Từ sau khi Viên Thiệu qua sông xuất kích, Hứa Đô trải qua một thời gian bình yên ngắn ngủi, lại một lần nữa xảy ra sóng ngầm lại cuồn cuộn.
Sau khi đi Tào Tháo tự mình dẫn đại quân xuất chinh, đảng Bảo Hoàng vừa mới trải qua sự trấn áp đầy máu tanh dường như lại không yên phận. Mà sự không an phận này, càng về sau khi chiến sự ở Diên Tân tiến vào giai đoạn giằng co, càng rõ ràng hơn. Những lão thần Hán thất đi theo Hán Đế dời đô lúc trước đã rục rịch làm càn.
Không thể không nói, những thân phận bốn đời Tam Công của Viên Thiệu quả thật rất hữu dụng.
Môn sinh, quan lại cũ của gia tộc họ Viên rất đông, hiện giờ trong triều không ít thần tử, đều xuất phát từ môn hạ của họ Viên.
Trước đây, Viên Thuật công khai tạo phản, đó là nghịch thiên mà làm, những người này cũng không có gì tốt mà nói. Nhưng hiện tại, Viên Thuật đã chết, con cháu gia tộc họ Viên mạnh hơn Viên Thuật ở Hà Bắc đứng lên, môn sinh, quan lại cũ ngày xưa của họ Viên, bạn cũ bạn tốt, tự nhiên sẽ phá lệ kích động.
Khổng Dung từng công khai nói, Tào Tháo hẳn là nghênh Viên Thiệu đến Hứa Đô.
Viên Thiệu là Đại tướng quân, tay nắm trăm vạn hùng binh, nếu Tào Tháo có thể cùng phối hợp, thì thời Hán thất phục hưng sắp tới.
Ngụ ý là Tào Tháo ngươi không nên tiếp tục nắm giữ triều cương! Ngươi nói ngươi là trung thần. Viên Thiệu là bốn đời Tam Công, cũng là thần tử Hán thất. Ngươi có thể mời hắn đến, cùng nhau giúp đỡ Hán đế, nếu như vậy, người trong thiên hạ tất nhiên sẽ khen ngợi tấm lòng của ngươi!
Tào Tháo nghe xong ý kiến này, chỉ có thể liên tục cười khổ.
Khổng Dung này tuy có danh tiếng trong đám danh sĩ, đọc sách cũng nhiều, nhưng thật sự là đọc sách đọc đến ngốc rồi!
Ta tiếp đón Viên Thiệu?
Vậy có phải là nên nghênh đón cả trăm vạn đại quân của Viên Thiệu cùng lại hay không?
Nhưng cái này, y cũng không có cách nào giải thích rõ ràng với một con mọt sách, mặc kệ hắn đi vậy...
Loại biểu hiện này của Khổng Dung còn đỡ, ít nhất tới một mức độ nào đó, hắn thừa nhận Tào Tháo giúp đỡ Hán thất. Hơn nữa loại này giống như hắn ở ngoài sáng, Tào Tháo không cần lo lắng. Thật sự khiến Tào Tháo lo lắng là những người nấp trong bóng tối, làn sóng đồng đảng giúp đỡ Viên Thiệu.
Hứa Đô, tuy rằng là Hứa Đô của Tào Tháo, nhưng không thể tránh khỏi có rất nhiều triều thần ủng hộ Viên Thiệu.
Tào Tháo hiện tại không có tinh lực tra tìm, mặc dù là tra ra đối thủ, cũng không thể dễ dàng đại khai sát giới. Hứa Đô, cần ổn định, không được rối ren. Đương nhiên, sau khi Tào Tháo trừng trị được Viên Thiệu, sẽ không ngại tính sổ một lần đối với những người này.
Những người này muốn động thủ, tất sẽ phải liên hệ với bên trong Hoàng thành.
Chuyện Tào Tháo sợ hãi nhất chính là, lần nữa làm ra một loại như "Y Đai Chiếu" gì đó, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là đả kích trí mạng.
Vốn, hắn để Tuân Úc ở lại Hứa Đô là hy vọng Tuân Úc có thể ổn định thế cục.
Nhưng theo tình trạng trước mắt, đa số thời điểm, Tuân Úc thể hiện thái độ không chịu làm việc, cũng không hề cảnh giác đối với những người này cũng khiến Tào Tháo rất thất vọng. Hắn tuy rằng không thể trừng trị những tên trong Hứa Đô, nhưng luôn luôn phải khống chế chặt chẽ được Hoàng đế.
Ít nhất, phải cắt đứt liên hệ của Hán Đế và những người đó.
