Khi Lỗ Túc chạy tới huyện Thư gặp Chu Du thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ! Mới không bao lâu mà thân hình Chu Du đã trở nên gầy gò, tựa như thay đổi thành người khác. Mỹ Chu lang ngày trước nay đã không còn nữa, Chu Du nằm ở trên giường, tử khí tràn ngập, nhìn không còn chút tinh thần năm xưa nữa.
- Tử Kính, ngươi đến rồi!
Chu Du đầu óc không còn tỉnh táo nhưng vẫn nhận ra Lỗ Túc.
Hắn chua xót cười, nói:
- Là Chủ công phái ngươi đến lấy mạng ta đúng không?
- Công Cẩn, sao ngươi lại nói vậy?
- Chủ công bắt Công Miêu, lại đuổi hai lão tướng quân Trình – Hoàng đi, mà nay chẳng phải chỉ còn lại mình ta sao? <!--Ambient video inpage desktop-->
Lỗ Túc vội vàng đi lên ngồi xuống mép giường.
- Công Cẩn đừng nghĩ nhiều...Chủ công...nghe nói Công Cẩn bị bệnh, cho nên phái ta tới thăm.
Chu Du cười cười, không nói gì thêm.
Lỗ Túc ngồi bên cũng không biết nói gì.
Không lâu trước đó, y với Chu Du không nói không là bằng hữu, lại không ngờ có một ngày giữa hai người đối mặt lại không biết bắt đầu mở miệng như thế nào. Rất lâu, Lỗ Túc thở dài, khuyên giải:
- Công Cẩn đừng nghĩ nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày khác Chủ công...chắc chắn sẽ trọng dụng lại Công Cẩn. Tám quận Giang Đông này nếu như không có Công Cẩn không thể lớn mạnh. Về phần Công Miêu, ta sẽ hết sức khuyên bảo.
Giang Đông vốn có sáu quận, nhưng bởi thêm hai quận Quế Dương và Trường Sa nên được gọi là tám quận.
Chu Du như không muốn nói gì, chỉ nhắm hai mắt lại.
- Chị dâu, nếu có gì cần trợ giúp xin cứ nói với ta, Túc sẽ không từ chối.
Lỗ Túc biết Chu Du không muốn nói gì nữa, vì thế đứng lên cáo từ. Lúc sắp đi, y nói với Tiểu Kiều, mà thái độ Tiểu Kiều phu nhân rất lạnh lùng.
- Tử Kính!
- Ồ?
Ngay khi Lỗ Túc đi ra, chợt nghe Chu Du gọi y.
- Nếu như một ngày nào ta gặp chuyện không may, cầu xin Tử Kính tốn nhiều tâm tư thay ta quan tâm vợ con...xin hãy đưa các nàng tới Phú Xuân, để chăm sóc hai vị lão tướng quân Trình - Hoàng. Ngày khác nếu có cơ hội gặp chị dâu và Tiểu Thiệu, hãy xin lỗi họ thay ta. Việc năm đó, Du xuất phát từ công tâm, tuyệt đối không chút có lòng riêng. Sở dĩ vài năm qua ít đi lại cũng không phải bởi vì Chu Du bạc bẽo, mong mẹ con tỷ tỷ thứ lỗi.
Nếu các nàng tha thứ cho thì tốt, còn nếu không chịu tha thứ, thì thôi...
Chu Du nói xong, lại nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt Tiểu Kiều phu nhân khóc sưng đỏ, tiễn Lỗ Túc ra khỏi gia môn.
- Chị dâu yên tâm, đợi ta trở về sẽ mời danh y đến khám và chữa bệnh cho Công Cẩn. Về việc Công Miêu, ta sẽ khuyên bảo Chủ công. Mong Công Cẩn nghỉ ngơi tịnh dưỡng tốt, Giang Đông hiện nay không thể thiếu Công Cẩn được.
Tiểu Kiều phu nhân cười gượng, gật đầu đồng ý.
Lỗ Túc ngay trong đêm từ huyện Thư đi Kiến Khang.
Tôn Quyền lúc này đã hoàn toàn rối loạn.
Đặc biệt từ khi hai người Trình Phổ, Hoàng Cái rời đi đã tạo đả kích rất lớn đối với Tôn Quyền. Ba vị lão thần của Tôn Kiên năm đó còn lại giờ chỉ còn Hàn Đương. So sánh với Trình Phổ, Hoàng Cái, bất luận về đức hạnh hay năng lực rõ ràng Hàn Đương không sánh bằng. Hai vị lão tướng treo ấn rời đi khiến lòng người Giang Đông hoảng sợ.
