Cộp cộp cộp!
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng đến. Mười mấy tên lính tốt gác cổng hướng mắt nhìn, chỉ thấy tận cuối đường cái quan bụi tung mù mịt. Một đội thiết kỵ đang lao như điện xẹt mà tới, người dẫn đầu mặc áo trường bào sa lanh màu ánh trăng thêu hoa, bên ngoài khoác áo choàng, trên đầu đội mũ miện vàng, mặt che khăn gió. Một con Sư Hổ thú dũng mãnh lao đến, trong nháy mắt đã đến cổng thành. Phía sau hắn, hàng trăm kỵ binh đua nhau lao tới, tiếng vó ngựa tựa sấm.
Một tên lính tốt định tiến lên ngăn cản, liền bị Môn Bá (đội trưởng đội gác cổng) gạt qua một bên.
-Muốn chết sao?
-Sao chứ?
-Không nhìn cho rõ xem người đó là ai, Hậu tướng quân, tân Võ Đình Hầu, là người mà ta và ngươi có thể ngăn lại hay sao? Lập tức mở cổng thành! Hậu tướng quân trở về kinh thành chắc chắn có chuyện lớn, nếu làm lỡ, ta và ngươi đều không gánh nổi tội đâu.
-Hậu tướng quân, tân Võ Đình Hầu?
Tên lính tốt đó nhất thời vẫn không phản ứng kịp, nhưng vẫn giúp đỡ Môn Bá mở cổng thành. Thiết kỵ ào tới, khiến lính tốt gác cổng chẳng kịp mở mắt nhìn. Khí thế vỗ mặt mà đến như thế, chẳng khác nào Thái Sơn đổ ập xuống. Sau khi đội thiết kỵ đã vào Hứa Đô rồi, tim của đám lính tốt gác cổng vẫn đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch.
-Tào Diêm Vương?
Tên lính tốt gác cổng đột nhiên hét lên thất thanh.
Khiến cho tất cả lính tốt gác cổng đều bị dọa đến ngây người.
Cái tên Tào Diêm Vương này chỉ dám gọi lén sau lưng, chứ chẳng ai dám dám gào to lên giữa đường giữa chợ như vậy.
Môn Bá không nói không rằng, bước tới giáng một bạt tai vào mặt tên lính tốt nọ.
Gương mặt luôn luôn thân thiện hàng ngày, bây giờ trở nên dữ tợn một cách đáng sợ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, mắng xối xả:
-Cái tên khốn này, muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến bọn ta. Ba tiếng Tào Diêm Vương ta và ngươi có thể nói ra hay sao?
Sắc mặt tên lính tốt trắng bệch…
Cơn náo động ở cổng thành Hứa Đô cũng chẳng thu hút được sự chú ý của Tào Bằng.
Từ khi hắn biết tin, bèn cưỡi ngựa bất kể ngày đêm, cùng Hạ Hầu Thượng trở về. Thế mà cũng mất nguyên mười ngày. Lúc hắn về đến Hứa Đô thì đã là đầu tháng ba, hoa đào hoa hạnh tan tác.
Tào Bằng không dám chậm trễ, cứ phi ngựa lao nhanh trên phố.
Có lính tốt cao giọng la lớn:
-Hậu tướng quân có quân tình khẩn cấp tham kiến, người không phận sự mau mau tránh đường!
Hai ngày nay, nhật báo Hứa Đô cũng cho đăng bài về chiến loạn vùng Tây Bắc. Quân tình chiến báo ngày ngày không ngớt, dân chúng cũng đều có sự chuẩn bị cả. Vừa nghe Hậu tướng quân trở về kinh thành, những người đi đường lập tức dạt cả sang hai bên, nhường ra một lối đi.
-Có chuyện lớn rồi!
Trong lòng mọi người đều hiểu cả.
Việc Tào Bằng đi tuần tra thị sát hình ngục, nhật báo Hứa Đô cũng có đưa tin.
Mấy tháng trở lại đây, mỗi khi Tào Bằng phá giải được một vụ án oan sai, người Hứa Đô bèn nhanh chóng nắm bắt được. Lần trước báo đưa tin là Tào Bằng vẫn còn ở Từ Châu. Thế mà này đột nhiên trở về Hứa Đô, vậy cầm chắc là có liên quan đến chiến loạn ở Tây Bắc.
Ai cũng đều biết, Tây Bắc là do một tay Tào Bằng dẹp yên.
Nay sảy ra chiến loạn như vậy, đương nhiên là hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, Lương Châu Mục Tào Cấp là cha của Tào Bằng. Cha mình đang ở trong vòng chiến loạn, sao Tào Bằng có thể đứng ngoài cuộc mà không ngó ngàng tới cho được?