- Tào Bằng.
Trong phủ Phụ Quốc tướng quân, Phục Hoàn nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Sẽ có một ngày, ta phải băm thây vạn đoạn tên tiểu tặc kia!
- Quốc trượng tại sao như thế?
Công Xa Tư Mã Lệnh Trương Tường tò mò hỏi.
Trương Tường này, là người Cự Lộc, trước theo Viên Thiệu, sau quy thuận Tào Tháo, đảm nhiệm chức Công Xa Tư Mã Lệnh.
Công Xa Tư Mã Lệnh, bổng lộc sáu trăm thạch, nắm giữ cửa phía nam cung điện, phụ trách tiếp đãi quan lại và dâng thư của dân chúng, cùng với cống phẩm hiến cống của tứ phương. Hễ là bị chiêu mộ làm công xa phu, mượn Công Xa Tư Mã Lệnh ra mặt phụ trách. Trên cơ bản, đây là liên hệ trọng yếu, đầu mối then chốt của Hoàng đế và bên ngoài. Mặc dù không có binh quyền, nhưng trách nhiệm không nhỏ. Có lẽ không tính là quan lớn gì, nhưng có ý nghĩa và chức trách cực kỳ trọng yếu.
Phục Hoàn thở dài một tiếng,
- Con ta tàn phế, cũng do Tào Bằng gây nên.
- Ồ?
Khi Kiến An năm hai, Trương Tường không ở Hứa Đô cho nên cũng không phải biết rõ lắm đối với sự tình lúc đó.
Phục Hoàn liền giải thích đơn giản sự tình lúc trước đám người Tào Bằng đánh cho Phục Quân tàn phế ở bên ngoài quán. Đương nhiên, hắn sẽ không nói Phục Quân gây rối phóng ngựa nhanh như bay, cũng sẽ không nói sự việc nhóm người Phục Quân vây công mẫu thân Tào Bằng, chỉ nói Tào Bằng hung tàn thế nào...
- Con ta một chân tàn phế, đời này muốn làm quan cũng là vô vọng. Nhưng tên Tào Bằng kia, lại chỉ bị phán giam cầm mấy tháng, liền được thả ra, còn một mạch lên chức, hiện giờ đã làm chức Việt Kỵ Giáo Úy. Thế nhân đều bị hai bài văn buồn cười của hắn lừa gạt, đều ca tụng hắn phẩm đức cao thượng. Không biết cái ác của người này, càng là một tên Tào Tặc.
Trương Tường mặt lộ vẻ giận dữ:
- Người này, làm sao có thể là danh sĩ?
- Trừ phi hắn là người trong họ của Tào Tặc, làm thế nào có thể có danh vọng này?
Phục Hoàn dứt lời, oán hận đấm một quyền vào án thư.
- Đáng tiếc, bệ hạ trải qua đau khổ, vốn tưởng rằng Tào Tháo là một trung thần, nào ngờ cũng là lòng lang dạ sói. Hiện giờ bệ hạ danh là Hán Đế, nhưng chỉ là con rối của Tào Tặc, chuyện lớn nhỏ trong triều đều không qua bệ hạ, toàn bộ do Tào Tháo tự quyết định. Giống như chức vụ Việt Kỵ Giáo Úy này, không ngờ bị một nhóc con mười bảy tuổi miệng còn hôi sữa chiếm lấy. Hán thất lần này vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!
Trương Tường trầm mặc không nói, trong mắt lóe lên một tia độc ác.
- Nếu như đã như vậy, Quốc trượng tại sao phải đồng ý cho tên tiểu tặc kia đảm nhiệm chức Bàng Môn Tư Mã?
Phục Hoàn hạ giọng nói:
- Không như vậy, chẳng lẽ để lão tặc phái người khác sao? Tiểu tặc kia có lẽ có vài phần nhanh trí, nhưng chung quy chỉ là một tên tiểu nhi thôi. Hắn làm Bàng Môn Tư Mã, khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra sơ sẩy, ta cũng có thể duy trì liên lạc với trong cung. Nếu đổi làm người khác, đối với lão tặc kia thật sự trung thành và tận tâm, chẳng phải là làm mất liên hệ giữa ta và và bệ hạ?
Trương Tường gật gật đầu,
- Quốc trượng quả thật suy nghĩ chu đáo
- Hơn nữa, thân đang ở cung thành, có rất nhiều phép tắc. Tiểu tặc kia trước đây cũng chỉ là một tên dân dã thôn phu, một chữ bẻ đôi cũng không biết, một người tầm thường mà thôi. Hắn giữ Hoàng thành, chỉ cần có một chút vượt quy tắc, ta sẽ có thể sai người buộc tội hắn. Đến lúc đó, cho dù là lão tặc muốn bảo vệ hắn, cũng có thể cho hắn chịu chút giáo huấn, trút giận cho con ta.
