu lưu tinh sắt về, Tuân Diễn mới nhìn tên trộm từ trên xuống dưới dò xét.
Vóc dáng của tên trộm không cao lắm, ước chừng cũng chỉ cao khoảng bảy thước.
Hình thể gầy guộc, thuộc loại ném vào trong nồi cũng không ra được hai lạng mỡ. Cánh tay hơi dài hơn so với người bình thường, buông xuống gần đến đầu gối. Râu cá trê, dưới cằm lún phún râu, mắt tam giác, tròng mắt ố vàng, trông hơi vẩn đục, nếu đứng trong đám đông thì chẳng có chút gì thu hút.
"Ngươi là ai?"
Kẻ trộm trên xà vội vàng chắp tay vái chào, "Tiểu nhân La Khắc Địch, bái kiến ân công."
Cổ nhân thường coi tên một chữ là quý, tên hai chữ là hèn. Thông thường, người lấy tên hai chữ đa phần là sau phạm quan, kẻ tù tội, người ở rể, địa vị xã hội không cao lắm. Hơn nữa bọn họ từ lúc sinh ra đã chủ định lấy tên hai chữ. Thậm chí đăng ký tạo sách, tương tự cũng sẽ lấy tên hai chữ để thể hiện con người.
Tuân Diễn khẽ nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Xuất thân như hắn mà phải nói chuyện với kẻ tên hai chữ thật không xứng.
Hắn nhìn thoáng qua Tào Bằng, Tào Bằng chợt hiểu được ý tứ của hắn. Tuân Diễn muốn bảo hắn ra mặt nói chuyện với tên trộm trên xà... À, với La Khắc Địch.
"La Khắc Địch, ngươi sống bằng nghề gì?"
Đôi mắt đục ngầu của La Khắc Địch lóe sáng, chắp tay vái chào Tào Bằng.
"Tiểu ân công, tiểu nhân trong lòng có một khúc mắc, không biết tiểu ân công có thể giải thích cho tiểu nhân không?"
Người này dường như rất thú vị!
Tào Bằng nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Hỏi đi."
"Tiểu nhân từ nhỏ khổ luyện thuật khinh thân, tuy nói không được xuất thần nhập hóa, nhưng cũng có thể phi lên mái nhà, vượt tường, rơi xuống đất không tiếng động. Dù xà nhà này cao đi nữa, tiểu nhân cũng thấy ẩn náu rất an toàn, thế nhưng tiểu ân công lại nhìn cái đã phát hiện ra chỗ nấp của tiểu nhân, không biết tiểu nhân đã phạm sai lầm gì?"
Một câu nói này về cơ bản đã để lộ ra nghề sinh nhai của La Khắc Địch.
Người nào đang yên lại phi lên mái nhà, vượt tường, chui cửa? Người nào cần hành tẩu như quỷ ma, rơi xuống đất không tiếng động? Người nào cố ý cần luyện thuật ẩn thân? Đáp án rõ ràng đó chính là kẻ trộm! Tuy nhiên có thể thấy, La Khắc Địch thuộc loại trộm yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, rất tháo vát. Tào Bằng không khỏi bật cười, nhìn tên La Khắc Địch đó, im lặng hồi lâu.
Trong ánh mắt ẩn chứa sự bí bách.
Trái tim của La Khắc Địch cũng đập thình thịch theo không ngừng.
"Thật ra, thuật náu thân của người không tồi, cũng rất cao minh, lúc đầu, ta cũng không phát hiện ra ngươi."
"Cái đó...."
"Nhưng vấn đề ở chỗ, bụi bẩn trên xà nhà kia."
"Bụi bẩn?"
Tào Bằng đi đến thư án, giơ tay ra lau thử xuống mặt bàn.
"Tiên sinh rất sạch sẽ, cho nên vừa rồi khi tiên sinh không ở đây, ta đã lau thư án một chút. Thế nhưng ban nãy ta phát hiện ra trên án thư lại có phủ một lớp bụi. Đương nhiên, không phải đặc biệt rõ ràng. Chỉ là vì ta vừa lau, nêm mới để ý tới những điều này."
"Chỉ đơn giản vậy sao?"
"Ừ... Trên thực tế, chỉ đơn giản như vậy thôi."
La Khắc Địch bèn gượng cười, còn Tuân Diễn đứng bên cạnh, vẻ mặt tán thưởng.
Trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng trước đây hắn rời khỏi Hứa Đô. Trước khi đi, Quách Gia tới thăm hỏi.
"Tu Nhược, ta có một chuyện muốn nhờ, lúc trước, Đặng thúc tôn từng gởi thư nói với ta, em vợ hắn sắp làm quan, muốn tìm một tiên sinh cho nó. Tuy nhiên do đủ loại nguyên nhân, ngươi cũng biết... Ta biết Tu Nhược có học vấn, hơn nữa không có đệ tử, chẳng biết có thể dàn xếp không?"
Lúc ấy Tuân Diễn hơi khó chịu, cảm thấy yêu cầu này của Quách Gia hình như có chút mạo muội.
Thế nhưng hiện giờ, Tuân Diễn lại cảm thấy chính mình chưa chắc có thể dạy được Tào Bằng.
Có lẽ...."
Trong đầu Tuân Diễn lóe lên một ý nghĩ.
Tào Bằng không biết, chỉ trong thoáng chốc, tâm tư của Tuân Diễn đã thiên biến vạn hóa, thay đổi rất lớn.
Hắn đang dò hỏi La Khắc Địch: "La Khắc Địch, ngươi kiếm sống bằng gì, ta đã biết được. Câu hỏi của ngươi, ta cũng trả lời rồi, giờ đã đến lúc ngươi nên trả lời câu hỏi của ta... Ta muốn biết, ngươi rốt cuộc đã gây chuyện gì, sao lại khiến cho Tặc tào của Ngô quận truy sát người nghìn dặm?"
Từ Đan Đồ đến Ngô huyện trực thuộc quản lý của Ngô quận còn cách ba huyện thành là: Khúc A, Bì Lăng, Vô Tích.
Hai vùng tuy không phải xa cách nghìn dặm, nhưng khoảng cách không liên tục. Đan Đồ là một trong mười ba huyện thành thuộc quyền quản lý của Ngô quận, đồng thời còn huyện thành ở trên cùng phía bắc. Nói như vậy, lũ trộm cắp bình thường đa số là từ các huyện mà Tặc tào phụ trách truy bắt. Kinh động tới Tặc tào của Ngô quận, chỉ có hai khả năng, một là người này gây chuyện ở Ngô huyện, thứ hai là có khả năng sự việc phạm phải quá lớn, thế Tặc tào của Ngô quận phải ra tay.
Từ những lời Hàn Tống nói trước đây, Tào Bằng có thể nhận ra: Hàn Tống từ Ngô huyện, đang trên đường đuổi giết La Khắc Địch.
Như vậy, La Khắc Địch cuối cùng đã phạm vào đại sự gì?
La Khắc Địch do dự một chút liền thở dài, "Tiểu ân công nếu đã đoán ra kế sinh nhai của tiểu nhân, thì tiểu nhân cũng không giấu diếm nữa.
Tiểu nhân là người của Ngô huyện, những chuyện đã làm chỉ là sang tên đồ vật chứ không định mua bán. Nói thật, tiểu nhân đến bây giờ cũng không hiểu rõ, làm sao lại chọc tới Tặc tào của Ngô huyện. Đoán chừng tháng trước, tiểu nhân đã đi ăn trộm một nhà. Sau đó, Tặc tào của Ngô huyện lần lượt ra tay, bắt bớ những kẻ lang thang bản địa khắp nơi. Hiện giờ tình hình của tiểu nhân không ổn, suốt đêm chạy trốn khỏi Ngô huyện. Vốn tưởng rằng trốn tránh hai ngày, đợi tình hình qua đi lại quay về, đâu ngờ.. Về sau tiểu nhân để lộ hành tung, liền bị mấy tên Tôn gia nhắm tới, tiểu nhân bèn một mạch chạy trốn tới Đan Đồ.
Ban đầu tiểu nhân dự tính đi thuyền đến Giang Bắc, không ngờ hôm nay bến phà bị phong tỏa.
Mấy tên Tôn gia đuổi theo rất sát, tiểu nhân cũng không có đường chạy thoát, chỉ biết cầu mong may mắn, chạy trốn tới đây. Không ngờ lại..."
Tào Bằng ngạc nhiên nói: "Vậy ngươi rốt cuộc đã ăn trộm của nhà nào?"