Cho nên, lần này hắn về kinh, khả năng lớn nhất là để tiếp quản chuyện chiến sự Tây Bắc.
Dưới tình huống đó, ai mà dám cản đường? Lỡ bị tông chết, phỏng chừng cũng chẳng có ai thương tiếc…
Tào Bằng một đường thông suốt không bị cản trở gì, đi thẳng đến phủ thừa tướng.
Tuy Tào Tháo đã được sắc phong Ngụy Vương, nhưng phủ đệ cũng không thay đổi gì lắm.
Vương đô của ông ta ở Nghiệp thành, đương nhiên là có thể cung cấp thợ giỏi để xây sửa cải tạo. Còn ở Hứa Đô này, ông ta vẫn là Thừa tướng, quản lý mọi việc trong triều.
Tào Bằng ghìm cương ngựa trước phủ Thừa tướng, vươn người nhảy xuống.
Sớm đã có môn đinh lao tới, nhận lấy dây cương.
Người ta nói, trước cửa Thừa tướng là quan thất phẩm! (ý nói là ngay cả người giữ cửa nhà quan to cũng là to). Nhưng cũng còn phải xem đối tượng là ai… đối với nhưng quan viên bình thường mà nói, thì tên môn đinh trước phủ Thừa tướng, quả đúng là cao không với tới. Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, thì y chẳng khác gì người thường.
Hắn có quyền tự do ra vào phủ Thừa tướng, thậm chí không cần phải thông báo.
Đám môn đinh này cũng thừa hiểu, vị lão gia trước mắt đây có địa vị thế nào trong lòng Tào Tháo. Đụng đến vị này, đầu rơi xuống đất cũng chẳng có cửa mà kêu. Cho nên, sau khi Tào Bằng xuống ngựa, đám môn đinh nào dám chậm trễ?
-Thừa tướng có ở trong phủ không?
-Đang nghị sự ở phòng khách.
Tào Bằng không nói không rằng, sải hai bước dài bước lên bậc cấp, xông thẳng vào phủ Thừa tướng.
Trước kia, khi ra vào phủ Thừa tướng Tào Bằng còn giữ quy củ. Nhưng hiện nay, lòng hắn đang như lửa đốt, muốn biết tình hình chiến sự ở Tây Bắc, cho nên cũng không để ý quy củ gì nữa. Hắn chẳng lạ lẫm gì với phủ Thừa tướng, chẳng qua chỉ mở rộng hơn một chút so với Tư Không phủ trước kia mà thôi. Xét về tổng thể, thì bố cục trong phủ cũng chẳng có gì thay đổi.
-Thừa tướng, Thừa tướng…
Tào Bằng sải từng bước dài, bước thẳng vào phòng khách.
Nhưng vừa bước vào phòng khách, Tào Bằng liền sững người!
Trong ấn tượng của hắn, Tào Tháo tuy không đến phải là một người đàn ông anh minh thần võ, cao to, nhưng khí độ và tinh thần thì hết sức xuất chúng. Nhưng bây giờ, nhìn Tào Tháo hết sức già nua và suy nhược, thân người gầy yếu đi rất nhiều, tinh thần cũng có vẻ rất uể oải, so với hồi ở Kinh Châu, hoàn toàn là hai người khác nhau.
-Thừa tướng…
Tào Bằng không kìm nổi khẽ kêu lên.
Trong phòng khách, bọn người Mao Giới, Đổng Chiêu đang bàn bạc công chuyện.
Tào Bằng hấp tấp xông vào, khiến cho mọi người đều sững người. Hoa Hâm định mở miệng trách phạt, nhưng thấy Tào Tháo khoát tay:
-Hôm nay đến đây thôi, quả nhân hơi mệt rồi, các vị về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai bàn tiếp.
Đổng Chiêu đưa tay, khẽ ngăn Hoa Hâm lại.
Mọi người vội đứng dậy cáo từ, trước khi bước ra cửa, Đổng Chiêu nói nhỏ:
-Hữu Học, sức khỏe Thừa tướng không được tốt, đừng để người kích động quá.
Tào Bằng gật đầu.
-A Phúc, về khi nào vậy?
-Vừa mới về.
Trên mặt Tào Tháo nở một nụ cười, đứng lên, trầm giọng nói:
-Đỡ quả nhân đi ra ngoài dạo một chút… mới sáng sớm đã ở trong nhà như thế này, thật là ngột ngạt. Hôm qua quả nhân thấy hoa đào trong vườn nở rộ, cảnh sắc tuyệt đẹp, chẳng bằng chúng ta cùng đi ngắm hoa đi.