Tôn Quyền một mặt cố gắng ổn định cục diện, đồng thời lại chịu áp lực thật lớn!
Thanh thế Tào Ngụy càng lúc càng lớn, mà thủy quân Tào Ngụy cũng đang không ngừng khuếch trương. Cam Ninh trấn thủ Tam Giang Khẩu đã mấy lần giao phong với thủy quân Giang Đông, từ lúc ban đầu bị vây ở thế hạ phong đến nay đã mơ hồ có thể chống lại. Về phần thủy quân đảo Đông Lăng cũng đang không ngừng hùng mạnh. Tuy rằng Lỗ Túc vài lần muốn tấn công đảo Đông Lăng nhưng kết quả cũng không hề lạc quan. Vài lần giao phong cũng đều là sàn sàn ngang nhau. Thái Thú Quảng Lăng Bàng Đức, cùng với Chu Thương phối hợp chặt chẽ ăn ý khiến Lỗ Túc mấy lần thăm dò đều không công mà về.Đồng thời, hải quân đảo Đông Lăng vài lần xuất kích dọc theo địa khu duyên hải, uy hiếp hải vực Giang Đông khiến dân chúng vùng duyên hải Giang Đông càng thêm hoảng sợ.
Dưới tình huống như thế, Tôn Quyền không thể không thực hiện chính sách vườn không nhà trống.
Hạ lệnh cho dân chúng vùng duyên hải đất Hội Kê, Ngô Quận rút lui về phía sau để tránh bị quân Tào công kích. Cũng may, cho tới bây giờ Tào Ngụy cũng chưa có hành động gì quá lớn.
Lỗ Túc trở lại Kiến Khang ra sức khuyên bảo Tôn Quyền.
Cộng thêm Trình Phổ, Hoàng Cái đã rời đi cũng khiến Tôn Quyền nảy sinh do dự.
Cân nhắc mãi cuối cùng hắn quyết định phóng thích Hạ Tề, nhưng bãi chức vị Thái Thú Hội Kê của Hạ Tề, không còn thu nhận nữa.
Đồng thời sai người canh giữ nghiêm mật đối với Hạ Tề.
Như thế cũng sẽ đồng nghĩa với việc giam lỏng Hạ Tề.
Tuy rằng không đạt mục đích nhưng cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng Hạ Tề. Lỗ Túc và Gia Cát Cẩn như trút được gánh nặng. Hai người sau khi thảo luận đã quyết định khi có cơ hội thích hợp sẽ tiếp tục khuyên bảo Tôn Quyền trọng dụng lại Hạ Tề.
Mà nay Tôn Quyền đang nổi cơn thịnh nộ, nếu muốn khuyên bảo y thay đổi chủ ý cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Tử Kính, khi nào ngươi về Đan Dương?
Trong hoa viên phủ Gia Cát Cẩn, Lỗ Túc và Gia Cát ẩn ngồi đối diện nhau.
Lỗ Túc nói:
- Bàng Đức tại Quảng Lăng gần đây thường xuyên tập kích quấy rối Đan Đồ, khiến người ta đau đầu.
Hắn phối hợp với Chu Thương ở đảo Đông Lăng, có lợi thế chiến thuyền, đã không còn như trước nữa, chiếm ưu thế trên nước hơn chúng ta.
Đặc biệt hải thuyền này vô cùng to lớn.
Tuy rằng không linh hoạt lắm nhưng làm tiếp ứng yểm hộ cực kỳ thích hợp. Tử Minh đã vài lần xuất kích đều không chiếm được lợi thế. Lần nay ta trở về còn có một việc, đó là xin Đại vương tạo ra thuyền lớn để tránh chịu thiệt ở trên biển trong tương lai. Đại vương đã bắt đầu suy xét việc này, chuẩn bị bố trí huyện Trấn Hải sửa chữa và chế tạo bến tàu, tạo ra hải thuyền ở Hội Kê. Nếu hải thuyền chế tạo thành công, thủy quân Giang Đông ta có thể tiến thẳng bức đảo Đông Lăng, kiềm chế thuy quân Tào Ngụy.
Lỗ Túc nói tràn đầy tự tin.
Nhưng Gia Cát Cẩn lại vô cùng sầu lo.