Dứt lời, ánh mắt Phục Hoàn sáng quắc, chăm chú nhìn Trương Tường.
Trương Tường lập tức hiểu ý, đứng dậy chắp tay nói:
- Quốc trượng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm lo tên tiểu tặc kia.
- Như vậy, kính nhờ!
Phục Hoàn dứt lời, đứng dậy tiến lên giữ chặt cánh tay Trương Tường.
- Hiện giờ Viên Bản Sơ dẫn binh đến gần Dự Châu, Tào Tặc đã khó có thể ngăn cản. Ta còn cần chuẩn bị nhiều thứ khác, nghênh binh mã Viên Bản Sơ. Ta sẽ nghĩ cách liên lạc cùng ngươi, tuy nhiên ngươi ở trong cung cần tận lực bảo vệ bệ hạ, bảo vệ an nguy bệ hạ.
- Quốc trượng yên tâm, Nguyên Phượng sẽ lo!
Trương Tường lại ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ.
Hắn mới vừa đi, thì thấy một thanh niên đang bước đi thong thả, đi vào trong phòng.
Thanh niên kia ước chừng khoảng hai mươi, cũng rất là tuấn tú lịch sự.
Nhưng cái chân què, lại làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên. Phục Quân vừa vào nhà, trước đi đến chào Phục Hoàn, sau đó hạ giọng nói:
- Cha, Trương Nguyên Phượng này có thể tin được không?
Phục Hoàn nhìn Phục Quân, trong lòng không khỏi đau xót.
Hắn có bốn người con trai, hiện giờ hai người đã chết, một người tàn tật, con út không hiểu chuyện, không giúp được hắn chuyện gì.
Nếu như Phục Đức còn, thật là tốt bao nhiêu!
Vốn, Phục Hoàn là muốn toàn lực phù trợ Phục Quân.
Nhưng bởi vì duyên cớ cái chân, đời này cũng không thể ra làm quan, trở thành nỗi đau lòng của Phục Hoàn.
Hắn ra hiệu Phục Quân ngồi xuống, hạ giọng nói:
- Con ta hôm nay không đi ra ngoài à?
- Cha không phải nói, khoảng thời gian gần đây tốt nhất không nên đi ra ngoài sao?! Nói đi thì nói lại, cho là con định đi ra ngoài, cũng không có nơi nào đi?
Vài tên bạn bè hư hỏng của Phục Quân, kẻ chết thì đã chết, người trốn cũng trốn rồi.
Nhân việc Y Đai Chiếu, Đổng Việt bị Tào Tháo sát hại; sau khi Chủng Tập gặp chuyện không may, Chủng Bình lại càng không biết tung tích.
Dương Tu bị Dương Bưu nhốt ở nhà, không cho hắn tiếp xúc bất cứ kẻ nào, sợ hắn ở bên ngoài gây chuyện. Tính sơ qua, bạn tốt thời thiếu niên, dường như đều không có ai. Phục Quân trên mặt lộ ra vẻ suy sụp, lấy tay nhẹ nhàng đấm đấm đùi, phát ra một tiếng thở dài.
Nhìn như hành động vô ý, lại khiến trong lòng Phục Hoàn càng đau.
Hắn trầm giọng nói:
- Ta tuy nói không cho con ra ngoài, cũng là sợ con ở bên ngoài sinh sự. Tuy nhiên, nếu con ở nhà buồn, đi ra ngoài một chút cũng không sao cả. Hiện giờ đang là lúc xuân về hoa nở. Cảnh trí bên ngoài rất đẹp. Nếu con nguyện ý, thì dẫn vài người ra ngoài thành đạp thanh vui chơi. Nhưng có một việc con phải nhớ kỹ, không được gây chuyện thị phi, nghe hiểu không?
Phục Quân vội vàng nói:
- Con ghi nhớ lời phụ thân dặn.
- Chuyện trên triều đình, con không cần quản, cũng không phải nhúng tay. Có thời gian rảnh, thì vào trong cung xem tỷ tỷ con. Nó luôn ở trong cung, cũng không có ai nói chuyện, con qua đó với tỷ tỷ, tất nhiên nó sẽ vui vẻ. Mặt khác, tiếp xúc với bệ hạ nhiều một chút. Chỉ cần bệ hạ đồng ý mở miệng, cho con tiền đồ, cho dù Tào Tư Không cũng không thể nói cái gì.