Được sắc phong Ngụy vương, Tào Tháo cũng bắt đầu tự xưng là quả nhân.
Tào Bằng vội bước tới, đỡ lấy Tào Tháo, chầm chậm đi ra khỏi phòng khách.
Tào Tháo, đúng là già nua rồi!
Cảm giác đó rất rõ ràng… trước kia, Tào Bằng luôn có chút đề phòng với Tào Tháo, nhưng vào thời khắc này, hắn cảm nhận được một cách hết sức rõ ràng sự yếu ớt của một người già. Ông ta mới ngoài năm mươi thôi mà… Vốn là, theo lịch sử, cho dù có trải qua thất bại ở trận Xích Bích, Tào Tháo vẫn luôn giữ được tinh lực tràn chề. Vào lúc nguy hiểm nhất, vẫn tỏ ra vô cùng lạc quan. Thế nhưng, lúc này đây, ông ta có còn là Tào Tháo trong lịch sử đó không?
Trong lòng Tào Bằng có một cảm xúc không thể nói nên lời.
Hắn đi đến những năm cuối thời Đông Hán, phò tá Tào Tháo làm nên sự nghiệp, tránh được thất bại Xích Bích.
Nhưng như thế rốt cục là tốt hay là xấu?
Tào Bằng không thể nói rõ được.
-Quả nhân không sao, A Phúc chớ lo lắng.
Có lẽ do cảm nhận được sự bi thương trong lòng Tào Bằng, nên Tào Tháo đột nhiên bật cười, an ủi.
Hai người chầm chậm đi men theo con đường nhỏ, một nhóm tùy tùng đi tụt lại phía sau năm mươi bước, không dám đến gần.
Tào Bằng chắc chắn là một sự tôn tại hết sức đặc biệt ở Tào phủ.
Sự yêu mến và che chở của Tào Tháo dành cho Tào Bằng, đôi khi khiến cho người khác cảm thấy như Tào Bằng chính là con đẻ của Tào Tháo.
-Chuyến tuần tra này tình hình thế nào?
-Các nơi hầu như đều yên ổn, không có chuyển động gì lớn.
-Có gì hay?
Tào Bằng nghĩ ngợi một lát, đành mở miệng đáp:
-Điệt nhi nhận lời mời của Thứ sử Từ Châu là Từ Cầu, đến thị sát hình ngục ở Từ Châu. Giữa đường đổi hướng, đi đến Đông Lăng Đình một chuyến, phát hiện ra một số vấn đề, không thể không nói.
-Vậy nói xem.
Giọng nói của Tào Tháo khan và nhỏ, nhưng vẫn ẩn chứa một sự uy nghiêm không thể kháng cự.
-Tôn Quyền lệnh cho Lỗ Túc làm Thái thú Đan Dương, Lã Mông làm tướng, Tưởng Khâm Đinh làm phó tướng, đóng quân ở Đan Đồ. Điệt nhi cho rằng, Tôn Quyền đã cảm nhận được mối uy hiếp của thủy quân Đảo Đông Lăng rồi, cho nên mới sắp xếp như vậy.
Đảo Đông Lăng, đứng đơn độc ở nơi cửa sông hòa vào biển, nằm ở nơi giao nhau giữa Ngô quận, Đan Dương và Quảng Lăng.
Một mình Chu Tĩnh Hải một tay vỗ không nên kêu, nếu không sớm có sự sắp xếp, e rằng khó mà chống đỡ. Phòng ngự ở Đông Lăng Đình trống trải, nếu điệt nhi là Lỗ Túc thì nhất định sẽ coi đây là nơi có thể đột phá, mà chiếm lĩnh lấy, vậy là có thể chặt đứt được mối liên hệ giữa Đông Lăng đảo và Quảng Lăng, biến nơi này thành một cánh quân cô độc. Nếu quả thật như vậy, thì cho dù Chu Tĩnh Hải có giỏi đến mấy đi nữa, cũng e không thể cầm cự nổi.
Tào Tháo nghe vậy, lông mày nhíu chặt.
-Trần Kiều cũng từng đến nói qua về chuyện này.
Tào Bằng do dự một lát, lấy hết can đảm nói:
-Chẳng phải điệt nhi có ý hạ thấp Quý Bật, nhưng hiển nhiên với tài năng như Quý Bật, không thích hợp lắm với tình hình hiện nay ở Quảng Lăng. Nếu để ông ta cai quản những châu quận cỡ Hạ Bì thì không có vấn đề gì. Mà Quảng Lăng hiện nay tiếp giáp với Giang Đông, cũng tính như vùng biên tái. Quý Bật giỏi về chính trị, giỏi cai trị, nhưng về quân sự thì không phải sở trường của ông ta. Nếu cứ kéo dài như thế, e rằng chẳng phải việc hay.