Tào Tháo tạo ra thủy quân đảo Đông Lăng, điều đồng người giỏi tay nghề, hao phí vô số tiền của, dùng thời gian gần tám năm mới xem như tạo ra được thủy quân đảo Đông Lăng này. Ngay từ đầu Giang Đông chỉ chú trọng phía trên sông lớn, tạo ra chiến thuyền nhỏ nghiêng, căn bản không có kinh nghiệm chế tạo được hải thuyền lớn. Cho dù là hiện tại bắt đầu dời đi một vài nơi trọng điểm chỉ sợ cũng khó thành công. Càng không cần phải nói tác chiến trên biển và tác chiến trên sông hoàn toàn khác nhau. Mà nay Tào Nguỵ tiền nhiều thế lớn, không sợ tiêu tốn! Còn Giang Đông có thể chịu được không?
Nhưng thấy Lỗ Túc tự tin như thế, Gia Cát Cẩn cũng không tiện mở miệng khuyên bảo.
Hai người ngồi trong hoa viên thở dài thở ngắn, thảo luận đại thế thiên hạ hiện nay.
Đột nhiên, có gia thần hoảng loạn chạy vào, khom người bẩm báo với Gia Cát Cẩn:
- Khởi bẩm tướng quân, việc lớn không tốt.
- Làm sao vậy?
- Vừa mới nhận được tin tức, Chu Đô đốc...Chu Đô đốc hai ngày trước đã quy thiên rồi!
- Cái gì?
Lỗ Túc và Gia Cát Cẩn cùng bật dậy.
- Chu Đô đốc quy thiên, có quan viên địa phương đến báo tin tức, xác nhận việc này.
Hai người Lỗ Túc Gia Cát Cẩn ngơ ngác nhìn nhau.
Chu Du đã chết?
Không ngờ Chu Du đã chết như vậy...
Hai người nhìn nhau hồi lâu, chua xót cười:
- Chu Du chết đi, chỉ sợ Giang Đông càng thêm hỗn loạn!
Năm thứ hai Hưng Long, tháng giêng.
Trở về Trường An hơn nửa năm, Tào Bằng trước sau không hề được bổ nhiệm.
Tuy rằng được phong làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, nhưng cũng chỉ là một chức vị dư danh, không có quyền lực. Rất nhiều người đều bất bình thay Tào Bằng.Nhưng uy danh Tào Tháo trên cao nên không một ai dám ra mặt phản đối. Mà Tào Tháo thì sao? HÌnh như đã quên đi một người như Tào Bằng, cũng chưa bao giờ hỏi tới, cũng chưa từng phái người đến thăm hỏi phủ Tân Võ hầu.
Nhưng ngược lại Biện phu nhân lại thường xuyên phái người mang một ít lễ vật đến tỏ lòng quan tâm.
Tào Bằng cũng tặng lại quà đáp lễ, mọi chuyện như không có gì xảy ra, nên chơi vui thì chơi vui, nên như nào thì thế đó....Hắn rời khỏi Cự Tư, mở ba tòa thư viện tại Chung Nam Sơn, Lũng Tây, Nam Dương, thu hút nhiều môn sinh đến đọc. Cánh cửa thư viện ở ngưỡng thấp, mở rộng ra toàn xã hội, không thu một chút học phí nào.
Điều này cũng khiến nhiều người giật mình!
Có người thượng tấu với Tào Tháo, không ngờ Tào Tháo lại nói:
- Làm một chút việc cũng tốt, còn hơn một số người chỉ biết chơi bời lêu lổng, không làm được gì đàng hoàng, chỉ biết phụ họa theo đám người không có đức hạnh. Hữu Học vậy mà lại có cách tiêu khiển này. Văn Nhược có rảnh thì đến thăm hỏi tiểu tử đó xem có cần hỗ trợ gì không? Nếu không quá mức thì giúp một chút.
Câu nói này bao hàm nhiều ý nghĩa.
Chơi bời lêu lổng, làm việc không đàng hoàng...chính là nói Tào Thực.
Gần đây trong triều đình có không ít điều tiếng nói Tào Thực tài năng trác tuyệt, thích hợp kế thừa ngôi vị Hoàng đế hơn Tào Chương. Thái độ đó của Tào Tháo cho thấy ông sẽ không thay đổi Thái tử. Mặc dù Tào Thực tài học rất giỏi nhưng lại quá mức vô kỷ luật.
Về phương diện khác, đây còn là lời cảnh cáo.
Đừng có ý đồ đi gây phiền toái cho Tào Bằng!
Trẫm có thể bãi chức quan của hắn, có thể giam lỏng hắn, nhưng các ngươi thì không...
Tuân Úc đáp lời, cũng tiếp theo đó phát ra Khuyến Học Lệnh, xem như bộc lộ thái độ phía nhà nước.
Nhưng Tào Bằng lại không hề dâng thư cảm ơn.