Ánh mắt Phục Quân sáng lên, vội vàng đồng ý. nguồn TruyenFull.vn
- Vậy con cáo từ trước!
Hắn khom người rời khỏi phòng. Nhìn bóng dáng khập khiễng bước đi của Phục Quân, sắc mặt Phục Hoàn buồn rầu, theo bản năng hai tay nắm thành nắm tay.
- Tào Bằng!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong miệng rít ra hai chữ.
Thiếu Phủ, Tàng Thư Các.
Tào Cấp đang tra tìm sách, thì thấy Lưu Diệp cười tủm tỉm từ bên ngoài đi vào.
- Tuyển Thạch, chúc mừng!
- Tử Dương huynh, hỉ từ đâu đến?
Làm Dân Tào Đô Úy một năm, quả thật Tào Cấp tiến bộ không ít. Ít nhất trong lời nói cử chỉ, đã có một ít phong độ của một quan viên.
Nhớ ngày đó, lúc hắn mới vừa vào làm quan, có thể nói là cái gì cũng không hiểu.
May mắn lúc ấy Quách Gia đề cử cho hắn Quách Vĩnh, mới có thể ít nhất không làm hắn mất mặt trước mọi người. Bên ngoài, rất nhiều người vẫn đang châm biếm Tào Cấp, châm biếm hắn cử chỉ thô lỗ, châm biếm hắn một chữ bẻ đôi cũng không biết, thậm chí cho châm biếm hắn nói giọng địa phương.
Tuy nhiên, một bài 《 Bát Bách Tự Văn 》, khiến cho hơn phân nửa trào phúng phải tiêu tan.
Tào Cấp cũng rất chăm chỉ, hiện giờ chẳng những có thể đọc làu làu Bát Bách Tự Văn, khi nói chuyện còn có thể nói có sách, mách có chứng, rất nhiều người tán thưởng.
Đầu tiên là theo Hám Trạch đọc sách, sau lại theo Hoàng Nguyệt Anh học chữ.
Tháng trước, Bộc Dương Khuê từ Hải Tây trở về, đặc biệt đến Tào phủ thăm hỏi.
Rồi sau đó Tào Cấp lại thường xuyên thỉnh giáo Bộc Dương Khuê, thế cho nên đến hiện tại, mặc dù không thể nói là xuất khẩu thành thơ, nhưng ít ra sẽ không nói sai.
Lưu Diệp nói:
- Vừa được tin tức, Hữu Học sắp trở về rồi!
Tào Cấp nghe được, lập tức sắc mặt lộ ra niềm vui bất ngờ.
- A Phúc... Hữu Học trở về?
- Ừ, vừa rồi ta đi Thượng Thư Phủ, Văn Nhược nhắc tới chuyện này với ta. Hữu Học ở tiền phương biểu hiện không tầm thường, lập được chiến công hiển hách, Tư Không đã mệnh hắn tạm lĩnh Việt Kỵ Doanh, đảm nhiệm chức Việt Kỵ Giáo Úy, ít ngày nữa trở về Hứa Đô. Tuyển Thạch, có con như thế này, cả ta cũng hâm mộ. Việt Kỵ Giáo Úy mười bảy tuổi, Đại Hán ta chưa có bao giờ.
Tào Cấp lập tức như trong mộng!
Việt Kỵ Giáo Úy?
Y đương nhiên biết chức vụ đó là gì.
Nhưng, Tào Cấp chưa bao giờ liên hệ chức vụ này và Tào Bằng cùng nhau. Trước đây, Tào Bằng đảm nhiệm Bắc Quân Trung Hậu đã làm hắn cảm thấy rất thoải mái. Hiện giờ, lại đột nhiên biến thành Việt Kỵ Giáo Úy, thực tại khiến hắn có chút không tưởng được. Tuy nhiên, hắn lập tức phản ứng lại, hạ giọng nói:
- Tư Không không phải còn tại tiền tuyến giao chiến với Viên Thiệu, Hữu Học nếu làm Giáo Úy, vì sao phải trở về Hứa Đô?
Ánh mắt Lưu Diệp nhíu lại, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Khi mới quen Tào Cấp, cả nói một câu cũng lắp bắp.
Nhưng hiện tại, hắn đã có thể từ một chút trong lời nói mà nhận ra thâm ý trong đó.