"Thật ra, cũng coi như chẳng phải nhà giàu có gì, chỉ là gia đình bình thường trong Ngô huyện thôi."
"Vậy ngươi đã ăn trộm đồ gì rồi?"
"Cũng không trộm được cái gì..."
Tào Bằng trầm ngâm, giọng nói bỗng nhiên mạnh mẽ, "La Khắc Địch, ngươi lại thấy ta còn trẻ dễ lừa, hoặc là cho rằng ta không dám giết người sao?"
"Hả... Tiểu ân công sao nói vậy?"
Lưu tinh bằng sắt trong tay Tào Bằng bắt đầu xoay tít, hai viên trong lúc chuyển động đã phát ra những tiếng ma sát va vào nhau.
La Khắc Địch sợ tới mức mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất.
Ngươi không dám giết người?
Ta đã nhìn thấy cả, ban nãy ngươi giết người không thèm chớp mắt.
"Ngươi một là đã ăn trộm của nhà thế gia vọng tộc nào, hai là không ăn cắp những đồ vật đắt tiền, đang yên đang lành bị Tặc Tào của Ngô quận dẫn người truy sát nghìn dặm, lý do vì sao?"
"Tiểu ân công, ta thật sự không biết."
La Khắc Địch nói: "Tiểu nhân đến bây giờ cũng không có nghĩ ra, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu nhân sống ở Ngô huyện nhiều năm như thế, có chút đạo lý sao có thể không hiểu chứ? Người nào năng động, người nào không năng động, trong lòng tiểu nhân biết rất rõ. Mấy năm nay, tiểu nhân chưa bao giờ thất thủ, đâu ngờ lần này lại gây ra rất nhiều tai họa"
Tào Bằng liếc nhìn Tuân Diễn.
Tuân Diễn gật đầu, thỉnh thoảng cất tiếng ho khù khụ.
"La Khắc Địch, theo lẽ thường ta nên phối hợp với Ngô quận để truy bắt ngươi lại.
Thế nhưng, ta cảm thấy ngươi cũng không dễ... Ngươi mau nhớ lại xem, rốt cuộc đã ăn trộm những gì mới dẫn tới họa sát thân."
Tuân Diễn nói rất chậm, lại mang theo một cảm giác bí bách khó hiểu.
La Khắc Địch gãi đầu, đột nhiên đứng dậy, "Hai vị ân công chờ chút."
Nói xong, hắn lấy đà vặn người bay lên. Một chân dẫm trên bục cửa sổ, đột nhiên cơ thể linh hoạt giống như chim én bàn, vươn cao không tiếng động. Hai tay dừng ở trên xà nhà, chỉ thấy người hắn xoay trong không trung, lặng lẽ hạ xuống trên xà nhà.
Hắn lấy một bọc từ trên xà nhà, rồi sau đó nhún người nhảy xuống.
"Ân công, tiểu nhân không có của nả gì nên hồn trên người, khi chạy trốn, vật có thể mang đều ở trong này.
Ngày đó tại hạ đã ăn trộm hai dật vàng, ngay ngày hôm ấy đã bán đi lấy tiền về đi uống rượu; Ngoài hai dật vàng đó ra, còn có một cái tráp. Tiểu nhân vốn yêu thích sự tinh xảo tuyệt đẹp của nó, cho nên đã giữ ở bên người. Trong tráp cũng không có đồ vật gì, chẳng qua là một vài bức thư tình, có điều tiểu nhân không biết chữ, nên cũng không đọc được là cái gì. Tiểu nhân còn chưa kịp xử lý, đã bị Hàn Tống dẫn người đuổi giết, trong lúc vội vàng đã mang theo trên người. Nếu thật sự là vì lý do này thì tiểu nhân cho rằng, rất có thể chính là vì thư tình trong chiếc tráp này chăng."
Nói rồi, La Khắc Địch mở cái bọc, lôi từ bên trong ra một tráp gỗ làm bằng gỗ lục đàn.
Không lớn lắm, như lời La Khắc Địch đã nói, chế tác cũng vô cùng tinh tế.
Tào Bằng đỡ lấy tráp gỗ, đưa cho Tuân Diễn. Tuân Diễn mở tráp ra, trong đó là một sấp giấy Tả bá quý giá.
Những người này cũng không hề đơn giản!
Có giấu vàng bạc cũng kệ, nhưng còn có giấy Tả bá quý giá như thế này?