Khi nhàn hạ thì ở nhà chơi cờ pha trà với Pháp Chính và Gia Cát Lượng, đùa vui với con nhỏ, đi du ngoạn chung quanh cùng vợ con.
Hoặc là dẫn cận vệ đi du săn xung quanh Trường An.
Thời gian cứ vậy qua đi từng ngày.
Trong nháy mắt Tào Bằng đã qua ba mươi tuổi.
Đầu năm thứ hai Hưng Long, Tào Tháo hạ chiếu bãi chức vụ Đại Đôc Đốc Tịnh Châu đối với Đặng Tắc, đồng thời sửa Đình Úy thành Đại Lý Tự Khanh, phong Đặng Tắc làm Đại Lý Tự Khanh, triệu về Trường An. Đạo chính lệnh này ừa phát ra lập tức khiến vô số kháng nghị. Đặng Tắc là người tàn tật, trước kia giữ chức vị bên ngoài còn tạm ổn, nhưng nếu quay về triều đình, nhập chủ trung tâm triều đình, hơn nữa còn là Đại Lý Tự Khanh một trong Cửu Khanh đã khiến rất nhiều người phản đối.
Từ Đông Hán tới nay, việc phân công chức quan ngoại trừ năng lực đức hạnh ra, thì cũng phải có dung mạo.
Ngươi để một người tàn tật đảm nhiệm một trong Cửu Khanh, càng không cần nói Đại Lý Tự Khanh từ sau khi được Tào Tháo coi trọng bố trí, quyền lực lớn hơn nhiều so với Đình Úy ban đầu. Rất nhiều người đều thèm muốn vị trí Đại Lý Tự Khanh, “ngươi hiện giờ lại đem chức vụ nào giao cho Đặng Tắc, nếu điều này truyền ra ngoài, chẳng phải bị người đời chê cười sao?”
Đối với một số người thật sự không chấp nhận nổi!
Nhưng Tào Tháo là ai?
Đó là một người cực kỳ bảo thủ, cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ.
Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta...
Ông chưa từng để tâm đến người khác nghĩ gì? Trên thực tế, từ lúc ông đón nhận Hán Đế, thừa lệnh Thiên tử khiến chư hầu tranh luận không ngừng, nhưng chẳng phải lần nào ông cũng lấy thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ áp chế đó sao?
Lúc này đây cũng không ngoại lệ!
- Trẫm dùng người chỉ nhìn tài năng.
Văn võ trong cả triều ngoài Thúc Tôn ra thì không một ai đủ để đảm đương Đại Lý Tự Khanh. Trẫm ý đã quyết, các khanh chớ nói lời thừa nữa.
- Văn Nhược, sao bệ hạ lại quyết định như vậy?
Sau khi bãi triều, rất nhiều người vây quanh lấy Thừa tướng Tuân Úc.
Nào ngờ Tuân Úc cười nói:
- Bệ hạ đã hạ chiếu, đừng nói nhiều lời nữa.
Nếu Chư công có bất mãn thì có thể thảo luận với bệ hạ. Việc này là do bệ hạ quyết định, ta cũng không thể thay đổi. Tuy nhiên, tuy Thúc Tôn không trọn vẹn nhưng tài năng lại xuất chúng. Bắt đầu từ năm Kiến An thứ hai đến nay đã mười lăm năm. Mười lăm năm qua, Thúc Tôn có công huân to lớn mà văn võ cả triều người có thể sánh bằng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Y đối nhân xử thế ngay thẳng, là người thích hợp nhất chức vụ Đại Lý Tự Khanh.
Lúc này không ít người mới nhớ khi Đặng Tắc mới vào Hứa Đô đã qua lại thân thiết với Tuân Úc, Quách Gia.
“Ngươi muốn Tuân Úc ra mặt ngăn cản Đặng Tắc, sao có thể?”
Không chỉ Tuân Úc, bao gồm cả đám người Đổng Chiêu, Lưu Diệp cùng với Tào Hồng, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên...cũng không ai muốn ra mặt ngăn cản.
Đặng Tắc là tỷ phu của Tào Bằng.
Tuy rằng Tào Bằng bị bãi chức quan, nhưng xin đừng quên, mạng lưới quan hệ của hắn rộng, cả triều không người nào có thể sánh bằng.
Thậm chí ngay cả Tuân Úc cũng vẫn giao thoa lợi ích với Tào Bằng.
Chỉ cần Tào Bằng còn đây thì không có cách nào ngăn cản sự thật Đặng Tắc quay về kinh đô.
Nhưng ai có thể ngăn ngăn chặn được Tào Bằng?