Quý Bật, tức là Trần Kiều.
Ý của Tào Bằng là, nếu như không có chiến tranh, để cho Trần Kiều cai trị địa phương, thì sẽ phát triển nhanh chóng.
Nhưng mà tình hình hiện nay của Quảng Lăng đang giống như nơi biên cương, nói không chừng có thể nổ ra chiến tranh bất cứ lúc nào. Vậy nên tài năng của Trần Kiều không đủ để đảm nhận chức Thái thú Quảng Lăng. Ông ta có thể phát triển kinh tế, cai trị địa phương, khiến vùng cai trị của mình không có án oan sai, hình ngục trong sạch. Nhưng về phương diện quân sự, thì tài năng của Trần Kiều không đủ.
Tào Tháo khẽ gật đầu, có vẻ tán đồng.
Trầm ngâm một lát, ông ta đột nhiên nói:
-Vậy ngươi có ứng viên thích hợp nào không?
-Chuyện này…
Tào Tháo cười nói:
-A Phúc đừng căng thẳng, bây giờ ngươi và quả nhân chỉ là đang nói chuyện phiếm với nhau thôi, người trong nhà nói chuyện không cần câu nệ.
-Nếu điệt nhi tiến cử bộ tướng Bàng Lệnh Minh, có thể gánh vác trọng trách này.
-Ngươi nói đến Bàng Đức sao?
Tào Tháo xem ra cũng có ấn tượng với Bàng Đức.
Ông ta nghĩ một lát, đoạn hỏi:
-Bàng Đức trước giờ chưa từng một mình chống đỡ một phương, hơn nữa luôn dốc sức trong quân đội, làm thế nào mà có thể một mình trấn giữ một phương?
-Bàng Đức can đảm cẩn trọng, lại có mưu lược, gặp chuyện vẫn trầm ổn không loạn.
Để thống trị một phương thì chỉ cần thêm một trợ thủ đắc lực là được, còn về mặt quân sự, thì y đích thực là một viên đại tướng…
-Đích thực cũng có lý.
Có vẻ như Tào Tháo không muốn nói tiếp nữa.
Tào Bằng cũng lập tức ngậm miệng, hai người chậm rãi bước vào hoa viên.
Trong vườn, có tiếng nữ nhi cười đùa.
Từ xa Tào Bằng đã nhìn thấy Tào Tiết đang chơi đùa cùng với một cô bé còn buộc tóc hai bên ở trong vườn.
Nhìn thấy Tào Tháo và Tào Bằng, Tào Tiết vội dẫn cô bé nọ tiến tới vấn an.
Cô bé đó chính là con gái nhỏ của Tào Tháo, tên gọi Tào Hoa, năm nay mới sáu tuổi. Một nụ cười hòa ái nở trên gương mặt Tào Tháo, vuốt vuốt đầu hai cô con gái, cười tít mắt nói:
-Đi chỗ khác chơi đi, quả nhân có chuyện cần nói với đại ca A Phúc của các con, đừng làm phiền bọn ta.
Tào Tiết vội vàng đáp lời, đoạn đưa Tào Hoa rời khỏi hoa viên.
Tào Bằng đỡ Tào Tháo đi vào phòng khách trên hồ, ngồi xuống một chiếc ghế đá lót đệm gấm, Tào Tháo thở hắt ra một hơi.
Trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tào Bằng khoát tay, ra hiệu gọi tùy tùng đến, cầm lấy cái khăn bố, đưa cho Tào Tháo.
-Già rồi!
Tào Tháo cười nói:
-Nhớ lại năm xưa, Thái Bình Đạo làm loạn, quả nhân dẫn quân đi ba trăm dặm trong đêm, truy kích Trương Bảo. Sau trận chiến lại còn cùng uống rượu chung vui với chư quân, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nay mới đi vài bước đã thấy mệt nhọc, quả là già mất rồi… A Phúc, ngươi cũng ngồi xuống. Tính ra thì kể từ sau lần nấu rượu bằng cành mơ đến nay, chú cháu ta chẳng có thêm cơ hội nào để nói chuyện thành thật với nhau. Lần nào cũng vội vội vàng vàng, nói cho hết một câu chuyện cũng không xong.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tào Tháo, trong lòng Tào Bằng không khỏi có chút chua xót.