Hắn cầm lấy bức thư, soi dưới ánh nến nhanh chóng đọc lướt trên bức thư, sắc mặt thay đổi theo, thần sắc tỏ ra có chút cổ quái.
"La Khắc Địch, chính là những cái này sao?"
"Chính là những cái này."
"Ngươi... không vứt bỏ cái gì chứ?"
"Tiểu nhân xin lấy tên người mẹ đã mất ra thề, tuyệt đối không nói dối.
Tiểu nhân lại không biết chữ, cho dù nhìn cũng không biết là đồ vật gì. Lúc ấy diễn biến cần gấp, tại hạ sao dám tùy ý xử lý?"
"A Phúc, ngươi tới nhìn xem đi."
Tào Bằng tiến lên nhận lấy tấm giấy Tả bá bề mặt trơn bóng, chạm vào tay mềm mại từ trong tay Tuân Diễn.
Còn chưa kịp xem nội dung bên trong thì mũi đã ngửi thấy mùi thơm vấn vương. Hình như là mùi thơm mà các thiếu nữ thường dùng, nhưng rốt cuộc là mùi gì? Tào Bằng không phân biệt được. Màu của giấy Tả bá hơi mang kèm theo chút sắc tím nhạt, nhìn ra được chủ nhân này rất thích thú.
Hắn khom lưng, chăm chú đọc qua nội dung.
Nét chữ ấy rất đẹp, hơn nữa còn có dấu vết chữ Phi Bạch cực kỳ rõ nét, chắc là phỏng theo mẫu chữ khắc của Thái Ba.
Có điều nội dung này..."
Tào Bằng không khỏi dở khóc dở cười.
Rõ ràng là một bức thư tình.
Hơn nữa bức thư tình này còn là một dạng thơ trong Kinh Thi.
Ý tứ đại khái là: chúng ta đã hẹn với nhau, thiếp đi tới chỗ hẹn, nhưng tình lang không xuất hiện. Tình lang à, tại sao chàng không tới? Chẳng lẽ là có niềm vui khác? Chàng cũng biết, thiếp vẫn đợi trời sáng, nước mắt của thiếp đã cạn sạch..."
Nỗi nhớ của thiếu nữ si tình đối với tình lang và sự lo lắng bất an trong lòng đều được trải trên từng trang giấy.
Nhưng không ngẩng đầu, cũng không đề bút danh.
Chắc là, không cần điều này.
Tào Bằng gãi đầu, lại nhìn mấy phong thư trông hao hao như nhau.
Có khi là nhận được thư hồi âm của tình lang, thiếu nữ si tình cảm thấy vô cùng vui sướng.
Có khi lại là nỗi sầu lo không tên, dường như đang lo lắng chuyện gì đó"
"La Khắc Địch, ngươi khẳng định không hề vứt bỏ gì chứ?"
La Khắc Địch sắp khóc!
"Hai vị ân công, tiểu nhân nếu là có nửa câu nói dối sẽ không được chết tử tế, chết rồi cũng phải sợ chó! Ta thực không có vứt bỏ cái gì. Ân công nghĩ xem, người mà tiểu nhân kết giao đa phần đều là loại người thô bỉ giống như tiểu nhân, điều này thì có tác dụng gì chứ? Nếu là trang giấy trắng, tiểu nhân còn có thể đổi chút tiền để tiêu. Nhưng bên trên... Hơn nữa, trong nghề mưu sinh này tiểu nhân chỉ là một kẻ khờ, chẳng có chút tiếng tăm nào, tiểu nhân sao dám hành động thiếu suy nghĩ. Vốn tưởng rằng có thể sống bình yên qua ngày thế nhưng Hàn Tống lại phá huỷ Mai Lý, kéo tiểu nhân vào."
Mai Lý chắc là chỗ tiêu táng tài sản đánh cắp của Ngô huyện.
La Khắc Địch đã bán mất vàng bạc đi thì tên Hàn Tống chắc chắn tìm hiểu nguồn gốc từ hai dật vàng đó, cuối cùng đã tìm được La Khắc Giáo..."
Thế nhưng, cũng không đến mức truy sát ngàn dặm chứ!
Tào Bằng nhìn bức thư tình trong tráp kia, nhất thời rơi vào trầm tư: chớ không phải là trong những bức thư tình này còn cất giấu bí mật gì chứ?