Ngày mười lăm tháng giêng, trong phủ Tân Võ Hầu giăng đèn kết hoa.
Qua một ngày nữa Đặng Tắc sẽ về nhà...Đây cũng thể hiện một nhà Tào Bằng trải qua mười sáu năm lăn lộn cuối cùng có thể đoàn viên. Dù cho hiện nay Tào Bằng bị giam lỏng cũng không thay đổi được sự thật đó. Trên dưới quý phủ vui mừng, không chỉ vì vui tết Nguyên Tiêu, mà còn có một chuyện vui khác, là Mã Vân Lộc và Triệu Vân cuối cùng đã có kết tinh tình yêu, trưởng tử Triệu Thống đầy tháng!
Đương nhiên vì vậy Tào Bằng muốn bày tiệc rượu ăn mừng ở trong phủ.
Nhưng ngay khi tiệc rượu đang tiến hành, chợt nghe gia thần bẩm báo:
- Trung Thường Thị Việt Bàn ở bên ngoài phủ cầu kiến.
Tào Bằng nghe vậy ngẩn ra, vội vàng cùng phụ thân Tào Cấp ra nghênh đón.
- Tân Võ Hầu, đừng nói nhiều lời, hãy theo Tạp Gia tiến cung.
Tào Bằng vô cùng kinh ngạc.
Hắn quay về Trường An hơn nửa năm nhưng đây là lần đầu tiên nhận được chiếu lệnh phái hắn vào cung yết kiến.
- Việt Thường Thị, có chuyện gì vậy?
Tựa như Việt Bàn có chút sốt ruột, thấp giọng nói:
- Tân Võ Hầu đừng hỏi, đúng rồi, năm xưa bệ hạ nhờ Tạp Gia đưa cho Tân Võ hầu một vật, có còn giữ không?
Tào Bằng chợt phản ứng:
- Là mật chiếu kia?
- Đúng vậy!
- Đương nhiên còn giữ rất tốt.
- Mời Tân Võ hầu mang mật chiếu theo ta tiến cung.
Tào Bằng không truy hỏi tiếp, vội vàng chạy vào trong nhà mang theo mật chiếu, dưới ánh mắt lo lắng của người nhà đi cùng Việt Bàn tiến vào cung thành.
Vừa vào cung thành, Tào Bằng lập tức cảm nhận được sự không ổn.
Trong thành Trường An giăng đèn kết hoa, tiếng hoan hô cười nói không ngừng...
Nhưng ở trong cung thành lại phòng bị nghiêm mật, lạnh tanh. Mười bước một đồi năm bước một trạm canh gác, lại thấy cấm quân trong cung tuần tra đi lại, người nào cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng. Toàn bộ trong hoàng cung tràn ngập không khí khẩn trương chết chóc. Đợi khi Tào Bằng theo Việt Ban đi vào Tử Thần Các, thì thấy Tuần Úc, Trình Dục, Quách Gia, Giả Hủ, Tuân Du cùng với Hạ Hầu Đôn Hạ Hầu Uyên đều ở ngoài cung chờ đợi. Tào Hồng đội mũ quán giáp, cầm mâu đứng đó, lộ ra sát khí thản nhiên. Nhìn thấy Tào Bằng, tất cả mọi người đều bộc lộ vẻ kinh ngạc sửng sốt.
Việt Bàn vội vàng đi đến ngoài điện, hạ giọng nói:
- Bệ hạ, Tân võ hầu đến!
Trong đại điện vô cùng yên tĩnh.
Sau một lát, nghe có tiếng người vọng ra:
- Bệ hạ có chỉ, truyền Tân Võ hầu, Tuân Thừa tướng, Trình công... vào yết kiến.
Tào Bằng được xướng tên đầu tiên nhưng hắn biết phân nặng nhẹ, đứng ở cuối cùng.
- Phụng Hiếu ca ca, xảy ra chuyện gì?
Hắn và Quách Gia sóng vai đi, không kìm nổi thì thầm hỏi.
Quách Gia thấy xung quanh không có ai để ý mới khẽ khàng nói:
- Ban đêm bệ hạ đột nhiên hôn mê, vừa mới tinh táo lại.
A Phúc, lát nữa đi vào nói chuyện cẩn thận một chút.
Ta lo lắng, bệ hạ...
Quách Gia không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà Tào Bằng, lại mở to hai mắt, lộ vẻ hoảng sợ!
Dù Quách Gia nói chưa hết nhưng ý tứ biểu đạt đã vô cùng rõ ràng...Tào Tháo...chỉ sợ không xong rồi!