Lưu Diệp không kìm nổi khen:
- Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải nhìn nhau bằng con mắt khác... Hiện giờ Tuyển Thạch, đã không còn là thôn phu Trung Dương ngày xưa, thật đáng mừng.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải nhìn nhau bằng con mắt khác, xuất phát từ câu nói của Lã Mông.
Tuy nhiên, Lưu Diệp trước giờ nói Thôn phu Trung Dương cũng không có gì ý xem thường, chỉ là một loại câu nói đùa.
Tào Cấp sinh ra ở núi Trung Dương, trước đây một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ có điều một thợ rèn. Thôn phu Trung Dương danh từ này, cũng có thể cho là thích hợp.
Tào Cấp ha hả cười, không cảm thấy tức giận.
Lưu Diệp nói:
- Không dối gạt Tuyển Thạch, ta nhận được đến tin tức từ Thượng Thư Phủ. Năm ngày trước, Tư Không và Viên Thiệu quyết chiến Tiểu Đàm, một trận đại chiến, toàn quân Việt Kỵ Doanh gần như bị diệt. Lần này Hữu Học từ Trung Mưu trở về, tức là cải tổ Việt Kỵ Doanh. Ta nghe nói, lúc trước hắn từng một mình xâm nhập, chém giết vô số Viên quân, Tư Không mới có thể toàn thắng. Hữu Học tài hoa xuất chúng, lần này hắn trở về, ngươi phải khuyên nhủ hắn, nhắc nhở hắn về sau phải làm việc cẩn thận… Nếu không, sẽ trở thành kẻ thù của nhà Hán.
Lời nói này của Lưu Diệp, không khỏi có chút thổi phồng hiềm nghi.
Kẻ thù của nhà Hán!
Cách nói này quả thật có chút phóng đại.
Tào Bằng mặc dù là có tài năng và học vấn, cũng gánh không nổi bốn chữ này.
Lưu Diệp cũng là bất đắc dĩ, thân phận hiện giờ của hắn thật đáng xấu hổ, thân là dòng họ Hán thất, lại nguyện trung thành cho Tào Tháo, rõ ràng thân phận dòng họ Hán thất, lại bằng lòng cho Tào Tháo trọng dụng, lại có chút bài xích, thậm chí là hoài nghi. Lưu Diệp thật ra thấy rõ ràng, phục hưng Hán thất cũng thế mà suy vong cũng thế, Tào Tháo đều đóng vai trò trọng yếu. Viên Thiệu tuy rằng hùng mạnh, nhưng chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Tào Tháo
Y cần giữa ở y và Tào Tháo, thành lập một nền tảng vững chắc.
Mà Tào Cấp thân là con cháu dòng họ Tào, tuy rằng là người quy thuận, nhưng địa vị từ từ tăng vọt.
Lần này Tào Bằng đảm nhiệm Việt Kỵ Giáo Úy, trở về Hứa Đô, theo cảm nhận nhạy bén của Lưu Diệp, sự tín nhiệm của Tào Tháo đối với phụ tử nhà này càng tăng thêm một phần.
Tào Cấp nghe được, cũng lạnh cả sống lưng
Y biết ở tiền phương chiến đấu rất khốc liệt, trước đây Tào Bằng hôn mê ở Bạch Mã, đã khiến cho Trương thị mất hồn mất vía, vài ngày cũng không thể ngủ ngon.
Hắn do dự một chút, hạ giọng nói:
- Ý tốt của Tử Dương huynh, xin nhận. Nhưng chuyện Hữu Học làm là quốc sự, ta tuy là cha con cũng không thể ngăn cản. Tuy nhiên, sau khi hắn trở về lần này, ta chắc chắn dẫn hắn đi thăm hỏi đại huynh.
- Ách, ta cũng muốn nói chuyện với Tào Bát Bách, chỉ tiếc không được. Ta vừa nhận được thông báo, sáng sớm ngày mai phải đi Trung Mưu trợ giúp Tư Không. Thời gian còn nhiều, đợi trận chiến này chấm dứt, tái kiến Hữu Học cũng không muộn.
Tào Cấp ngạc nhiên nói:
- Đại huynh cũng phải rời khỏi Hứa Đô?
- Ừ còn có một chuyện, ta cần phải nói ra. Hôm nay ở Thượng Thư Phủ, ta nghe ý tứ của Văn Nhược, Tuyển Thạch có khả năng sẽ bị phái đi Thái Phó tự. Tuy nói Tuyển Thạch hai năm này rèn luyện không tệ, nhưng vẫn là phải có chút chuẩn bị. Bên Thái Phó Tự kia, tình hình rất phức tạp.
- Thái Phó tự?
Tào Cấp lập tức ngạc nhiên…