Kiêu hùng một thời, cũng có lúc phải già đi…
Tào Bằng vội ngồi xuống một bên:
-Đại vương chớ nói chữ “già”, con thấy đại vương phải là “hổ già vẫn còn uy”.
-Ha ha ha!
Tào Tháo nghe vậy, bật cười to sảng khoái.
Chỉ có điều, mới cười được nửa chừng, đã bị một cơn ho kịch liệt.
-“Hổ già vẫn còn uy” sao? Câu này hay lắm, quả nhân thích nghe!
Nói dứt lời, nét mặt Tào Tháo lộ vẻ cô đơn, dường như lẩm bẩm một mình:
-Quả nhân nhập sĩ (gia nhập quan trường) từ khi mới đôi mươi, mong muốn một đời chẳng qua cũng chỉ là muốn sau này có thể khắc lên bia đá cái tên Tào Định Viễn mà thôi. Chuyện Hán thất suy đồi, không nằm trong sự dự liệu của quả nhân… Hai mươi hai đạo chư hầu thảo phạt Đổng Trác, lúc đó quả nhân chỉ mong muốn có thể bình định Đổng Trác, phục hưng Hán thất, có dù quả nhân có đầu rơi máu chảy, cũng có xá chi? Nào ngờ các chư hầu người nào cũng có âm mưu…
Viên Bản Sơ năm đó, cũng từng hành hiệp.
Vốn nghĩ là có thể thành được đại sự, nhưng quả nhân lại nhìn ra, người này tư tâm rất nặng, gặp chuyện nhu nhược không quyết, không phải là người có thể thành đại sự.
Trong trận chiến Quan Độ, quả nhân chuẩn bị tâm lý liều chết, đánh một trận quyết chiến với Bản Sơ.
Vậy là…
A Phúc, chẳng phải quả nhân muốn làm anh hùng, mà là loạn thế tạo nên!
Có lẽ lâu lắm rồi, Tào Tháo không nói chuyện với ai như thế này, cho nên nói thao thao không ngớt.
Tào Bằng im lặng ngồi nghe ở một bên, thỉnh thoảng châm thêm trà vào chung trà trước mặt Tào Tháo. Rất lâu sau, Tào Tháo đột nhiên ngậm miệng không nói gì nữa, ngơ ngác nhìn hồ nước. Một cơn gió thổi qua, lay động mặt nước hồ, sóng gợn lăn tăn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Tào Tháo đột nhiên hỏi:
-A Phúc, nếu một ngày nào đó quả nhân không còn nữa, ngươi có sẵn lòng gánh vác lấy trọng trách hay không?
-Hả?
-Tử Tuần và Tử Hoàn chết trận khiến quả nhân rất đau lòng.
Trong số con trai của ta, nếu nói có thể thành đại nghiệp, thì chỉ có hai người Tử Tuần và Tử Hoàn. Tử Văn thì tính tình cứng rắn nóng nảy, giống như ngọn lửa bừng bừng, làm tướng thì có thể chống đỡ một phương, nhưng khó mà thành đại sự… Mấy năm nay nó chịu khó đọc sách, sử, cũng có thay đổi nhiều, nhưng mà muốn thống lĩnh toàn cục, thì e là vẫn còn chưa đủ, vẫn cần phải rèn rũa thêm.
Quả nhân để nó phòng thủ biên tái, là có ý muốn tôi luyện nó.
Nếu có được chừng mười năm tôi luyện, Tử Văn có thể thành đại tài… Tiếc là sau trận chiến Kinh Nam, sức khỏe của quả nhân…
Tử Kiến thông minh, tài năng trác tuyệt.
Văn chương của nó hoa mỹ, câu từ rực rỡ, níu giữ thời gian, có thể nói là bậc đại hào trong giới văn sỹ… Nhưng nếu muốn trở thành một bá vương hùng mạnh, thì với người nho nhã nhỏ nhẹ như nó, sẽ khó kiên định, dễ bị người khác xui bẩy. Quả nhân dù rất yêu thích nó, nhưng lại không thể phó thác chuyện lớn.
Thương Thư thông minh, tính tình kiên nghị.
Quả nhân từng có ý nhắm Thương Thư, nào ngờ sau đó phát hiện, đứa con này là người lạnh lùng bạc tình, nếu nó thành đại sự, thì những đứa con khác của ta sẽ tuyệt đường!
Tào Tháo nói đến đây, nhìn chăm chú vào Tào Bằng.
Còn Tào Bằng thì hít vào một ngụm hơi lạnh, nhìn Tào Tháo, một lúc vẫn không nói ra lời.
Tào Tháo như thế này đâu phải là nói chuyện thành thật với nhau, rõ ràng là có ý ủy thác. Điều này cũng khiến Tào Bằng có chút khó xử, không biết rốt cục là Tào Tháo đang suy tính gì.
Một lúc sau, Tào Tháo đột nhiên hỏi:
-A Phúc, người có dám thề với trời rằng, sẽ đưa Tào thị đi lên không?
-Hả?
-Ta muốn người trung thành với Tào thị trọn đời trọn kiếp, không được có lòng phản nghịch, ngươi có làm được không?
Tào Bằng vội đứng lên, đoạn phủ phục xuống trước mặt Tào Tháo.
-Đại vương, sao lại nói vậy?
-Ngươi bản tính cứng cỏi, gặp chuyện bình tĩnh, có tác phong của một đại tướng.
Tuy có lúc không đủ bình tĩnh, thậm chí là lỗ mãng, nhưng quả nhân lại rất thích. Lần trước người tự ý thả gia quyến Lã thị, quả nhân không vui. Nhưng sau đó quả nhân nghĩ lại, Lã Bố có ơn với ngươi trong lúc khốn khó, ngươi dám liều chết mà cứu, chứng to trong lòng ngươi rất trọng tình nghĩa. Rồi sau đó ngươi giết Vi Đoan ở Lương Châu, quả nhân vừa giận lại vừa mừng…
A Phúc, ngươi là một nam nhi có tình có nghĩa!
Có lúc, quả nhân thầm nghĩ, tại sao ngươi lại không phải là con đẻ của quả nhân?
Nếu phải là vậy, cho dù có giao cả cơ nghiệp này của quả nhân cho ngươi, quả nhân cũng nhắm yên mắt dưới cửu tuyền.
-Thúc phụ!
Tào Bằng nghe vậy, không khỏi nước mắt chảy dài.
Những lời này của Tào Tháo nói thật cảm động, khiến cho Tào Bằng càng thấy chua xót trong lòng.
-A Phúc, ngươi đứng lên đi.
-Vâng!
Tào Bằng đứng lên, lại ngồi xuống bên cạnh Tào Tháo, như có ý chăm sóc.
-Có thể hứa với quả nhân không?
Tào Tháo kéo lấy bàn tay của Tào Bằng, khẽ nói:
-Cả đời quả nhân, thà mình phụ người chứ không để người phụ mình… Tuy có những bậc đại tài như Trọng Đức, Phụng Hiếu, Văn Nhược, nhưng đến nay, người mà quả nhân có thể phó thác chỉ có một mình A Phúc ngươi mà thôi, ngươi có thể hứa với quả nhân không?
Tào Bằng hít sâu vào một hơi, trầm giọng nói:
-Thúc phụ yên tâm, chỉ cần A Phúc còn một hơi thở, quyết không phụ lòng phó thác của thúc phụ. Khi Tào thị hưng thịnh, Hán thất tất phải tiêu vong, đây là quy luật tuần hoàn thường tình… A Phúc sẽ bảo vệ cho sự hưng thịnh của Tào thị ta, trọn đời trọn kiếp trung thành với Tào thị. Hôm nay xin thề, nếu sau này vi phạm lời thề, sẽ đoạn tử tuyệt tôn, muôn kiếp không được làm người.
Lời thề này, quả là là độc!
Trong mắt Tào Tháo ánh lên một tia nhìn ấm áp.
Ông ta vỗ nhẹ lên vai Tào Bằng:
-Có lời nói này của A Phúc, quả nhân yên tâm rồi!
Nói đoạn, ông ta đứng lên, đi về mé đình.
-Tây Bắc rung chuyển, sự việc sảy ra đột ngột.
Tên Mã Nhi đó dũng mãnh, Tử Liêm không phải đối thủ. Còn chuyện nổi loạn của Để, Khương nhất định có liên quan rất lớn với tên Mã Nhi đó. Tuyển Thạch cai trị Lương Châu, có thể rập theo khuôn cũ, nhưng còn ứng phó với thời loạn, thì e là vẫn không đủ sức. Quả nhân vốn định phái Nguyên Nhượng xuất binh viện trợ, nhưng kể từ khi Nguyên Nhượng bại trận trở về đến nay, mất hết sỹ khí, e là khó lòng gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
Công Minh có thể giữa được Quan Trung bình yên, nhưng lại khó mà bình định được Tây Bắc.
Văn Nhược kiến nghị giao cho ngươi thống soái Tây Bắc, nhưng Trọng Đức không chịu. Thời gian gần đây Phụng Hiếu không ngừng điều động người từ Tây Bắc, dụng ý của hắn thì quả nhân cũng không phải là không rõ, xem ra có ý muốn gọt mỏng lực lượng của ngươi, nhưng trên thực tế là suy nghĩ cho ngươi.
Ở trong triều, mạng lưới quan hệ của ngươi rất tốt.
Quả nhân vốn có ý do dự, có nên để ngươi đi Tây Bắc hay không, nhưng hôm nay thấy ngươi hộc hộc bụi bặm mà tới thế này, quả nhân đã hạ quyết tâm rồi.
A Phúc, quả nhân sẽ bổ nhiệm ngươi làm Tiền tướng quân, Võ Hương Hầu, Ti Đãi giáo úy, Sử Trì Tiết Đô Đốc việc quân Tây Bắc, những quan viên bổng lộc dưới hai ngàn thạch, nếu phạm húy, có thể chém trước báo sau. Một năm sau, quả nhân muốn Tây Bắc yên bình.
Tào Bằng rùng mình ớn lạnh, ngơ ngác nhìn Tào Tháo.
“Lão Tào, ông thật là quyết đoán!
Ta mới có hai mươi bảy tuổi, ông đã để ta làm Hương Hầu, Tiền tướng quân, Ti Đãi giáo úy sao?”
Chức vụ này, cũng đồng nghĩa với việc khiến cho quyền lực của Tào Bằng càng lớn hơn nữa. Cái gọi là “Sử Trì Tiết Đô Đốc Tây Bắc quân” mới là chức vụ đáng sợ nhất trong số tất cả các chức vụ vừa liệt kê ra. Những quan viên bổng lộc dưới hai ngàn thạch, hắn đều có thể chém trước báo sau. Cũng tức là, Thái thú trở xuống, Tào Bằng đều có thể chém đầu, quyền lực này quả là kinh người.
Một năm, bình định Tây Bắc?
Tào Bằng gãi gãi đầu, chắp tay nói:
-Thần nguyện lập quân lệnh trạng!
-Tốt lắm!
Tào Tháo hít sâu một hơi, nói tiếp:
-Mã Nhi nắm giữ Võ Đô, quả thật là cái họa tâm phúc. Không diệt trừ được Mã Nhi, quả nhân chẳng thể ngủ yên. Sau khi A Phúc đến Tây Bắc rồi, phải nghĩ cách giết ngay tên này… Chỉ cần có được Võ Đô, là người có thể toàn quyền quyết định, có tiến quân vào Hán Trung hay không… Quả nhân mệt mỏi rồi, không muốn phải đợi lâu nữa, người hiểu không?
Làm sao mà Tào Bằng lại không hiểu!
Tẩm mắt của Tào Tháo, sợ rằng đã nhắm vào Tây Xuyên rồi.
-Thần hiểu.
Tào Tháo mỉm cười!
Ông ta nhẹ giọng nói:
-Sau khi ngươi đi Tây Bắc rồi, Tuyển Thạch không còn thích hợp tiếp tục chức vụ Lương Châu Mục nữa… Tuy nhiên, ngươi cũng đừng lo là đổi người khác sẽ kiềm chế ngươi. Quả nhân sẽ mệnh cho Giả Hủ làm Lương Châu Thứ sử, hỗ trợ ngươi dẹp yên Tây Bắc. Mong rằng ngươi không phải băn khoăn gì, nên làm thế nào thì làm thế nấy, cứ thẳng tay mà làm.
-Thần, tuân mệnh.
Tin tức Tào Bằng trở về Hứa Đô, trong thời gian ngắn mọi người đều đã biết cả.
Còn hắn thì vào phủ Thừa tướng từ trưa, đến tận cuối giờ chiều mới rời khỏi. Tào Tháo từ đầu đến cuối đều nói chuyện riêng với Tào Bằng, rốt cục là nói những gì, không một ai biết. Nhưng không ít người đã nhìn ra được chút manh mối từ việc này.
Sự sủng ái và tin tưởng mà Tào Tháo dành cho Tào Bằng, chưa từng giảm bớt qua.
Mặc dù lần trong chuyện Tào Tháo được sắc phong Ngụy vương lần này, Tào Bằng không hề xuất hiện qua, cũng không làm thay đổi được địa vị của Tào Bằng ở trong lòng Tào Tháo.
Chạng vạng, mưa phùn tầm tã.
Tào Bằng về đến phủ Tân Võ Đình Hầu, đã thấy Thái Diễm, Hoàng Nguyệt Anh, Hạ Hầu Chân, còn có cả Trương lão phu nhân và Tào Nam, đều đang đợi ở trong sảnh.
Chiến sự ở Tây Bắc nổi lên, tác động đến tinh thần của mọi người trong nhà họ Tào.
Tào Nam vốn không muốn về Hứa Đô nghỉ ngơi, nhưng cũng nhanh chóng theo Trương lão phu nhân trở về Hứa Đô.
Tào Bằng về đến Hứa Đô, đi đến phủ Thừa tướng trước tiên.
Cả nhà bèn đợi ở nhà, không ngừng phái người đi dò la, xem khi nào Tào Bằng có thể về. Nhưng mà Tào Bằng bị Tào Tháo kéo lại nói chuyện, căn bản chẳng ai biết được tình hình, điều này khiến mọi người trong nhà nóng ruột như lửa đốt.
Thấy Tào Bằng trở về, lão phu nhân lập tức bật khóc!
-A Phúc, cha ngươi đổ bệnh ở Lương Châu, bây giờ lại có chuyện rối ren, phải làm thế nào mới phải đây.
Tào Bằng khoát tay, ra hiệu cho những nô tì đứng hầu trong sảnh lui ra hết.
Đoạn đỡ mẫu thân ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
-Mẹ, mẹ đừng lo lắng, cha sẽ nhanh chóng trở về thôi.
-Hả?
Lão phu nhân vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Nhưng bọn Thái Diễm lại lộ rõ vẻ lo lắng căng thẳng.
-A Phúc, đệ phải về Tây Bắc?
Tào Nam đột nhiên hỏi.
Đi theo Đặng Tắc bao nhiêu năm nay, Tào Nam cũng không còn là cô thôn nữ không biết gì của ngày xưa nữa. Trên thực tế, những đận lên voi xuống chó bao nhiêu năm nay, cũng khiến nàng học được không ít, càng biết nhìn rõ bản chất thông qua bề mặt.
Lão phu nhân lại tỏ vẻ căng thẳng, nắm lấy bàn tay Tào Bằng.
-Sao, con phải đi Tây Bắc? Vậy sao được! Tây Bắc đang xáo động như thế, con đi Tây Bắc chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Tào Bằng bật cười!
-Có nguy hiểm thế nào đi nữa, cũng đâu nguy hiểm bằng chuyến đi Hà Tây lần trước.
Câu nói này, cũng đồng thời là câu trả lời cho câu hỏi của Tào Nam lúc này.
Tào Bằng sẽ đi Tây Bắc dẹp loạn.
-Nhìn mọi người kìa, làm gì mà căng thẳng như vậy?
Tào Bằng cười nói:
-Chiến loạn ở Tây Bắc, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Phụ thân tuổi đã lớn, đích thực là không thích hợp ở lâu ở Lương Châu. Đại vương đã có sự sắp xếp thỏa đáng rồi, lần này phụ thân từ Tây Bắc trở về, sẽ tiếp quản chức Đại Ti Nông, sống luôn ở Hứa Đô.
Đây, thực ra là một chuyện tốt.
Ta ở Tây Bắc giống như cá trong nước, không có gì nguy hiểm cả.
Nhưng bên chỗ tỷ phu (anh rể), thì tỷ tỷ phải báo cho huynh ấy biết, Đại vương sắp dùng binh với Tịnh Châu… Tỷ phu trấn thủ Hà Đông, phải đề phòng đám người Hồ quy phục. Người Hồ xảo trá, lại không có tín nghĩa, không được thành thật với bọn họ…
Vầy đi, ta lệnh cho Hán Thăng đi tới Hà Đông, nói không chừng có thể giúp cho tỷ phu một tay!
Tào Nam nghe vậy, có vẻ rất cảm kích.
Nàng rất hiểu, Tào Bằng đến Tây Bắc rất cần dùng người.
Hoàng Trung tuy tuổi cao, nhưng Tào Bằng lại hết sức tôn sùng người này, nhất định phải là một người có bản lĩnh… Bên cạnh Đặng Tắc, thiếu người có thể dùng. Tuy có đám người Tương Tế giúp sức, nhưng võ tướng thì vẫn thiếu.
Tính kỹ lại, dưới trướng Đặng Tắc, ngoại trừ Mã Siêu được dẫn theo từ hồi ở Hải Tây ra, chẳng còn vị tướng tâm phúc nào khác.
Điều này đối với Đặng Tắc mà nói, chẳng phải chuyện tốt gì.
Ít nhất, thì đối với việc khống chế quân đội, hắn cũng gặp phải phiền phức rất lớn.
-Vậy còn đệ?
-Ta?
Tào Bằng khẽ mỉm cười, lộ vẻ kiêu ngạo:
-Người có thể thắng được ta, trong thiên hạ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.